Sau khi Trương Kỳ Kỳ dọn cơm xong thì ngồi đối diện Tô Khả, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn điểm tâm.
Trong lòng Tô Khả rối bời, thấy cô ăn rất ngon rất bình tĩnh, trong lòng có chút tức giận.
Anh vừa nghĩ tới lời thảo luận tức chết người vừa rồi của Trương Kỳ Kỳ, liền có phần muốn kéo Trương Kỳ Kỳ qua đánh cho một trận.
Nhưng, anh vẫn không nỡ đánh Trương Kỳ Kỳ.
Cho nên Tô Khả giả vờ mình có mắt nhìn xuyên thấu, liếc mắt nhìn bụng Trương Kỳ Kỳ bị bàn ăn che khuất, dùng chiếc đũa đâm sủi cảo hấp trong đĩa mình một chút.
Thấy Tô Khả dường như không muốn ăn, vẫn dùng chiếc đũa đâm cái bánh trẻo rán kia, đâm bánh trẻo rán bầm dập, Trương Kỳ Kỳ liền hỏi: "Ăn không ngon sao? Có muốn em làm cho anh món khác không?" Đối với cô mà nói, nấu ăn là một chuyện rất vui sướng rất thả lỏng, cô cho tới bây giờ cũng không ngại phiền toái.
Tô Khả rầu rĩ nói: "Không cần." Anh tức tối liếc Trương Kỳ Kỳ, kẹp bánh trẻo rán bị anh đâm thành tổ ong lên ăn. Vừa rồi đo nhiệt độ cho Trương Kỳ Kỳ, 37. 6℃, là sốt nhẹ, chờ một lát phải bảo cô nghỉ ngơi một chút, anh không nỡ để cô mệt mỏi đâu!
Trương Kỳ Kỳ trước ăn hết điểm tâm.
Thiết bị sưởi ấm ở chỗ này của Tô Khả mở quá lớn, cơ thể cô còn sốt nhẹ, lại vô cùng mệt mỏi, cho nên bất tri bất giác cảm thấy rất buồn ngủ, rất nhanh hai mắt Trương Kỳ Kỳ đều sắp không mở nổi, liền một tay chống má kiên trì, đợi Tô Khả ăn xong điểm tâm thì cô đi thu dọn bàn ăn sắp xếp lại phòng bếp.
Ánh mắt cô đầu tiên là cố gắng mở to, về sau giống như nhắm mà không phải là nhắm, về sau về sau liền nhắm lại.
Màu da Trương Kỳ Kỳ vốn trắng, lúc này bởi vì thiếu ngủ liền càng trắng hơn, có chút cảm giác trong suốt, quầng thâm trước mắt liền càng thêm rõ ràng.
Tô Khả nhìn quầng thâm trước mắt cô, không khỏi có chút đau lòng, liền ôn nhu nói: "Kỳ Kỳ, em lên lầu nghỉ ngơi một chút đi!"
Trương Kỳ Kỳ lập tức bị đánh thức, cô mở trừng hai mắt, ngáp một cái, dụi dụi mắt nói: "Tối hôm qua em mất ngủ, mới ngủ hơn một giờ. Đợi thu dọn xong em sẽ về nhà ngủ, buổi chiều còn phải đi cục thuế. . ."
Tô Khả rầu rĩ nói: "Emlên trên lầu ngủ đi, trong nhà không cần em quan tâm, chờ một lát người giúp việc tới thu dọn."
Trương Kỳ Kỳ nghe vậy liền định đứng dậy rời khỏi: "Nhà của anh không có phòng dư, em vẫn nên về nhà ngủ thôi! Em đi trước nha!" Cô đã đi tham quan nơi này. Căn biệt thự này của Tô Khả tổng cộng có ba tầng, phòng cũng không ít, thế nhưng chỉ có một phòng ngủ, những căn phòng khác bị Tô Khả sắp xếp thành phòng giải trí, tập thể hình, phòng bida và nhà ấm, chính là không có phòng ngủ dư.
Cô vừa cái ghế đẩy trở về, liền phát hiện Tô Khả từ phía sau ôm lấy mình, nhìn tư thế là muốn ôm ngang cô lên lầu.
Não Trương Kỳ Kỳ mặc dù mệt đến mức ngừng hoạt động, những vẫn còn rỗi rãi giễu cợt Tô Khả: "A? Tô Khả, thân thể bé nhỏ này của anh có thể ôm em à?" Tô Khả tuy rằng cơ bắp tập luyện cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng quá gầy, Trương Kỳ Kỳ vậy mới không tin anh có thể ôm mình lên.
Tô Khả nhiều lần bị Trương Kỳ Kỳ ghét bỏ, trước kia là ghét bỏ anh kỹ thuật kém, hiện tại lại ghét bỏ anh không có sức, anh đã sớm nổi giận, liền không nói một lời chặn ngang ôm lấy Trương Kỳ Kỳ, dễ dàng vác Trương Kỳ Kỳ lên vai liền đi lên lầu- - Trương Kỳ Kỳ dám có ý định phá thai không muốn con của hai người bọn họ, Tô Khả không nỡ đánh cô, nhưng không để cho cô thoải mái một chút vẫn có thể làm được!
