Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 54: Thăm dò



Tô Di đang dựa sát vào mẹ mình, bảo mẹ sờ thịt trên người cô: "Mẹ, mẹ xem gần đây con mập ghê không, làm sao bây giờ?"

Mẹ cô ta tự nhiên là an ủi vô: "Phụ nữ có thai đều là như vậy, đợi sinh con xong thì con lại giảm béo cũng không muộn!"

Tô Di và mẹ cô ta nói chuyện cả buổi, lúc này mới phát hiện Tô Khả đang ngẩn người, liền làm nũng với Tô Khả nói: "Tô Khả, em trai tốt, chị thật vất vả mang thai, em tặng quà gì cho chị đây?"

Tô Khả nhìn cô ta: "Chị muốn cái gì?"

Tô Di nhìn chồng mình, lúc này mới nhìn Tô Khả, cười nói: "Đợi của cháu ngoại trai của em sinh ra, em cho nó chút cổ phần công ty Hằng Tinh nhé!"

Tô Khả từ chối cho ý kiến, nâng chung trà lên uống một ngụm, suy nghĩ không tự chủ được lại trở về trên người Trương Kỳ Kỳ, nghĩ thầm: mang thai sẽ trở nên béo sao? Trương Kỳ Kỳ dường như thay đổi không nhiều mà! Nhưng có lẽ là mập chút, giống như càng mềm mại. . .

Tô Di thấy đệ đệ lại là vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thầm nói với mẹ: "Mẹ, mẹ xem Tô Khả lại đang suy nghĩ điều xấu xa rồi ! Nó quá rảnh rỗi quá mà, nên để cho nó cưới vợ cho nó tìm chút việc để làm!"

Mẹ Tô Khả nhìn con trai, nghĩ đến những chuyện phiền lòng ông chồng kia làm, trong lòng thở dài, nhưng trên mặt mang theo nụ cười, đưa tay vỗ vỗ con gái, thấp giọng nói: "Mẹ và bà chủ Trương Cầm của cao ốc Tứ Minh đã hẹn rồi, ngày mai uống trà, tâm sự chuyện này."

Buổi tối Tô Khả cũng không có quay về Đế Hồ bên kia.

Anh tắm rửa xong đi ra, phát hiện mẹ đang hắn ngồi trên sofa phòng ngủ, liền đi qua bên giường ngồi xuống.

Hoàng Nhã Quyên nhìn con trai tuấn tú cao gầy, ngẫm lại ông chồng rời nhà bỏ con ở bên ngoài với Tiểu Tam, trong lòng một hồi chua xót. Bà cầm bưng chén trà trên bàn nhỏ lên đưa cho Tô Khả: "Mẹ sợ con phát hỏa, cho con rễ bản lam giải nhiệt."

Tô Khả nhận ly uống một ngụm, nhìn mẹ, phát hiện nếp nhăn trên khuôn mặt luôn luôn tỉ mỉ bảo dưỡng của mẹ mình trở nên rất sâu, thoạt nhìn tiều tụy không ít, cũng già đi không ít, trong lòng anh cũng có chút khó chịu.

Anh chưa bao giờ biết nói lời thân mật, cả buổi mới nặn ra một câu: "Mẹ, mẹ yên tâm. Cha con ông ấy sẽ trở lại." Anh sẽ ngăn chặn mỗi một con đường của ông ấy, để cho ông ấy không đường để đi, cuối cùng sẽ phải về nhà.

Hoàng Nhã Quyên biết rõ con trai từ nhỏ đến lớn đều là làm nhiều lời ít, hơn nữa không tuỳ tiện đồng ý, đồng ý chính là đồng ý, không đáp ứng chính là không đáp ứng, Tô Khả nếu như nói như vậy, anh nhất định là đã nắm chắc.

Tô Khả bởi vì vừa tắm rửa xong, tóc ngắn ướt nhẹp, có chút rối, trên khuôn mặt tuấn tú cũng vẫn còn mang theo ẩm ướt, nhìn liền thấy ngây thơ hơn vài phần, làm bà nhớ tới Tô Khả lúc mười mấy tuổi.

