Sau khi Lộ Dĩ Nịnh đi ra ngoài liền trông thấy người đàn ông đang đứng cạnh cửa.
Hôm nay anh mặc vest mang giày da, ăn vận cũng rất nghiêm chỉnh, vai rộng eo hẹp, cúi đầu lộ ra sườn mặt tinh xảo, đường nét và đường viền hàm rõ ràng.
Mũi chân nhàm chán vẽ hình tròn trên mặt đất.
Sau khi nhận thấy có bóng dáng tựa sát lại thì Trình Tinh Lâm mới ngẩng đầu lên: “Nói xong rồi à?”
Sau đó tầm mắt anh lập tức rơi vào hốc mắt thoáng đỏ bừng của cô, trong giọng nói vừa lo lắng lại vừa đau lòng: “Em khóc sao?”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ lắc đầu, trả lời theo bản năng: “Không có, là bụi bay vào mắt.”
Trình Tinh Lâm không mắc lừa: “Ban nãy em luôn ở trong đó, trong phòng mà cũng có gió bụi à?”
Lộ Dĩ Nịnh bước về phía trước vài bước, giơ hai tay ra vòng qua eo anh.
Trình Tinh Lâm đột nhiên nhận được một cái ôm bất ngờ không phòng ngự, lập tức quên phản ứng mà cứ thế ngây ngốc đứng đó.
Giọng nói của cô truyền đến từ trong vòng tay, mềm mại ấm áp: “Anh đừng hỏi nữa.”
Cô vẫn dùng đầu cọ tới cọ lui trong ngực anh.
Trình Tinh Lâm kinh ngạc: “Em đang làm nũng à?”
Cô rất ít khi có dáng vẻ như vậy, giống như bé mèo con muốn được yêu thương.
Lộ Dĩ Nịnh không nói gì nhưng vòng tay ôm eo anh càng chặt hơn một chút.
Cô chỉ hơi cảm khái, thì ra không phải ai cũng may mắn giống như cô vậy, có thể gặp được một người mà mình thích, người ấy cũng thích mình.
Từ ‘bỏ lỡ’ này nghe qua cũng thật là vừa bi thương, lại bất đắc dĩ.
Trình Tinh Lâm rốt cuộc cũng phản ứng lại, giơ tay ôm cô chặt hơn một chút, giọng nói mang theo sự yêu chiều: “Không hỏi nữa, dù sao thì đến cả mỹ nhân kế em cũng dùng luôn rồi.”
“Nhưng nếu không phải ôm mà đổi thành hôn thì càng tốt hơn.”
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy lý do thoái thác bằng cách ‘đòi hôn’ này của anh thì ngẩng đầu lên hỏi: “Anh biết bốn chữ được voi đòi tiên viết như thế nào không?”
“Biết chứ.”
Anh kéo dài giọng ra, sau đó cúi đầu xuống, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô: “Anh thích dùng bốn chữ này trên người em nhất đấy.”
Sau đó anh theo tư thế này nhanh như chớp mà hôn lên má trái của cô một cái, tiếp đến là khóe môi và cuối cùng là ngậm lấy đôi môi của cô.
“Anh dạy em thêm một câu thành ngữ nữa, học đi đôi với hành.”
“ …”
*
Hai giờ chiều, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Trong lễ đường, cô dâu mặc váy cưới khoác lấy cánh tay cha mình chậm rãi đi từ cạnh cửa vào trong.
Vẻ mặt của chú rể mỉm cười mà nghênh đón cô dâu của mình.
MC ở bên cạnh đang chủ trì hôn lễ.
Cặp đôi mới cưới lập lời thề ước hôn nhân với nhau được khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Đây là lần đầu tiên Lộ Dĩ Nịnh tham gia hôn lễ và chứng kiến tình yêu của người khác nên trong lòng khó tránh khỏi có hơi xúc động.
Cho dù là thế nào thì cô cũng hy vọng Văn Dao được hạnh phúc.
*
Sau khi hôn lễ kết thúc thuận lợi là thời gian tiệc tối.
