Mấy ngày kế tiếp, Trương Kỳ Kỳ phát hiện Tô Khả đã trở thành cục cưng của mẹ già nhà mình, mỗi lần khi cô nấu ăn đều nhắc lại, ngay cả khi Trương Kỳ Kỳ mở tủ lạnh cầm hộp sữa chua bị bà phát hiện, bà cũng phải lải nhải một câu: "Đây chính là chú họ nhỏ của con cho người đưa tới đó!"
Mỗi lần nghe được mẹ dùng khẩu khí tôn kính ngưỡng mộ mang ơn nhắc tới "chú họ nhỏ", Trương Kỳ Kỳ lấp tức muốn cười - -. đây sợ không phải là kết quả Tô Khả muốn nha?
Tối hôm đó Trương Kỳ Kỳ ở Tô gia làm cơm tối xong, thay xong quần áo đang muốn đi về, lúc đi ngang qua phòng khách lại phát hiện Mẹ Tô Khả ngồi trên ghế sofa yên lặng rơi lệ." Tiểu Huệ có lẽ là tránh né, bên cạnh một người cũng không có.
Trong lòng cô không đành lòng, nên làm một bình trà cẩu kỷ táo đỏ đưa qua.
Mẹ Tô Khả nghiêng người về phía trước nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay ấm áp, thế nhưng nước mắt vẫn càng không ngừng nhỏ giọt, rơi vào trên mặt thảm trắng như tuyết phủ trước sô pha.
Hôm nay bà không trang điểm, khuôn mặt vàng vọt, nhìn hết sức tiều tụy, loáng thoáng có thể nhìn thấy được vẻ đẹp năm ấy, Tô Khả lớn lên rất giống bà, mà Tô Di lại đen sẫm gầy teo giống ba.
Hệ thống sưởi ở Tô gia mở quá lớn, Trương Kỳ Kỳ mới vừa ngồi một lát liền cảm thấy trên lưng xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, thì cởi áo khoác ngoài ra treo lên, ngồi xuống kế Mẹ Tô Khả.
Mẹ Tô Khả nhìn cô một cái, nước mắt ào ào rơi xuống: "Kỳ Kỳ..."
Trương Kỳ Kỳ rút hai tờ khăn giấy đưa cho bà: "Bà mợ, uống chút trà nóng đi!"
Mẹ Tô Khả lau lau nước mắt trên khóe mắt, bưng tách trà lên uống một hớp, trà ấm áp ngọt ngào làm bà ấm áp hơn một chút. Tô gia đến tình trạng này, ngay cả người nói chuyện cũng không có, bởi vì sợ việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài. Cũng may Kỳ Kỳ là thân thích nhà mình, cũng không tính là người ngoài.
Bà buông ly, khóc thút thít nói: "Người phụ nữ ở bên ngoài của cha Tô Khả vừa sinh con trai, bây giờ còn đang trong bệnh viện, muốn buộc dì ly hôn, để cấp hộ khẩu cho đứa nhỏ đó, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho dì, cha của Tô Khả cũng dứt khoát không về nhà, điện thoại cũng không nhận..."
Trong lòng Trương Kỳ Kỳ sững sờ. Lần trước Tô Khả nhận được điện thoại của Tô Di từ Hồng Kông gọi tới, nhắc tới con riêng của cha Tô Khả không còn nhỏ, chẳng lẽ cha Tô Khả không chỉ có một đứa con riêng?
Tuy rằng trong lòng cô ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại tỏ ra thật bình tĩnh, thấp giọng khuyên: "Bà mợ, Tô Khả đã trưởng thành rồi, bây giờ người dì dựa vào là Tô Khả, gặp phải chuyện như vậy, thay vì tức giận, còn không bằng giao cho Tô Khả đi giải quyết, dì chỉ để ý vui vẻ là được rồi."
Mẹ Tô Khả nhẹ gật đầu, dùng khăn giấy lau lau mũi: "Dì cũng biết rõ, nhưng trong lòng không được thoải mái."
Trương Kỳ Kỳ dịu dàng nói: "Con cái đều lớn hết rồi, dì cùng với ông cậu tốt nhất là đường ai nấy đi, có tiền đi làm cái gì mà không được? Có thể mua quần áo mua trang sức, có thể cùng với bạn bè mời minh tinh đi chơi, còn có thể tìm mấy người bạn đi du lịch vòng quanh thế giới, sao cho vui sướng là được rồi, cần gì phải phiền não như vậy?"