Hoàng Nhã Quyên lúc này mới nhớ tới con trai mới hai mươi bốn tuổi, ở trong rất nhiều gia đình cái tuổi này còn ỷ lại cha mẹ mà!

Bà có chút lo lắng mà nhìn con trai, dặn dò nói: "Từ từ sẽ đến, cũng đừng ép cha con và người phụ nữ kia chặt quá, miễn cho bọn họ chó cùng rứt giậu."

Lại nói: "Mẹ lúc trẻ không hiểu chuyện, không nên theo ba con, bây giờ mới biết tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, không riêng gì bởi vì môn đăng hộ đối, hai bên trên kinh tế ngang nhau, tương lai có thể giúp đỡ cho nhau, lại càng vì môn đăng hộ đối mới có tiếng nói chung, mới có thể hiểu lẫn nhau, mới có thể đi được xa hơn. Con xem dáng vẻ hiện tại của ba con . . . con cũng đừng phạm vào sai lầm của mẹ."

Tô Khả lại nhớ tới Trương Kỳ Kỳ, im lặng một lúc lâu mới nói: "Muốn qua cả đời, ít nhất phải là người trong lòng con!" Ở cùng Trương Kỳ Kỳ, anh lúc nào cũng mới mẻ, thường thường vui vẻ, cảm thấy sinh mệnh u ám đã có sắc thái linh động, cuộc sống quạnh quẽ đã có ấm áp. Nhớ tới Trương Kỳ Kỳ, anh thường thường không tự chủ muốn cười, dù cho Trương Kỳ Kỳ liên tục không để ý tới anh, luôn kích thích anh, thế nhưng anh lại cảm thấy vui vẻ chịu đựng, đều muốn vĩnh viễn tiếp tục như vậy.

Mẹ Tô Khả cảm thấy lời này của Tô Khả không xuôi tai, vội nói: "Chỉ cần con nguyện ý, tình cảm là có thể bồi dưỡng!"

Hai mẹ con không hài lòng, tình cảnh lập tức lạnh xuống.

Mẹ Tô Khả biết rõ tính tình con trai đặc biệt quật cường, liền không nói thêm nữa, trong lòng lặng lẽ tìm cách sắp xếp chuyện mai mối cho anh, trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Khả đứng dậy khóa cửa lại, tiếp tục nằm ở trên giường nghĩ đến Trương Kỳ Kỳ.

Nghĩ đến trong bụng Trương Kỳ Kỳ có khả năng đã mang thai con anh, trái tim Tô Khả liền run nhè nhẹ, cũng nói không rõ cụ thể là cảm giác gì, chính là cảm thấy vui mừng.

Khi nhận được điện thoại của Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đã rời giường rửa mặt, đang chạy máy chạy bộ trong phòng tập thể hình.

Anh cầm di động trở về phòng ngủ, vừa đi vừa dặn dò Trương Kỳ Kỳ: "Không nên cử động, ở đó chờ anh, anh qua liền!"

Trương Kỳ Kỳ hiếm khi nhu thuận, "ừ" một tiếng, giọng nói mềm dẻo, giống như chỗ ngứa tế được gãi tê tê, làm cho trái tim của anh một hồi tê dại, anh cầm quần áo đi thay, vừa dặn dò Trương Kỳ Kỳ một câu: "Nghe lời, nghe lời, chờ anh nhé!"

Trương Kỳ Kỳ cất di động vào trong túi xách, hai chân giẫm mạnh xuống đất rồi lại giẫm mạnh, lại đưa tay đến bên miệng thổi rồi dùng sức xoa xoa - - bất quá là gọi điện thoại trong chốc lát, tay của cô liền lạnh đến không còn cảm giác.

Đang sốt ruột chờ đợi, Trương Kỳ Kỳ liền nghe được một hồi tiếng động cơ nổ vang, cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chiếc xe thể thao Maserati của Tô Khả đang ở giao lộ quẹo phải chạy đến.