Hôm nay rất nhiều bạn học lớp Một trước đây tới dự, Văn Dao cũng sắp xếp cho tất cả mọi người ngồi cùng một bàn.
Nhiều năm không gặp, mọi người đều nói về những chuyện vui vẻ ngày xưa.
Người nào lúc trước thầm mến ai.
Người này lúc trước hẹn hò với ai.
Người kia chia tay với ai.
Những ai đã kết hôn với nhau.
Những câu chuyện thời trẻ, những bí mật giấu dưới đáy lòng ấy bao giờ cũng là sau khi trưởng thành rồi mới vô ý mà nhắc tới.
Tuy nhiên, những điều đó đã trở thành chuyện trôi qua từ lâu.
Trình Tinh Lâm là người đạt được cả sự nghiệp và tình yêu, tự nhiên sẽ không thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ mà còn bị chuốc rất nhiều rượu.
Hôm nay quả thật anh cũng rất vui vẻ nên chẳng từ chối ai cả.
Lộ Dĩ Nịnh ngồi bên cạnh anh, cô nhìn sắc mặt người đàn ông đã có hơi đỏ ửng, không nhịn được mà kéo nhẹ một bên vạt áo anh.
Sau khi Trình Tinh Lâm cảm nhận được động tác nhỏ của cô thì lập tức xoay người sang.
Anh khom người và cúi đầu xuống, ánh mắt thăm dò.
Lộ Dĩ Nịnh ghé sát vào tai anh, dịu dàng khuyên can: “Đừng uống nữa, lát nữa anh uống say thì sao bây giờ.”
Trình Tinh Lâm khẽ phất tay, buột miệng nói ra: “Không sao cả, tửu lượng của anh tốt lắm.”
Anh vừa dứt lời thì giống như nhớ tới gì đó, lập tức ngẩn người ra.
Lộ Dĩ Nịnh cũng buông bàn tay vốn đang kéo góc áo anh ra.
Sắc mặt của Trình Tinh Lâm bỗng nhiên trở nên cứng đờ.
Lộ Dĩ Nịnh cong khóe môi nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười nào, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh.
“Tửu lượng tốt lắm à?”
“Tốt đến cỡ nào rồi?”
“Cho nên lần đó trong quán rượu ở Đức, anh rốt cuộc có say rượu hay không?”
Liên tiếp ba câu hỏi chí mạng.
Trình Tinh Lâm trực tiếp ôm lấy cổ cô, kéo cô lại gần mình sau đó dịu dàng hôn lên gò má cô, rất có chút ý định chơi xấu: “Lúc đó chẳng phải anh hết cách rồi sao, vì thế đành phải sử dụng mỹ nam kế thôi.”
Mỹ nam kế, mệt thế mà anh cũng nghĩ ra được.
Lộ Dĩ Nịnh không nhịn được mà bật cười.
Thực ra cô vốn cũng chẳng phải giận thật.
Cô hạ giọng: “Dù tửu lượng của anh tốt thì cũng không thể uống nhiều như vậy được, nếu không sẽ đau đầu đấy.”
Trình Tinh Lâm phả hơi thở mang mùi rượu lên cổ cô, lại cọ tới cọ lui, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Ừ, nghe lời vợ, anh không uống nữa.”
Vợ.
Đây cũng là lần đầu tiên Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy cách xưng hô này từ trong miệng anh, gương mặt cô đỏ bừng.
Lúc này cô liền cảm thấy có thể anh say thật mất rồi.
*
Lúc kết thúc bữa tiệc cũng đã mười một giờ đêm.
Trình Tinh Lâm uống rượu nên khong thể lái xe, anh lại kiên trì muốn đưa Lộ Dĩ Nịnh về nhà nên liền tìm tài xế.
Trác Khởi và Đan Ý cũng uống rượu, nhưng Trác Khởi đã say đến bất tỉnh nhân sự và được bạn học khác đưa về rồi.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn Đan Ý đang nằm trên bàn, cô bước qua nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ấy.
Mái tóc đen tuyền của người phụ nữ xõa tung trên vai, ngước gương mặt đỏ bừng lên, ánh mắt mê mang.
Lộ Dĩ Nịnh ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy: “Ý Ý, tụi mình đưa cậu về nhé?”
