Chào Em, Bảo Bối!

Chương 86: Phỏng vấn 1



Nói trước, tui không edit nhầm đâuuuuuuuu

“Chị Triệu, lại làm chương trình hồi ức thanh xuân à?” Mẫn Tình lắc đầu, rồi sau đó thở dài, cố gắng giãy giụa dây phút cuối cùng, “Em cảm thấy kiểu đề tài này người khác đã làm vô số lần rồi, có cái gì mới mẻ hơn không, có cái gì để cho người ta nhìn là muốn bấm vào video coi không? Hơn nữa, không phải ai cũng có hồi ức cấp ba đáng giá để nhớ cả.”

Chị Triệu là một người có phong cách làm việc cứng rắn, kiên quyết, đã quyết là làm.

“Chủ đề này đã được quyết định sau rất nhiều ngày thảo luận, tuy rằng đã làm nhiều lần, nhưng những chủ đề như thanh xuân vườn trường luôn có thể gây được tiếng vang với mọi người, vậy nên mới chọn cái này. Mẫn Tình, sao nghe qua lời em nói cảm giác như hồi cấp ba em không có kỉ niệm đáng giá nào hết vậy?”

“Cũng không hẳn”, Mẫn Tình nhún vai, “Em là kiểu học sinh bình thường của bình thường, nào có nhiều hồi ức đáng giá vậy đâu ạ? Thành tích bình thường, gương mặt bình thường, mặc đồng phục vào nữa thì chắc chắn không ai có thể tìm thấy em trong đám đông cả.”

Chị Triệu bật cười.

Sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, có chút kỳ lạ hỏi: “Hình như chị nhớ em có nói qua hồi cấp ba em có yêu thầm ai đó mà? Thật không? Này mà còn tính không có hồi ức đáng giá hả?”

Mẫn Tình khựng lại.

Lại bật cười: “Chị Triệu quả đúng là tin tức nhanh nhạy, đến chuyện này mà chị cũng biết.”

Nói như vậy thì cũng không tính là không có kỉ niệm được, cùng lắm thì chuyện của cô có chút buồn lòng mà thôi.

Bất quá lúc ấy là chuyện rất buồn, cũng rất khổ sở, hiện tại cũng đã bình thản rồi, cũng rất thoải mái khi nhớ lại chuyện ấy rồi, thậm chí cảm thấy lúc ấy khổ sở như vậy có phải có chút ngốc nghếch không.

Vẻ mặt Mẫn Tình có vài phần hoài niệm: “Chậc, thật không nghĩ tới năm đó em vậy mà cũng yêu thầm người ta, không như hiện tại, không có ý định yêu đương, cũng không có ý định thích một ai đó, em bắt đầu hoài nghi liệu nai con trong lòng em đã sớm không còn rồi không.”

Chị Triệu vỗ vai Mẫn Tình: “Em mới bao lớn mà ngày nào cũng nói nai con trong lòng em chết rồi là thế nào hả?”

Mẫn Tình lại nhún vai, không có ý định tiếp tục nói về chuyện này, buông ly cà phê trong tay, bắt đầu nghiêm túc gõ phím lên kế hoạch cho chương trình lần này.

Lên kế hoạch thì thôi đã đành, lại còn phải ra ngoài phỏng vấn, có ai khổ như cô không?

Nhưng đến lúc phải ra ngoài phỏng vấn, Mẫn Tình lại rất bình tĩnh.

Bất quá sau khi phỏng vấn liên tiếp vài người trên phố, Mẫn Tình liền nhận thấy lời của chị Triệu nói không sai.

Tuy rằng những chủ đề như “hồi ức thanh xuân” đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng có lẽ vì nó dễ dàng gợi lên cảm xúc và hồi ức của mọi người, nên khi được phỏng vấn vấn đề như vậy, người qua đường thực sự có thể nói ra rất nhiều chuyện.

“Các bạn có nhớ chuyện gì đặc biệt hồi cấp ba không?” Mẫn Tình tùy ý cản lại hai cô gái trên đường, sau đó mỉm cười phỏng vấn.

Hai cô gái ăn mặc thời thượng, nhìn qua liền biết hai cô gái này vừa mới dạo phố mua sắm cùng nhau, hai người nhìn nhau, sau đó đều bật cười.