Cái tư thế này đương nhiên không thoải mái, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ đang sốt nhẹ, đầu óc hỗn loạn, hơn nữa lại thiếu ngủ, hai tay vòng quanh Tô Khả liền ngủ mất.
Tô Khả phát hiện Trương Kỳ Kỳ mềm nhũn dán vào người anh, đành phải thở dài một hơi, hạ Trương Kỳ Kỳ xuống một chút, biến thành tư thế vây quanh thoải mái một chút, sau đó lại biến thành tư thế ôm công chúa.
Anh thả Trương Kỳ Kỳ lên giường, thấy cô thật sự ngủ rồi, liền giúp cô cở áo ngoài, chỉ để lại quần áo lót, vừa giúp cô đắp chăn, sửa sang lại gối đầu, cho cô ngủ thoải mái một chút.
Rõ ràng nên làm đều đã làm xong, thế nhưng Tô Khả lại vẫn không nỡ bỏ đi, cảm thấy giống như có chuyện gì nên làm mà chưa làm.
Anh cúi đầu hôn một cái trên trán trên môi Trương Kỳ Kỳ, đứng dậy đi ra.
Rất nhanh anh liền cầm miếng dán hạ sốt vừa bảo người ta đưa tới đi tới.
Dán miếng hạ sốt cho Trương Kỳ Kỳ xong, Tô Khả tay phải kẹp một điếu thuốc, trái tay cầm điện thoại ỏ trong thư phòng tiến hành điều khiển chỉ huy.
Anh trước gọi điện thoại cho Lâm Lỗi: "Người cậu an bài với Đinh Mỹ Anh xong chưa?" Đinh Mỹ Anh chính là tình nhân của cha anh, anh dặn dò Lâm Lỗi ở Trịnh Đại tìm soái ca tiếp cận cô ta.
Lâm Lỗi giọng nói sang sảng: "Tô tổng, tôi vừa liên hệ Tôn Thế Phi, bọn họ cùng nhau thuê phòng rồi".
Tô Khả rất hài lòng, hít một hơi khói, hỏi: "chụp ảnh chưa?".
"chụp ảnh rồi"
Sau khi gọi điện thoại cho Lâm Lỗi, anh lại gọi điện thoại cho Trịnh Vũ Thành: "Cậu liên hệ với hai người bên xưởng ngọc lưu ly chưa?"
Trịnh Vũ Thành đáp "Rồi", lại nói: "Tô tổng, tiền đã cho bọn họ, dựa theo phân phó của ngài, cho tất cả đều là tiền mặt."
Tô Khả dặn dò nói: "Để cho bọn họ đăng kí một Microblogging. Cậu sớm tìm phóng viên nhé."
Trịnh Vũ Thành vội đồng ý.
Cúp điện thoại, Tô Khả lại gọi điện thoại cho Tôn Kế Tông: "Sắp xếp điều tra Vinh Quang chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Khả cúp điện thoại, dựa trước cửa sổ yên lặng hút thuốc lá.
Sau khi tách ra khỏi cha anh, những sản nghiệp trên danh nghĩa anh liền toàn bộ rơi vào một mình vai anh, Tô Khả rõ ràng tự không có học tập chính quy, phương thức quản lý có chút lỗi thời, cần phải nhanh chóng tiến cử nhân tài có chuyên môn tiến hành quản lý xí nghiệp, nói như vậy anh mới có thể phân một ít thời gian ở cùng Trương Kỳ Kỳ.
Tô Khả lại đốt điếu thuốc hít một hơi, trong sương khói lượn lờ bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai: Trương Kỳ Kỳ nếu thật sự mang thai, nếu như sinh chính là con gái, liền giáo dục con bé như thục nữ, cho con bé đồ tốt nhất; nếu như là con trai, sẽ bồi dưỡng thành thiên tài, làm nhà đầu tư mạo hiểm thành công đúng trào lưu, không cần giống như anh, vất vả khổ cực kiếm không được mấy đồng. . .
Sau khi tha hồ tưởng tượng một phen, Tô Khả lại nhìn Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ cuộn mình ngủ say, giống như đứa bé. Tô Khả cũng không biết nghe ai nói qua, nói người có tư thế ngủ như vậy là thiếu khuyết cảm giác an toàn.
Tô Khả sờ trán cô, phát hiện mát lạnh, anh suy nghĩ một chút, vẫn là lắc lắc nhiệt kế, ý định đo cho cô một lần nữa.
Áo ngoài của Trương Kỳ Kỳ đã bị anh cởi ra, lúc này trên người chỉ mặc một bộ quần áo lót thấp ngực, Tô Khả từ cổ áo nhấc lên quần áo lót của cô, tay cầm nhiệt kế hướng vào trong, kẹp nhiệt kế ở dưới nách cô.
Kẹp xong nhiệt kế, anh sợ Trương Kỳ Kỳ bị gò bó, liền mất hết thời gian nửa ngày, vụng về tháo móc Bra-áo ngực của Trương Kỳ Kỳ.