Thực ra Đan Ý vẫn còn có chút ý thức, cũng nhận ra được người mình nhưng đầu có hơi choáng váng.
Cô ấy khẽ phẩy tay: “Không cần, không cần đâu, có người tới đón mình.”
Lộ Dĩ Nịnh vẫn không yên tâm lắm nên hỏi thêm một câu: “Ai tới đón cậu thế?”
Gương mặt của Đan Ý ửng hồng, ôm lấy chai rượu không buông rồi nở một nụ cười tươi đẹp: “Chồng mình chứ ai nữa ~”
Giọng nói mềm đến độ giống hệt như một vũng nước.
Lộ Dĩ Nịnh phải mất mấy giây mới móc nối được ba chữ ‘chồng cô ấy’ với anh Tinh Chu.
Đan Ý ợ một hơi rượu, bĩu môi: “Mình vừa mới gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy bảo sẽ tới đón mình, mình phải ở đây đợi anh ấy.”
Cô ấy giống hệt như đứa trẻ vừa tan học đợi phụ huynh tới đón vậy, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Lộ Dĩ Nịnh cười sáng tỏ một cái: “Thế thì đươc, nếu anh Tinh Chu tới đón cậu thì mình yên tâm rồi.”
Dứt lời cô lại nhìn thoáng qua Văn Dao: “Làm phiền cậu trông giúp cậu ấy một lát, chốc nữa sẽ có người tới đón cậu ấy.”
Ban nãy Văn Dao cũng nghe thấy đối thoại của hai người, cô ấy khẽ gật đầu với cô: “Yên tâm, bảo đảm trước khi Tinh Thần tới đón người thì người vẫn sẽ còn nguyên vẹn.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Cảm ơn.”
“Ý Ý, thế chúng mình đi trước đây.”
Đan Ý vẫy tay tạm biệt cô: “Bái bai.”
Đúng lúc này, tài xế cũng vừa tới, Lộ Dĩ Nịnh đỡ một bên cánh tay của Trình Tinh Lâm, ngồi vào băng ghế sau.
Tối nay Trình Tinh Lâm uống khá nhiều, còn hơi váng đầu.
Anh vừa lên xe liền tựa đầu lên vai Lộ Dĩ Nịnh, nắm tay cô chơi đùa.
Trong xe rất yên tĩnh, Lộ Dĩ Nịnh chủ động tìm chủ đề, cô nhớ đến hôn lễ chiều nay: “Hôn lễ hôm nay khá đẹp đấy nhỉ.”
Trình Tinh Lâm ‘ừ’ một tiếng: “Cũng được, anh nhớ quy trình rồi.”
Quy trình.
Quy trình gì cơ?
Anh nâng bàn tay đang được anh nắm lấy của cô gái, khẽ hôn lên mu bàn tay của cô: “Cô ngốc, là quy trình hôn lễ đó.”
Anh chuyển sang tựa đầu vào cạnh cửa sổ, đôi mắt đen như mực nhìn cô: “Vậy nên, công chúa nhỏ, em định để anh làm người yêu bí mật của em thêm bao lâu nữa vậy?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Cái gì chứ, cái gì mà người yêu bí mật.”
Vẻ mặt Trình Tinh Lâm tủi thân: “Chẳng lẽ không phải hay sao, anh cũng đâu thể đưa ra ánh sáng.”
Bọn họ yêu nhau đã ba tháng rồi, lúc trước anh còn từng thử dò hỏi Cố Dĩ Trăn, thì ra ba cô còn chưa biết chuyện cô có bạn trai nữa.
Lộ Dĩ Nịnh cũng không biết phải giải thích thế nào, sau khi cô về nước vẫn luôn bận rộn chuyện của dàn nhạc. Lúc Cố Minh ở nhà thì bận công việc ở Sở nghiên cứu, cô cũng không tiện quấy rầy.
Vậy nên cô cũng không tìm được cơ hội thích hợp và chính thức để nói với ba cô chuyện này.
Cô khéo léo chuyển chủ đề của đối phương: “Thế bác trai, bác gái biết chuyện hai chúng ta yêu nhau chưa?”