Cô gái tóc dài lộ ra vẻ hoài niệm: “Có nhiều chuyện đáng nhớ lắm ạ, lúc ấy em rất thích bạn cùng bàn, bạn cùng bàn của em vừa đẹp trai, tính cách lại tốt, mỗi ngày đều dạy em làm đề. Nhưng cũng không biết lại sao lúc ấy bản thân em lại nhút nhát như vậy, dù sao sau khi thi đại học phát hiện không học chung trường đại học với cậu ấy thì em cũng không thổ lộ, sau này cũng không gặp nhau bao nhiêu cả.”

Cô gái tóc ngắn mỉm cười, nắm tay cô gái tóc dài: “Đừng nói nữa, cậu làm gì là ‘lúc ấy’ thích bạn cùng bàn đâu? Rõ ràng đến bây giờ cậu vẫn còn cảm giác với người ta mà, đúng không? Nếu không làm sao có thể nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa nói chuyện yêu đương chứ?”

Cô gái tóc dài hoảng hốt, muốn ngăn cô gái tóc ngắn lại.

Nhưng nghĩ nghĩ, cô cũng nhẹ nhõm hơn rồi: “Đúng vậy, khó có được cơ hội phỏng vấn như vậy, nói không chừng lần sau muốn cũng không có cơ hội vậy nữa, tuy rằng không biết khi nào mọi người phát hành video này, cũng không biết cậu ấy có xem qua hay không, nhưng em vẫn muốn nói —– Khổng Uyển Kiệt, mình thích cậu, thích nhiều năm vậy rồi! Nếu hiện tại cậu vẫn độc thân và xem được video này, có thể suy xét đến mình một chút không!”

Cô gái tóc ngắn đã bị sợ ngây người rồi, Mẫn Tình càng sửng sốt hơn nữa.

Cô gái tóc dài mỉm cười với Mẫn Tình rồi sau đó kéo bạn mình bước đi.

Mẫn Tình cùng người quay phim nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ tràn ngập kinh ngạc.

“Không được rồi, lúc trở lại tôi phải thảo luận với chị Triệu một chút về cách phát hành đoạn video này. Nói không chừng chàng trai tên Khổng Uyển Kiệt kia có thể xem được đoạn video này đấy.”

Tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Có thể bởi vì Mẫn Tình đã hỏi những câu rất cụ thể về chủ đề này, nên người được phỏng vấn đều lộ ra vẻ hoài niệm mà đáp vài câu.

“Bạn có thích những năm học cấp ba không?”

“Cao trung có ý nghĩa thế nào đối với bạn?”

“Nếu có thể trở lại năm tháng cao trung một lần, bạn muốn làm những chuyện gì?”

Mẫn Tình phỏng vấn không ít người, thu nhận câu trả lời cũng rất phong phú, dạng gì cũng có.

“Vừa thích, cũng vừa không thích, dù sao thì hồi cao trung vẫn rất vất vả. Nhưng nói như thế nào nhỉ, vất vả lúc ấy không giống với vất vả lúc đi làm, lúc ấy chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tăng thành tích của mình thôi, không như hiện tại, cái gì cũng phải suy xét đến quan hệ, quan hệ đồng nghiệp này, quan hệ cấp trên cấp dưới này, thăng chức tăng lương này, tất cả đều phải nghĩ.”

“Cao trung đối với tôi mà nói là một đoạn thời gian rất ý nghĩa. Cách đây không lâu lớp tôi vừa tổ chức họp lớp xong, lúc tham gia liền cảm thấy, vẫn là bạn bè thời học sinh đáng tin cậy hơn nhiều.”

“Nếu có thể trở lại một lần hả ….. Để tôi nghĩ thử, chắc là sẽ chăm chỉ học tập thật tốt, sau đó sẽ không để ba mẹ nhọc lòng, thi đậu một trường đại học tốt.”



…..

Mẫn Tình cứ phỏng vấn như vậy, không ngờ lại cảm thấy chủ đề này không chừng sẽ được đánh giá cao, lượt bấm vào xem cũng sẽ cao.

Bởi vì hai chữ ‘cao trung’ này đối với mỗi người đều có ý nghĩa khác nhau, cả cả cô cũng không khỏi nhớ lại hồi ức trước kia.

Đang còn cảm khái trong lòng, Mẫn Tình quét một vòng, bỗng dưng hai mắt sáng lên.