Năm phút sau, anh lấy nhiệt kế ra nhìn nhìn, phát hiện Trương Kỳ Kỳ đã không còn sốt.
Trương Kỳ Kỳ đang ngủ say, da thịt non mềm trắng nõn có chút đỏ ửng, bờ môi đỏ tươi hơi chu lên.
Tô Khả ngồi ở bên giường vuốt tóc dài Trương Kỳ Kỳ, quấn mái tóc dài của cô quanh ngón tay mình, quấn một vòng lại một vòng, vừa sờ vừa nhìn sân thượng bên ngoài cửa thủy tinh đến xuất thần.
Tóc Trương Kỳ Kỳ dường như rất mẫn cảm, anh vừa đụng một cái cô liền phiền, nhưng bây giờ anh sờ tới sờ lui, cô cũng không có tỉnh, thật sự là mềm mại hiếm có.
Phòng ngủ và sân thượng ngăn cách bởi cánh cửa kính, rèm không có, trong phòng có thể nhìn thấy thực vật nhiệt đới xanh biếc tươi tốt trên ban công. Trong phòng hơi ấm rất đủ, thêm thiết bị phun ẩm đang hoạt động, phát ra mấy tiếng ti ti không thể nghe thấy, trong phòng ngủ rất thoải mái dễ chịu.
Mà quan trọng nhất là, người phụ nữ anh yêu nằm kề bên anh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ôm cô vào trong ngực.
Tô Khả dứt khoát đứng dậy cởi quần áo ra, nhấc chăn lên chui vào, dán sát Trương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại. Trên người Trương Kỳ Kỳ toả ra hương thơm ấm áp, nằm kế thân thể mềm mại ấm áp của cô, Tô Khả rất nhanh liền ngủ mất.
Trương Kỳ Kỳ mơ thấy cô vừa đi bờ biển Uy Hải. Còn là thời gian cuối tháng tám mưa dầm liên miên, cùng với Lý Thụy. Trương Kỳ Kỳ biết rõ đây là mơ, cô vẫn nghĩ: Lý Thụy không phải là đã gặp may sao? Anh ta vì sao lại đi Uy Hải quay ngoại cảnh cho bộ phim điện ảnh 'tình yêu biểnrộng' ít kinh phí này chứ?
Hơn nữa cô không phải chia tay Lý Thụy rồi sao? Tại sao lại đi theo Lý Thụy đến bờ biển ngắm biển? còn ở tại nhà khách? Tô Khả đâu? Tô Khả biết chẳng phải sẽ bị tức chết sao?
Ở trong mơ Trương Kỳ Kỳ cũng cảm thấy mình thấy Lý Thụy xin lỗi Tô Khả, cô muốn rời đi, rồi lại không nỡ - - đó là thời gian khó quên nhất trong cuộc đời cô. . .
Trong mông lung, Trương Kỳ Kỳ nghe được có người hỏi cô muốn ăn cái gì.
Cô nhắm mắt lại nói: "Lý Thụy, em muốn ăn canh tương của nhà hàng Gia Hàn đường Trường Giang. . . Cay, bên trong nấu củ cải trắng. . . Còn có thịt nướng và cơm trộn nồi đá . . ."
Cho dù là ở trong mơ, Trương Kỳ Kỳ vẫn nhớ tới món thịt nướng trong nhà hàng Gia Hàn, canh tương và mùi vị cơm trộn trong nồi đá, cũng không thấy đặc biệt ăn ngon, thế nhưng cô chính là nhớ ở trong lòng. . .
Trương Kỳ Kỳ nước mắt tràn mi.
Tình yêu, thật là một chuyện đáng ghét, cho nên cô không dám thừa nhận mình yêu Tô Khả, sợ lần nữa bị tổn thương.
Thế nhưng, có được nó, lại ngọt ngào như vậy . . .
Tô Khả ngã ngồi ở trên ghế sa lon bên giường, đôi mắt đen láy không hề chớp mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú trắng dọa người, vành mắt đều đỏ, anh vội vàng hít một hơi khói, ngón tay kẹp khói đều run nhè nhẹ.
Trương Kỳ Kỳ mơ thấy Lý Thụy gọi cô đi bờ biển tản bộ.
Ở trong mơ cô nén lệ nói: "Không, ta không đi. Lý Thụy chúng ta đã chia tay rồi. Ăn xong bữa cơm này tôi sẽ đi. Tôi đã yêu người khác, người kia là Tô Khả."
Nghe được Trương Kỳ Kỳ nói mê, Tô Khả lập tức đứng lên vọt tới bên giường.
Anh nhìn chằm chằm vào Trương Kỳ Kỳ, mặt của anh gần như muốn áp vào mặt Trương Kỳ Kỳ, thấp giọng hỏi: "Trương Kỳ Kỳ, người em yêu là ai?"
"Em yêu tên hỗn đản Tô Khả kia a!" Trong mộng Trương Kỳ Kỳ nhu thuận cực kỳ, có hỏi nhất định đáp.
Tô Khả: ". . ."
Anh cúi đầu hung hăng hôn lên bờ môi đang chu của Trương Kỳ Kỳ.