Trình Tinh Lâm ‘hừ’ một tiếng, tỏ vẻ cực kì ngạo kiều, thừa nhận một cách rất thản nhiên: “Cái hôm xác định quan hệ với em thì anh đã nói với họ rồi.”
Lộ Dĩ Nịnh dè dặt hỏi: “Anh nói thế nào?”
Trình Tinh Lâm suy nghĩ một lát: “À, lúc đó anh nói là…”
“Anh tìm được vợ rồi.”
“ …”
Gương mặt Lộ Dĩ Nịnh đỏ bừng, cô không tìm được từ nào để diễn tả câu này.
Trình Tinh Lâm thấu hiểu biểu cảm của cô: “Trực tiếp lắm à?”
“Nhưng câu này lúc đó là lời trong lòng của anh mà.”
Mặt Trình Tinh Lâm lúc này đều là ý cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “A Nịnh, cái hôm xác định quan hệ với em là anh đã muốn kéo em đi cục dân chính rồi.”
Phản ứng đầu tiên sau khi Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy lời nói này lại nằm ở chỗ khác: “Nhưng mà, anh vẫn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật mà.”
Bây giờ là đầu tháng hai, mà sinh nhật của Trình Tinh Lâm là cuối tháng hai, phải qua sinh nhật thì anh mới đủ hai mươi hai tuổi.
Trình Tinh Lâm cười khàn, khẽ nhéo một bên mặt cô: “Lộ Dĩ Nịnh, em là kẻ ưa phá hoại bầu không khí.”
Anh đã nói đến mức nghiêm chỉnh như vậy rồi, kết quả cô đột nhiên thốt ra một câu như vậy đấy.
Lộ Dĩ Nịnh thầm thì: “Chúng ta phải tuân thủ luật pháp quốc gia.”
Trình Tinh Lâm tiếp lời cô: “Thế, cái hôm mà luật pháp quốc gia cho phép thì chúng ta liền đi đăng ký kết hôn à?”
Ánh mắt anh nhìn cô nóng bỏng, chân thành lại cố chấp.
Anh đang đợi một câu trả lời.
Lộ Dĩ Nịnh bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, lấy lá chắn của mình ra: “Ba em còn chưa gặp anh bao giờ ý…”
Trình Tinh Lâm tiếp tục truy vấn: “Vậy thì, lúc nào em mới cho anh gặp?”
Trình Tinh Lâm trực tiếp dùng một tay đỡ lấy đầu cô, kéo gần khoảng cách lại một chút, chóp mũi hai người cũng sắp chạm vào nhau luôn rồi.
Trên người anh vẫn thoang thoảng mùi rượu đan xen với mùi hương trên người cô, sự mập mờ nổi lên rõ nét ngay tại băng ghế sau yên tĩnh này.
Trình Tinh Lâm vốn không định hôn cô, nhưng chỉ cần tựa sát vào cô, vừa ngửi thấy hương thơm thuộc về cô truyền tới thì anh liền không khống chế được chính mình.
Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng cứ thế dán lên môi cô.
“Ưm ——”
Nụ hôn của anh đến quá bất ngờ.
Lộ Dĩ Nịnh vội vàng đưa ra một đáp án: “Trong khoảng thời gian này?”
Một khoảng thời gian vô cùng mơ hồ.
Anh cắn nhẹ môi cô, giọng nói còn mang theo sự đe dọa lẫn dụ dỗ rõ rệt: “Hửm?”
Lộ Dĩ Nịnh lập tức chữa lại: “Mấy ngày này…”
Trình Tinh Lâm lúc này mới hài lòng, tiếp tục hôn sâu hơn.
“Được, em nói đấy nhé.”
Quả thật là cô nói.
Nhưng chẳng qua là bị ép mà thôi.
*
Tài xế phía trước sau khi ăn một bữa cơm tró thì cũng đã đưa người về đến nơi.
Vì bên trong là đường nhỏ, sau khi xe đi vào thì khong tiện quay đầu nên tài xe liền thả hai người ở bên đường.
