Cửa sổ xe quay xuống, Trương Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Khả ngồi trên ghế lái, liền hít sâu một hơi, kéo mở cửa xe, cố gắng làm cho bản thân biểu hiện bình thản một chút.
cô cố nặn ra nụ cười, cầm theo hộp giữ nhiệt bảo Tô Khả nhìn: "Tô Khả, mì hoành thánh và bánh nướng để ở đâu?" trải qua đêm qua, cô thật sự không biết mình nên xác định quan hệ giữa mình và Tô Khả là thế nào, bây giờ trong lòng chỉ có bối rối và lúng túng.
Mặc dù cô cố gắng biểu hiện bình thản, thế nhưng nụ cười trên mặt nhạt nhẽo đến mức gần như trôi qua tức thì, tay cầm hộp giữ nhiệt cũng khẽ run không thể nhận ra.
Tô Khả không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Đôi mắt của anh nhìn rất đẹp, mà còn đen vô cùng, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn cô, làm cho toàn bộ lời nói cự tuyệt đã sớm nghĩ ra của Trương Kỳ Kỳ lập tức quên hết, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Khả.
Tô Khả hạ tầm mắt, lông mi dày rũ xuống, che đi sóng mắt, tiếp tục trầm mặc. Tô Di đã từng nói dáng vẻ này của anh là xinh đẹp nhất, nhìn thôi cũng có thể khơi dậy ý muốn bảo hộ của phụ nữ, anh vẫn chưa có thử nghiệm qua, hiện tại vừa vặn Trương Kỳ Kỳ ở đây sẽ thử một lần.
anh chuẩn bị dựa theo đề nghị của Trương Băng Băng, tiến hành đồng bộ, dùng tiền nện Trương Kỳ Kỳ, dùng nam sắc hấp dẫn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ có chút buồn rầu nhìn Tô Khả.
Sau khi Tô Khả rũ mắt xuống, đuôi mắt liền hiện ra hình dạng hơi hếch lên, nhìn qua tinh xảo mà yếu ớt, khiến người thương tiếc.
Trong lòng cô thở dài, oán hận trợn mắt nhìn Tô Khả, định đóng cửa xe đi mở cửa xe phía sau.
Tô Khả duỗi tay nắm chặt tay của cô: "Ngồi bên cạnh anh."
Tay của anh ấm áp khô ráo ngón tay thon dài, vững vàng dùng sức nắm tay Trương Kỳ Kỳ, đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô.
Trương Kỳ Kỳ không từ chối được sức hấp dẫn của nam sắc Tô Khả, đành phải ngồi xuống vị trí kế bên tài xế.
Sau khi ngồi xuống, cô đưa hộp giữ nhiệt cho Tô Khả: "Ăn ở đây luôn đi!"
Tô Khả hiểu phải dừng lại đúng lúc, anh nhận lấy hộp giữ nhiệt, sau khi mở ra lại nhận thìa Trương Kỳ Kỳ lấy từ trong túi giấy, bắt đầu ăn.
không biết Trương Kỳ Kỳ chế biến nhân bánh hoành thánh như thế nào, không có bỏ bột ngọt hay gà tinh, thế nhưng rất ngon, nước dùng cũng đặc biệt thơm ngon, Tô Khả cũng đói quá rồi, không kiềm chế được ăn có hơi nhanh.
không khí trong xe có một loại thơm nhàn nhạt, giống như trúc xanh, giống như lá sen, giống như bạc hà, rất dễ chịu, làm cho Trương Kỳ Kỳ dần dần buông lỏng một chút.
Thấy Tô Khả ăn được vài miếng, lúc này cô mới nói: "Em nghĩ tới anh không thích ăn rau thơm, liền cắt ít rau hẹ thả vào. Rau hẹ là mẹ em trồng ở trên sân thượng, cũng coi như tương đối an toàn. anh yên tâm."
Tô Khả ăn cái gì cũng không phát ra tiếng, bởi vậy tiếng thìa canh đụng thành hộp giữ nhiệt liền hết sức rõ ràng.
Trong không gian xe bịt kín như vậy, cô không tự chủ được có hơi khẩn trương, nói chuyện cũng có chút nói năng lộn xộn.
Tô Khả liếc cô, nói: "không phải nói còn có bánh nướng sao?"
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ tới, liền đưa túi giấy đựng bánh nướng cho Tô Khả.
Tô Khả không nhận lấy, mà lại cắn một cái trên tay Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy vừa xốp giòn vừa thơm, xen lẫn ít vị ngọt, đúng là hương vị trong trí nhớ.