Vội vàng nói với người quay phim: “Mau mau mau, chúng ta đến phỏng vấn chàng trai kia đi, quá đẹp trai rồi. Đến lúc đó để ảnh chàng trai này làm thumbnail, chắc chắn không cần lo về lượt xem luôn!”

Người quay phim túm Mẫn Tình lại: “Chàng trai kia đúng là rất đẹp trai, nhưng mà nhìn qua đã biết đâu đó hai mươi thôi, cũng không biết đã tốt nghiệp cấp ba chưa đâu. Cô tùy tiện đi phỏng vấn lỡ đâu vẫn là học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp thì sao?”

Vạn nhất chàng đẹp trai kia vẫn là học sinh cấp ba, sau đó bạn liền đến hỏi “Bạn có nhớ về quãng ghời gian cấp ba của mình không?”, có phải cảm thấy rất tào lao không?

Mẫn Tình ngăn lại: “Hỏi một chút không phải biết liền sao”

Vừa nói, Mẫn Tình đã chạy chậm đến nam sinh trước mặt.

Người quay phim đi cùng còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.

Mẫn Tình giơ micro lên, đứng trước mặt nam sinh đẹp trai kia, đưa tay ngăn cản anh.

Vừa rồi nhìn từ xa còn nghĩ nam sinh này vóc dáng đã cao lại còn đẹp trai, nhưng giờ đến gần rồi, Mẫn Tình càng thêm tán thưởng trong lòng.

Vào đầu mùa thu, nam sinh mặc áo thun bên trong, bên ngoài là áo denim màu lam nhạt, quần tây sẫm màu, mang giày sneaker, nhìn qua tràn đầy cảm giác thanh xuân, lại vô cùng sạch sẽ soái khí.

Khuôn mặt cùng dáng người ưu việt này, chậc chậc chậc, nếu không phải cô làm truyền thông chú ý đến giới giải trí vô số lần, không chừng cô sẽ nghĩ đây là một idol nam nào đó.

Nghĩ đến lượt bấm vào của video, Mẫn Tình liền không thể kìm nén sự kích động từ tận đáy lòng.

“Xin chào, xin hỏi có tiện phỏng vấn một chút không?”

Mẫn Tình nở một nụ cười hoàn hảo nhất.

Nam sinh đẹp trai nghiêng đầu, sau đó lười biếng gỡ một bên airpods.

Rõ ràng bản thân cô đã đi làm nhiều năm, đối mặt với một nam sinh thoạt nhìn không biết bao nhiêu tuổi như vậy, Mẫn Tình hiếm khi cảm thấy mình có cảm giác hoa si muốn thét chói tai.

Chờ nam sinh mở miệng, Mẫn Tình đã ngạc nhiên bởi giọng nói thanh mát của cậu.

“Phỏng vấn tôi?”

Nam sinh lười nhác lặp lại một lần.

Mẫn Tình vội gật đầu.

Nam sinh hơi nhíu mày, nhìn qua có vẻ như muốn từ chối.

Mẫn Tình trong lòng có chút lo lắng, sau đó nhìn thấy màn hình điện thoại của nam sinh sáng lên. Cậu mở điện thoại, nhìn lướt qua tin tức, buông lỏng cái nhíu mày vừa rồi, thậm chí còn cong môi cười.

Con mẹ nó chứ!

Cười rộ lại càng đẹp!

Lớn lên thành cái dạng này thì đừng có cười loạn vậy được không!!!

Nam sinh nhanh chóng trả lời tin nhắn, tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều, nhìn Mẫn Tình lười biếng gật đầu: “Được.”

Mẫn Tình vội vàng nắm bắt cơ hội.

“Xin hỏi, hiện tại cậu đã tốt nghiệp cao trung chưa?”

“Đã tốt nghiệp”, nhiều người xung quanh đã chú ý đến bên này, nhưng thái độ của nam sinh vẫn rất tự nhiên. “Hiện tại đang học năm hai.”

“Xin chào xin chào, tốt nghiệp cao trung rồi thì tốt rồi. Chúng tôi đang làm một chương trình, muốn hỏi cậu muốn chút, những năm tháng cấp ba của cậu có vui vẻ không?”

Dường như không nghĩ đến Mẫn Tình sẽ hỏi một vấn đề như vậy, nam sinh suy nghĩ một chút: “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn, tôi cũng lén sử dụng điện thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết.”

Mẫn Tình bật cười.

Không được không được, cô phải giữ hình ảnh! Này cũng quá dễ thương rồi!



“Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, tiện đây hỏi một chút, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?”

Nhìn thấy nam sinh lại hơi nhíu mày, Mẫn Tình vội vàng xua tay, “Không muốn nói cũng không sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

Nam sinh lười nhác ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Thanh Hoa.”

Mẫn Tình: “…..”

Vừa rồi rốt cuộc Mẫn Tình cô nghĩ cái gì mà lại hỏi một câu như thế vậy?!

Nghe nam sinh này nói nhẹ nhàng như vậy, kết quả thuận miệng trả lời một câu lại con mẹ nó là Thanh Hoa ?!

Mẫn Tình hạ quyết tâm phải nói với chị Triệu nhất định phải phát hành video này!

Không thể để một mình cô chịu tổn thương vậy được!

Mạnh mẽ xoa dịu trái tim tổn thương, Mẫn Tình lại nhìn chàng trai lười nhác và lãnh đạm trước mặt, tò mò hỏi: “Cậu vừa đẹp trai lại vừa có thành tích tốt như vậy, đã có bạn gái hay chưa?”

Vừa hỏi, Mẫn Tình vừa tự khen chính mình.

Nhìn đi nhìn đi, cô đang tạo phúc cho toàn thể nữ bằng hữu đó a.

Ngay khi nhắc đến hai chữ ‘bạn gái’, bầu không khí trên người chàng trai trước mặt này dường như đã lập tức thay đổi.

Vừa rồi còn không có biểu tình gì nay đã nở nụ cười.

—– Cứ như lập tức nghĩ đến chuyện gì đó khiến người ta hạnh phúc vậy.

Chàng trai cong môi: “Đã có.”

Đâu chỉ là bạn gái, anh rõ ràng là có được người yêu dễ thương ngọt ngào nhất trên thế gian này.

Mẫn Tình nhìn chàng trai trước mặt, bỗng dưng từ tận đáy lòng đang lên một cảm giác hâm mộ vô cùng sâu sắc.

Không phải hâm mộ cô gái kia vì có được người bạn trai vừa đẹp vừa giỏi như vậy, chỉ đơn giản hâm mộ cô gái kia vì có một tình yêu nghiêm túc như vậy thôi.

Loại tình yêu nghiêm túc thế này dường như đã là một từ ngữ đã rất xa vời với cô từ lâu rồi.

Rõ ràng cô cũng mới tách khỏi thời học sinh mới vài năm thôi.

Nhưng chính là cảm thấy lâu vô cùng.

“Tiện đây hỏi một chút, cậu tên gì vậy?” Mẫn Tình cố gắng kìm nén cảm xúc nơi đáy lòng, cười nói.

Nam sinh gật đầu: “Lục Trạch.”

Sau đó lại nhìn thoáng qua điện thoại, liền cười rộ lên.

Sau đó lại giơ điện thoại với Mẫn Tình: “Không nói nữa, hiện tại tôi phải đi lấy trà sữa giúp bạn gái, nếu đến muộn cô ấy sẽ không vui.”

Nghe như một lời than thở vậy, nhưng thế nào cũng cảm thấy giọng điệu của chàng trai này tràn ngập cưng chiều, ngọt muốn tràn ra ngoài luôn rồi.

Nhìn chàng trai vội vàng rời đi, Mẫn Tình cùng người quay phim nhìn nhau, hai người đều nổi sóng lăn tăn.

Người quay phim lắc đầu: “Cô nói xem vì cái gì đã phải ra ngoài làm việc rồi sao lại còn mạnh mẽ bị nhét một ngụm cẩu lương vào mồm thế này nhỉ?”

Mẫn Tình cũng cười: “Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy ăn cẩu lương thế này vẫn rất vui vẻ.”

Đại khái là —–

Lâu lắm rồi cô đã không thấy qua tình cảm trong sáng thuần túy như vậy.

Thật tốt.

Người quay phim cũng không quên tự an ủi mình: “Được rồi, ít nhất tôi cảm thấy đoạn phỏng vấn có nam sinh tên Lục Trạch này thì video của chúng ta cũng không phải lo quá về lượng đánh giá đâu.”

Mẫn Tình cũng gật đầu cười.

Cô bỗng dưng cảm thấy đề tài của chị Triệu lần này thật sự rất hay.

Bạn nói xem có ai còn thanh xuân không nhỉ?

À không, nhìn đi, vẫn còn đó thôi.