Lộ Dĩ Nịnh đẩy cửa xe, Trình Tinh Lâm cũng theo xuống xe.
“Em tới rồi, anh mau về đi.”
Trình Tinh Lâm: “Không được, anh phải đưa em về tới cửa nhà.”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ chỉ cổng nhà mình: “Chỉ mấy bước thôi mà, em tự đi được rồi.”
Tài xế là một người từng trải, cũng đã quen nhìn cảnh tượng từ biệt của kiểu tình nhân này rồi, thông thường đều phải ngọt ngấy mất nửa ngày.
Ông thò cái đầu ra: “Cô gái, cứ để bạn trai cô đưa cô vào nhà đi, tôi đợi ở đây cũng đươc.
Dù sao đây cũng là cuốc xe cuối của tôi rồi, đưa các cô về xong thì tôi liền về nhà với vợ con.”
Trình Tinh Lâm kéo tay cô định đi.
Lộ Dĩ Nịnh quay đầu lại hô một tiếng: “Thế làm phiền chú đợi một lát nhé ạ.”
Tài xế phất phất tay với bọn họ: “Được, được, được, mau đi đi.”
Thực sự chỉ đi vài bước, hai người rất nhanh đã đi tới cổng chính nhà họ Cố.
Lộ Dĩ Nịnh rút bàn tay ban nãy bị anh nắm ra: “Em tới thật rồi mà, anh về nhà đi.”
Trình Tinh Lâm kiên trì với nguyên tắc của mình: “Anh nhìn em đi vào rồi mới đi.”
Vẻ mặt Lộ Dĩ Nịnh bất đắc dĩ, cô cúi đầu định lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nhưng sau khi lục lọi túi xách của mình một hồi cũng không thấy đâu.
Trình Tinh Lâm thấy cô cau mày nên hỏi: “Sao thế?”
Lộ Dĩ Nịnh vẫn đang lục túi xách của mình: “Em, em không tìm thấy chìa khóa…”
Trình Tinh Lâm nhìn thoáng qua túi xách to bằng lòng bàn tay trên lưng cô cũng sắp bị cô lôi hết ra ngoài rồi.
“Có phải em làm rơi ở trong nhà rồi không?”
Động tác của Lộ Dĩ Nịnh ngừng lại, cô nhớ lại một chút khung cảnh sáng nay lúc mình đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra ngoài hình như có đặt chìa khóa trên tủ giầy, sau đó mang giày, sau đó nữa…
Hình như cô quên cầm theo rồi.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hình như là vậy, thế làm thế nào bây giờ?”
Không có chìa khoá thì cô không vào nhà được, tối nay cô ngủ đâu đây?
Mấy ngày nay Cố Minh đi nước ngoài khảo sát với người của Sở nghiên cứu rồi, ngày mai mới về.
Dạo này Cố Dĩ Trăn cũng bận tăng ca, toàn ngủ ở công ty.
Chú dì Chu trong nhà vừa khéo hai ngày nay cũng về quê ăn cỗ mất rồi.
Vì thế bây giờ không có ai ở nhà cả, cũng không ai có thể mở cửa cho cô hết.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh suy nghĩ xong thì lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Cố Dĩ Trăn.
Trình Tinh Lâm đè tay cô lại: “Em định gọi cho ai?”
Lộ Dĩ Nịnh: “A Trăn á, em hỏi thử xem em ấy ngủ chưa, em đi tìm em ấy lấy chìa khóa.”
Trình Tinh Lâm: “Cho dù cậu ấy đã ngủ rồi cũng bị cuộc điện thoại này của em đánh thức.”
Lộ Dĩ Nịnh mới phản ứng lại: “Ừ nhỉ.”
Cô bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt ủ rũ: “Xem ra em phải ngủ khách sạn một đêm rồi.”
Trình Tinh Lâm cau mày: “Không được, em thân gái một mình ngủ khách sạn không an toàn.”
Sau đó anh kéo tay cô, đi theo con đường mới đi lúc nãy mà quay ngược trở về: “Tới nhà anh.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Hả?”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Không phải nhà mà lúc trước ba mẹ anh ở, mà là nhà anh mua bên ngoài.”