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Tô Khả ăn rất chậm, chậm rãi nhai nuốt, suy nghĩ sớm đã bay trở về nhiều năm trước kia.
Tô Khả vẫn nhớ rõ khi đó anh và Trương Kỳ Kỳ vào đầu cấp hai, một học kỳ đầu tiên đầu cấp hai gần kết thúc. Sắp bước sang năm mới, ba của anh mang theo tiểu tam đi ra ngoài mướn phòng, bị mẹ anhdẫn người theo bắt gian. Dưới sự giận dữ mẹ trở về nhà mẹ đẻ ở Sơn Tây, chị gái lên cấp ba ở nội trú, ba dẫn theo tiểu tam đi Hải Nam chơi, trong nhà chỉ còn lại có anh và bảo mẫu.
Bảo mẫu thấy trong nhà không có người lớn, cũng lười nấu ăn.
Trương Kỳ Kỳ vốn là đến nhà anh làm bài tập, sau khi biết anh chưa ăn cơm, thì xuống bếp nấu cơm cho anh.
Tô Khả nhớ lần đầu tiên Trương Kỳ Kỳ làm chính là hoành thánh gà và bánh đường nướng. Nhưng khi đó cô dùng gia vị nước cốt gà nấu nước dùng, mì hoành thánh nấu nát vụn không ít, đã vậy bánh nướng cũng không chín, chính giữa là sống.
Nhưng ăn thật ngon.
Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả đang chuyên tâm ăn, liền tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng sắp xếp lời cần nói với Tô Khả.
Tô Khả ăn mì hoành thánh và bánh nướng xong rất nhanh.
Sau khi súc miệng xong, anh rút tờ khăn giấy lau lau, lại rút một tờ khăn ướt lau lau tay.
Trương Kỳ Kỳ thấy anh vẫn phiền toái như trước đây, liền dằn lại tính tình yên lặng chờ anh hết bận rộn.
Thấy Tô Khả rốt cuộc đã thu dọn xong hết, lúc này Trương Kỳ Kỳ mới nói: "Tô Khả, em có lời muốn nóivới anh."
Từ trong túi Trương Kỳ Kỳ lấy ra hộp trang sức màu đen nhạt, đặt ở phía sau kính chắn gió, sau đó nói: "Với em mà nói, cái này quá quý giá, em không thể nhận."
Thấy Tô Khả muốn nói, cô duỗi ra một ngón tay ngăn ở khoảng không phía trên môi Tô Khả, ra hiệu Tô Khả không cần nói. Ai biết Tô Khả đột nhiên nhích lên phía trước, ngón tay của cô lập tức áp lên môi Tô Khả, xúc cảm ấm áp mềm mại làm cho Trương Kỳ Kỳ ngẩn người.
cô vội thu ngón tay lại, chà lên trên quần jean, ánh mắt cô không dám nhìn Tô Khả nữa, chỉ nhìn về phía kính chắn gió phía trước, thấp giọng nói: "Em không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng em khôngcó ý định kết hôn. Hơn nữa, cho dù em có ý định kết hôn, anh cũng không phải đối tượng phù hợp... một là gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn, không môn đăng hộ đối; hai là chúng ta mặc dù không có quan hệ máu mủ, thế nhưng là từ bối phận bên trên mà nói, anh dù sao cũng là chú nhỏ của em; ba của anh..." Ba của anh phong lưu như vậy, ai biết anh có gien giống vậy hay không.
Tô Khả lại không nói gì, chỉ nhìn cô, đợi cô nói hết lời.
"Chúng ta... Chúng ta sau này không nên gặp mặt riêng nữa!" nói hết lời muốn nói, cầm hộp giữ nhiệt để ở một bên, đẩy cửa xe ra lập tức xuống xe.
Sau khi đi vào cổng của tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua lan can cách hàng rào sắt.
Chiếc xe của Tô Khả vẫn còn đậu ở chỗ đó, đáng tiếc bởi vì có màng xe, cô không thấy rõ tình huống trong xe.
Gió đêm từ phía bắc thổi qua khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, làm cho khuôn mặt khô nóng vì thiết bị sưởi ấm ở bên trong xe của cô lập tức lạnh xuống.
Trương Kỳ Kỳ thầm nghĩ: mình có thể phân tích tỉ mỉ từng cái cho Tô Khả nghe như vậy, có phải bởi vì mình không yêu anh sao?
Mẹ Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ trở lại nhanh như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: "Sao nhanh vậy?"
Trương Kỳ Kỳ miễn cưỡng cười cười: "Bạn học con lái xe tới, bởi vì sợ mì hoành thánh ngâm nước bị nát, nên cậu ấy trực tiếp ăn luôn ở trong xe."