Mẹ Tô Khả duỗi tay vỗ nhẹ trên tay Trương Kỳ Kỳ, nhẹ gật đầu, cảm thấy có Trương Kỳ Kỳ khuyên, trong lòng của bà đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Khả làm ăn quá nhiều, suốt ngày ở bên ngoài bận rộn, buổi tối về đến nhà rất mệt mỏi, bà không nỡ để những chuyện này đi làm phiền con trai; Tô Di từ lúc kết hôn thì coi chồng như trời cao, làm gì có tâm tình về nhà nghe bà kể lể chuyện xấu? Hôm nay ngược lại là Trương Kỳ Kỳ cùng bà nói chuyện phiếm an ủi bà.
Thấy cảm xúc của mẹ Tô Khả đã bình tĩnh lại, Trương Kỳ Kỳ lập tức cáo từ rời đi - - Tô Khả sắp trở về rồi, cô đang cố gắng hết sức để tránh gặp mặt Tô Khả.
Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong trở về phòng, nghe được bên ngoài giọt giọt tí tách, hình như trời đangmưa, liền kéo cửa đi ra sân thượng.
Bên ngoài trời thật sự đang mưa.
Đèn nê ông ngoài tường tiểu khu lập loè nhấp nháy trong mưa, đặc biệt có một loại cảm giác yên tĩnh xinh đẹp.
Thời điểm Trịnh thành cung cấp sưởi ấm tương đối sớm, đầu tháng mười một đã bắt đầu cung cấp sưởi ấm rồi. cô kéo cửa ra, hơi ấm trong phòng ngủ theo cô mở cửa thoát ra ngoài, cùng với khí lạnh của mưa đông hòa cùng một chỗ, có một loại cảm thụ khác.
Trương Kỳ Kỳ cảm thấy cuộc sống yên bình ấm áp như vậy thật sự rất tốt, có ba ba và mẹ ở với mình, không có những chuyện ngổn ngang kia của anh trai... cô hi vọng vĩnh viễn có thể trải qua cuộc sống yên bình như vậy.
Vừa trở lại phòng ngủ, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.
Là Tô Khả gọi tới.
Trương Kỳ Kỳ cầm di động, nhìn hai chữ "Thổ hào" lóe lên phía trên, không khỏi có chút do dự.
Chuông điện thoại di động vẫn là "bầu trời tối đen" đã cài mấy tháng trước.
Bây giờ nghe bài hát này, Trương Kỳ Kỳ có loại cảm giác phảng phất giống như đã cách cả một đời.
cô sẽ không còn bởi vì nghe bài hát này mà rơi lệ nữa, sẽ không còn đắm chìm trong cảm xúc hối hận nữa.
thì ra thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả.
Sau khi điện thoại vang trong chốc lát liền ngừng lại.
Trương Kỳ Kỳ hé miệng cười cười, đứng dậy đi phòng bếp lấy một hộp sữa chua - - bởi vì sợ béo, cho nên ban đêm mỗi khi cô muốn ăn cái gì, đều là tận lực dùng sữa chua hoặc là hoa quả thay thế.
Quay về ban công, Trương Kỳ Kỳ cầm lấy sữa chua mới vừa uống một ngụm, di động trong tay cô lại vang lên.
Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua, thấy vẫn là Tô Khả gọi tới, trong lòng không khỏi run lên, một loại cảm xúc giống như chua xót giống như ngọt ngào lan tràn dưới đáy lòng.
Ngừng một lát, cô nhấn nút trả lời.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Khả từ đầu kia điện thoại truyền đến: "A lô, Kỳ Kỳ?"
Trương Kỳ Kỳ "dạ" một tiếng.
Tô Khả trầm mặc vài giây đồng hồ mới nói: "Cảm ơn em."
Trương Kỳ Kỳ: "không có gì."
Tô Khả lại nói: "Em có rảnh thì an ủi mẹ anh nhiều một chút."
Trương Kỳ Kỳ lại "dạ" một tiếng.
Tô Khả rất nhanh đã cúp điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ một tay cầm điện thoại, một tay cầm sữa chua đứng ở trên sân thượng phát ngốc: vì sao mình phải nghe Tô Khả nói như vậy hả?