Cô vội chạy tới kéo ra cửa ghế trước ngồi vào.

Trong xe mở gió mát, Trương Kỳ Kỳ không khỏi lạnh run cả người, nhìn Tô Khả: "Đều tại anh ở chỗ mẹ em nói hưu nói vượn, mẹ em sẽ không đuổi em ra đấy, bảo em làm điểm tâm cho anh!"

Tô Khả không nói chuyện, thấy trên đường một người cũng không có, trực tiếp quay đuôi xe quẹo qua phía nam.

Trương Kỳ Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cả người dựa chặt vào cửa xe, ước gì có thể đánh Tô Khả một trận.

Cô đương nhiên là đánh không lại Tô Khả đấy, nhưng Trương Kỳ Kỳ có những biện pháp khác.

Xe thể thao ngừng lại trước biệt thự của Tô Khả.

Tô Khả thò người ra sờ lên trán Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy có chút mò không ra, liền dùng tay ôm cả cổ Trương Kỳ Kỳ kéo qua.

Trương Kỳ Kỳ giật mình, vừa muốn giãy giụa, lại phát hiện Tô Khả chống cái trán lên trên trán cô, là đang xem nhiệt độ cơ thể của cô.

Thân thể của cô lập tức buông lỏng xuống, trái tim lại bắt đầu đập bịch bịch.

Tô Khả buông cô ra thấp giọng nói: "Có chút nóng, vào nhà lại đo nhé!"

Trương Kỳ Kỳ xuống xe, lúc này mới phát hiện sau xe Tô Khả còn đi theo một chiếc Audi màu đen, cũng ngừng lại ở trước biệt thự, mấy thanh niên lực lưỡng đi theo xuống xe, thì ra là vệ sĩ của Tô Khả.

Cô trên miệng không nói, nhưng trong lòng có chút bận tâm tình cảnh của Tô Khả - - xã hội trị an không tệ, anh vì sao còn muốn mang theo vệ sĩ bên người ?

Tô Khả nắm tay Trương Kỳ Kỳ đi vào phòng, để Trương Kỳ Kỳ ở trên ghế sofa: "Không nên cử động." Anh lại đắp một tấm thảm nhỏ lên Trương Kỳ Kỳ, lúc này mới đứng dậy đi phòng ăn bên kia.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy Tô Khả chăm sóc cô như lão nhân gia, cảm thấy có chút quái dị, liền mở miệng hỏi Tô Khả: "Tô Khả, muốn ăn điểm tâm gì?"

Tô Khả rất nhanh liền đi tới, đưa nhiệt kế cho Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ nhận nhiệt kế, đưa lưng về phía Tô Khả, tay với vào trong cổ áo áo lót lông cừu nhét nhiệt kế vào dưới nách, miệng nói: "Thật ra em đo qua rồi, không có vượt qua 38℃, sốt nhẹ thôi, không có việc gì, hẳn là đoạn thời gian trước mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!"

Tô Khả không nói chuyện, đứng dậy đi phòng giải trí bên cạnh phòng khách, sau khi đóng cửa lại thì gọi điện thoại cho Kim Giai Lương người đứng đầu nhóm vệ sĩ, dặn dò Kim Giai Lương đi ra ngoài mua hai hộp thử thai cùng với sách liên quan đến việc bảo vệ sức khoẻ phụ nữ có thai.

Kim Giai Lương miệng rất nghiêm, làm việc rất thoả đáng, rất nhanh liền lái xe đi ra.

Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả đưa cho cô chính là nước lọc, liền có chút không vừa ý: "Nước trắng quá nhạt, có Fanta không?"

Thấy Tô Khả mặt không biểu tình, cô liền lui mà cầu thứ yếu: "Nếu không, anh cho em nước bưởi muối đi?"

Tô Khả cũng không nói chuyện, bưng tách trà lên nếm nếm, cảm thấy nước ấm vừa vặn, liền đưa đến bên miệng Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ: ". . . Em uống rồi. . ."