Mẹ Kỳ Kỳ nghe vậy liền hỏi ngay một câu: "Bạn học này của con là nam hay nữ? Lái xe gì? Mẹ nói cho con biết nha, xe hai mươi vạn trở xuống con đừng thèm để ý tới, con nhìn điều kiện của con một chút đi, con gái có đứa nào có thể xinh đẹp hiền lành như con chứ..."
Trong tiếng lải nhải của mẹ mình, Trương Kỳ Kỳ vào toilet rửa tay, vừa thay quần áo ở nhà.
Đợi mẹ nói xong, Trương Kỳ Kỳ cũng rửa mặt xong, đang thoa kem dưỡng da mặt.
Thấy mẹ đứng ở đó trông mong đợi đáp án của mình, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút buồn cười. cô lại chuyển sang dưỡng da tay, nói: "Mẹ ơi, không được đâu..., xe bạn học này lái là BMW x6, nhưng cô ấy là nữ!"
Trương Kỳ Kỳ nhìn trong gương cười với mẹ, nói: "Mẹ sẽ không để cho con đi trên con đường Bách Hợp chứ?"
"Bách Hợp?" Mẹ Kỳ Kỳ kinh ngạc cực kỳ, "Bách Hợp là cái gì?"
Trương Kỳ Kỳ: "chính là nữ và nữ đó!"
Mẹ Kỳ Kỳ: "..."
Đợi bà kịp phản ứng, liền tức giận đưa tay muốn gõ đầu Trương Kỳ Kỳ, đáng tiếc đứa con gái này của bà vóc dáng rất cao, cuối cùng đành phải xìu xuống, vỗ trên lưng Trương Kỳ Kỳ một cái: "Cái con nhỏnày, con cũng đừng làm mẹ sợ!"
Vừa vuốt ve trước ngực, nói: "Con nếu như dám như vậy, mẹ sẽ không sống nổi đâu!"
Trương Kỳ Kỳ cười vỗ vài cái lên mặt: "Vậy mẹ cũng đừng ép con thân cận với những cái loại khôngđứng đắn đó nữa, nếu không khiếu thẩm mỹ của con mà lệch lạc, có thể sẽ nhào vào ôm ấp yêu thương với bạn học nữ đi BMW của con đó!"
Mẹ Kỳ Kỳ: "..." Bà sợ bức bách, Kỳ Kỳ thật sự thành bách hợp, nên không dám dài dòng nữa.
Sau khi mẹ rời khỏi, nụ cười trên mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức biến mất. rõ ràng cô đã lựa chọn đúng, thế nhưng vì sao cô vẫn muốn khóc?
Trương Kỳ Kỳ đã đi ra, thế nhưng mùi thơm thanh nhã trên người cô dường như vẫn còn sót lại trong xe, vương vấn khắp người Tô Khả.
anh lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn Trương Kỳ Kỳ đi xa rồi dần dần mất hẳn, khóe miệng đã hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nếu mới như vậy mà buông tha, anh cũng không phải là Tô Khả.
Lúc này điện thoại vang lên.
Mở ra là Lâm Lỗi: "Tô tổng, đã đã tìm được người phụ nữ này rồi, tôi hẹn cô ta ra đàm phán."
Tô Khả suy nghĩ một chút, nói: "Dựa theo sắp xếp của tôi đi làm, không nên tự chủ trương."
Lâm Lỗi nói "Vâng", lại nói: "anh yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt chuyện này!"
Trương Kỳ Kỳ không có ý định dây dưa quá nhiều với Lương Thục Hoa, một giờ nghỉ trưa kia liền trở về nhà.
cô vừa vào cửa, liền nhìn thấy thật nhiều hộp giữ nhiệt màu trắng quen thuộc trong phòng khách, không khỏi nhìn mẹ đang sửa sang lại những hộp giữ nhiệt này: "Mẹ, đây là - - "
Mẹ Kỳ Kỳ cao hứng bừng bừng nói: "Vừa rồi chú họ nhỏ của con mang theo công nhân đến một chuyến, bảo công nhân mang lên!"
Trương Kỳ Kỳ: "... chú họ nhỏ ?"
"Là Tô Khả đó!" Mẹ Kỳ Kỳ cười đến đôi mắt cũng không thấy được, "Con xem đứa nhỏ này, thiệt là, thân thích nhà mình còn khách khí cái gì chứ! Kỳ Kỳ con tới xem một chút, chẳng những có rau quả gì gì đó sản xuất trong trang viên nhà cậu ấy, còn có hai hộp trà lớn cho ba con nữa đó!"