Sửng sốt một hồi lâu, Trương Kỳ Kỳ dứt khoát quay về đi ngủ.
Sau khi nằm lên giường, Trương Kỳ Kỳ vẫn còn đang suy nghĩ: nếu như kết hôn với Tô Khả, trước khi ngủ cô uống sữa chua không súc miệng, Tô Khả sợ là tuyệt đối không cho phép đâu?
Nghĩ đến dáng vẻ Tô Khả lạnh lùng liếc xéo cô, trong lòng Trương Kỳ Kỳ lại có một chút ngọt ngào.
cô không khỏi lên án bản thân: Trương Kỳ Kỳ, mày là người cuồng ngược hả?
Thế nhưng, nghĩ đến Tô Khả, trong lòng cô liền ngọt ngào ê ẩm, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Kỳ Kỳ rất nhanh đã ngủ mất.
Trận mưa thu này giọt giọt tí tách rả rích ba bốn ngày, mang mùa đông hoàn toàn đến với nhân gian. Trương Kỳ Kỳ bất giác đổi lại quần áo dày hơn một chút, nhiều khi ra ngoài đi làm cô đều phải đội mũ hoặc quấn khăn quàng cổ bên ngoài áo khoác, hơn nữa còn đang suy nghĩ có nên không để ý hình tượng mặc áo lông luôn hay không.
Buổi trưa hôm nay Trương Kỳ Kỳ về nhà ăn cơm, lúc ra cửa bị ba ba gọi lại: "Kỳ Kỳ, thứ bảy đúng ngày mười sáu tháng mười một, là đại thọ 80 của bà nội con, sinh nhật của con cũng là hôm đó, con thương lượng với ông chủ một chút, xem có thể xin nghỉ một ngày hay không."
Trương Kỳ Kỳ đồng ý xong đóng cửa chống trộm lại.
Đại thọ 80 của bà nội, bác cả nhất định sẽ tổ chức hoành tráng, cô vẫn nên xin nghỉ một ngày tham gia tụ họp gia tộc.
Đến tiệm bánh mì Hương Mật, Trương Kỳ Kỳ không có đi tìm ông chủ, mà đi tìm Chu Tĩnh Khải một thợ làm bánh mì khác thương lượng chuyện thay ca.
Thương lượng với Chu Tĩnh Khải xong xuôi, cô mới đi nói một tiếng với ông chủ, quyết định chuyện thứ bảy tuần sau xin nghỉ.
Buổi tối thứ sáu ở nhà Tô Khả chuẩn bị cơm tối xong, Trương Kỳ Kỳ thay quần áo đang muốn rời khỏi, lại bị Mẹ Tô Khả gọi lại: "Kỳ Kỳ, chờ một chút!"
Hai người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Trương Kỳ Kỳ đảo khách thành chủ, rót cho mẹ Tô Khả một ly trà Phổ Nhỉ.
Khí sắc trên mặt mẹ Tô Khả rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, trên mặt trang điểm cũng rất tinh xảo, trên người mặc áo khoác Chanel màu hồng nhạt vừa vặn, nhìn rất là khoan thai.
Bà nắm tay Trương Kỳ Kỳ, đưa một cái hộp màu bạc quấn một tầng giấy nhựa plastic trong suốt cho Trương Kỳ Kỳ: "Đây là nước hoa Chanel số 5 dì mang từ Hồng Kông về cho con."
Trương Kỳ Kỳ vội từ chối nói: "Con ngại lắm..."
"Mình là thân thích, đừng khách khí!" Mẹ Tô Khả kín đáo đưa cái hộp cho Trương Kỳ Kỳ, "Dì đã thương lượng với Tô Khả rồi, dì sẽ tuyệt đối không nhường chỗ cho Tiểu Tam kia đâu. Tô Khả đã sắp xếp xong xuôi, bảo hai vợ chồng trợ lý Lâm Lỗi của nó theo giúp dì đi Canada, đợi Tô Khả hoàn toàn giải quyết xong chuyện này dì mới trở lại."
Nghe được tin tức này, Trương Kỳ Kỳ cũng cảm thấy vui vẻ, không khỏi cười nói: "Như vậy là tốt nhất rồi!"