Cô chỉ vào cái chén trà khác Tô Khả đặt ở trên bàn trà: "Em uống một chén trà kia!"

Tô Khả thấy cô còn dám ghét bỏ mình, lập tức càng đưa chén nước đến bên miệng Trương Kỳ Kỳ, sau đó lẳng lặng nhìn cô.

Trương Kỳ Kỳ không lay chuyển được anh, đành phải uống nước.

Thấy Tô Khả bỏ cái chén trà không lên trên bàn trà, song song với cái chén trà khác, Trương Kỳ Kỳ nghĩ sơ, mở miệng hỏi Tô Khả: "Điểm tâm em chiên cho anh mấy cái bánh chẻo, lại nấu một nồi cháo ngô, được không?"

Không đợi Tô Khả trả lời, cô liền đứng dậy đi phòng bếp, mượn gió bẻ măng đem chén trà không kia như ý rời đi.

Trương Kỳ Kỳ quan sát, trang trí ở chỗ Tô Khả trên cơ bản đều là số chẵn, kể cả sáu chậu hoa nhài Châu Phi trong thư phòng, hai cái màn hình vi tính trên bàn để máy vi tính và tám đôi nệm ghế giống nhau như đúc trên ghế sa lon trong phòng khách, cho dù là trong phòng ngủ Tô Khả, ghế sô pha cũng là xuất hiện thành đôi - - cô bởi vậy kết luận Tô Khả là người mắc chứng bệnh cuồng số chẵn!

Đợi cô đi tới phòng ăn nhìn lại, phát hiện Tô Khả đối diện chén trà chỉ còn lại có một cái trên bàn trà ngẩn người!

Nghĩ đến Tô Khả phiền não, Trương Kỳ Kỳ vui vẻ đến mức muốn cười lớn ba tiếng.

Cô vừa đi vào phòng bếp, Tô Khả đã đi nhanh tới: "Chén trà kia đâu?"

Trương Kỳ Kỳ cười khẽ: "Em không biết."

Tô Khả hít sâu một hơi, vây quanh dạo qua một vòng, lại đi ra ngoài. Lúc đi qua phòng khách, anh hết sức không nhìn chén trà lẻ loi trơ trọi trên bàn trà kia - - anh có chứng bệnh cuồng số chẵn nhẹ, nhưng còn có thể khắc chế.

Trương Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra, không khỏi có chút kỳ quái: Tô Khả lúc này còn đi ra ngoài làm cái gì?

Cô ở trong nồi chiên bỏ thêm một muỗng nước, trong mùi khói dầu bốn phía đậy cái nắp nồi lên.

Tô Khả ở trong tiếng chiên xào đi đến, coi như rất bình tĩnh hỏi một câu: "Kỳ Kỳ, có cảm thấy buồn nôn hay không?"

Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc nói: "Không có! Em lại không có viêm họng!"

Thấy Trương Kỳ Kỳ ở phòng ăn bày bữa sáng, Tô Khả liền cầm điện thoại đi tới, giả bộ xem tin tức trên điện thoại di động, thuận miệng nói: "Vừa xem tin tức, có cô gái chưa lập gia đình sinh con, em bé sinh ra cô ta liền bóp chết ném đi."

Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới Tô Khả cũng có lúc bát quái, không chút suy nghĩ nói: "Điều này cũng quá tàn nhẫn đi? Không muốn sớm phá đi không được sao, hà tất sinh ra lại bóp chết? Thiệt là!"

Khuôn mặt Tô Khả có chút trắng, sau khi ngồi xuống hỏi một câu: "Nếu em thì sao?"

"Em? Không có kết hôn liền mang thai mà?" Trương Kỳ Kỳ chuyển đũa cho Tô Khả, "Phá thôi! Nếu như làm chuyện sai lầm, vậy thì sớm bổ cứu thôi. Càng sớm nguy hại càng nhỏ, không thể không chịu trách nhiệm mà đưa một sinh mệnh nhỏ đến thế giới này!"

Khuôn mặt của Tô Khả càng trắng hơn.