Mẹ Tô Khả sờ lên bàn tay bởi vì nhiều thịt mà vừa thơm vừa mềm của Trương Kỳ Kỳ, cười nói: "Dì sợ dì vừa đi Tô Khả lại không có cơm ăn, con vẫn nên tiếp tục giúp nó nấu ăn nhé, nhưng không phải ở chỗ này, là căn nhà ở Đế Hồ của Tô Khả."
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức liền muốn từ chối: "Đế Hồ có hơi xa - - "
Mẹ Tô Khả lập tức cắt đứt cô: "Đế Hồ bên kia là nhà chuẩn bị cho Tô Khả kết hôn, cách nơi này thật ra cũng không tính là xa, mỗi ngày cho con thêm thêm 200 đồng đi lại."
Trương Kỳ Kỳ: "... Được ạ!"
Lúc đi đến dưới lầu nhà mình, điện thoại Trương Kỳ Kỳ vang lên.
Là một số xa lạ, hiển thị nơi gọi là thủ đô.
Trương Kỳ Kỳ không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút trả lời.
một giọng nói quen thuộc từ đầu kia truyền đến: "Kỳ Kỳ?"
Trương Kỳ Kỳ lập tức mở nắp sau điện thoại, tháo pin di động ra.
Sau khi cất di động và pin vào trong túi xách, Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi bắt đầu lên lầu.
cô đã không còn oán hận, nhưng không có nghĩa là cô muốn giữ liên lạc với người phản bội cô.
Trương Kỳ Kỳ vừa vào cửa, cha Kỳ Kỳ liền cười tủm tỉm dùng hai tay cầm hai cái cái hộp nhung nho nhỏmàu đỏ: "Kỳ Kỳ, sinh nhật vui vẻ!"
"Đều là quà tặng cho con?" Trương Kỳ Kỳ nhận ra đây là hộp trang sức của Thiên Thành.
Mẹ Kỳ Kỳ vốn ngồi trên ghế sofa xem tivi, lúc này cũng đứng dậy đi tới: "Ba con nói 120 tối hôm nay là sinh nhật của hòn ngọc quý trên tay ông ấy, cho nên hai mẹ con chúng ta đều có!"
Trương Kỳ Kỳ cố ý cười giành hai cái hộp, nói: "Con chọn trước!"
Mẹ Kỳ Kỳ cười "ha" một tiếng: "Tùy con!"
Trương Kỳ Kỳ mở hai cái hộp ra, phát hiện một cái là nhẫn vàng, phía trên khảm một viên hồng bảo thạch, rõ ràng là nhân tạo; một cái là trâm cài áo hoa hồng đơn giản, nhìn rất tinh xảo.
Cha Kỳ Kỳ ở bên cạnh nói: "Kỳ Kỳ, trâm cài áo là đưa cho con!"
Trương Kỳ Kỳ cười đeo nhẫn vàng lên đầu ngón tay trái, nói: "Con thích nhẫn." Mẹ lại không thiếu nhẫn, nhất định rất muốn trâm cài áo; hơn nữa, trâm cài áo rõ ràng nếu so với nhẫn thì đắt hơn nhiều.
Mẹ Kỳ Kỳ hả hê lấy trâm cài áo cài lên trên vạt áo ngủ, chạy đến toilet soi gương.
Trương Kỳ Kỳ kề mặt lên tấm lưng dày rộng của ba ba, thấp giọng nói: "Cảm ơn ba!"
Mắt Cha Kỳ Kỳ có chút ẩm ướt, nhưng không có lên tiếng.
Sau một lát, lúc này cha Kỳ Kỳ mới nhớ tới một việc: "Kỳ Kỳ, Tôn Kỳ Vũ tìm con, gọi tới điện thoại di động của ba, ba liền đưa số của con cho cô ấy." Tôn Kỳ Vũ là bạn cùng phòng đại học kiêm bạn tốt của Trương Kỳ Kỳ, bây giờ còn đang ở thủ đô.
Trương Kỳ Kỳ im lặng. Sau khi trở lại Trịnh thành cô đã đổi điện thoại di động, cắt đứt hết liên hệ với bạn bè lúc trước ở thủ đô, kể cả bạn tốt nhất của cô là Tôn Kỳ Vũ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trương Kỳ Kỳ tìm được số điện thoại của Tôn Kỳ Vũ, kéo ra ngoài.