Chào Em, Bảo Bối!

Chương 87: Phỏng vấn 2



Editor: Boomtini

Mẫn Tình chưa bao giờ nghĩ đến đề tài tưởng chừng như hết sức lỗi thời như này thế nhưng lại nhận được rất nhiều phản hồi chân thành.

Có lẽ bởi vì hai từ ‘cao trung’ có thể dễ dàng chạm đến cảm xúc của mọi người đi, cô thậm chí còn thấy được ánh mắt hoài niệm của người qua đường khi cô phỏng vấn, sau đó họ bắt đầu nói về quãng thời gian kia họ đã trải qua như thế nào, tuy rằng đều là thời học sinh cả, những mỗi người có mỗi câu chuyện khác nhau …..

Đều rất cảm động.

Mẫn Tình thậm chí không nghĩ đến đã bao lâu rồi cô chưa trải qua cảm giác ‘cảm động’ như vậy, cuộc sống mỗi ngày tấp nập bận rộn khiến cô quên khuấy đi những cảm xúc đáng giá kia.

Nhưng khi Mẫn Tình cẩn thận nhớ lại, cảm thấy những xúc cảm này quả thật cũng không tồi.

Vậy nên lúc trở lại công ty báo cáo kết quả, Mẫn Tình vẫn còn chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn.

Chị Triệu vỗ vai cô, đi đến bàn làm việc của cô, tò mò hỏi: “Hôm nay ra ngoài phỏng vấn sao rồi? Có tư liệu gì tốt dùng được không?”

Mẫn Tình quay sang cười với chị Triệu, vẻ mặt vui sướng gật đầu.

“Không những có thôi không đâu, em nói cho chị nghe, em cảm thấy không chừng lần này video của chúng ta có thể lên hot search cũng nên ấy chứ!”

Chị Triệu sửng sốt.

Nhìn Mẫn Tình đang tràn đầy tham vọng, cô không nhịn được cười cười: “Yo, Tình Tình của chúng ta nhặt được vàng rồi sao? Cao phấn như vậy?”

Mẫn Tình nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, ý bảo chị Triệu cùng ngồi, sau đó bắt đầu cho chị Triệu xem nhưng tư liệu cô đã thu thập được.

Chị Triệu ban đầu chỉ gật đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ hài lòng, càng xem về khúc sau, không biết đã xem đến video thứ bao nhiêu, hai mắt chị Triệu sáng bừng, sau đó càng xem càng hưng phấn.

“Trời ạ!” chị Triệu vỗ đùi, “Mẫn Tình, em đỉnh thật đó, có thể thu thập tốt như vậy!”

Mẫn Tình đắc ý nhướng mày: “Đúng không, không nói chuyện nữa, hiện tại em đang rất có hứng làm việc, bây giờ em lập tức đi tìm biên tập viên, thảo luận một chút về video lần này.”

Chị Triệu giữ tay Mẫn Tình lại: “Không được không được, chị cũng muốn cùng mọi người thảo luận một chút, nhìn đến những tư liệu thu thập được, chị cũng cảm thấy khi video được tung ra nhất định sẽ thu được kết quả rất tốt!”

Hai người nhìn nhau, hoàn toàn không che giấu được vẻ hưng phấn

/ ************************ /

Giang Niên đối với chuyện này vẫn luôn không biết gì cả.

Sau khi lên năm hai rõ ràng bận rộn hơn năm một năm rất nhiều, Giang Niên cũng đã lên chức trong câu lạc bộ, từ hội viên đến phó chủ nhiệm câu lạc bộ.

Sau một thời gian dài chiêu sinh hậu khai giảng, Giang Niên lại báo danh tham gia một cuộc thi khác, bận đến chân không chạm đất, thậm chí cả một thời gian dài đều không chạy sang Thanh Hoa cách vách.

Hiển nhiên, Lục đại thiếu gia đối với việc này rất bất mãn.

“Niên Niên”, Lục Trạch gọi cho cô, “Gần đây bên trường bọn anh có rất nhiều học muội xinh đẹp.”

Giang Niên đặt điện thoại một bên, vừa nghe Lục Trạch nói chuyện, vừa chỉnh sửa danh sách thành viên mới tham gia câu lạc bộ trên máy tính.

Nghe Lục Trạch nói vậy, cô cũng chỉ gật đầu, sau đó nghĩ đến đầu dây bên kia không nhìn thấy, lại lên tiếng: “Ồ”

Lục Trạch: “……”

Không khỏi “chậc” một tiếng, Lục đại thiếu gia càng thêm bất mãn: “Anh nói khoa bọn anh có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, còn có nhiều nữ sinh đến hỏi anh về bài tập lắm đó!”

Giang Niên nhấn phím enter, sau đó dựa vào ghế lười biếng duỗi người, vô tình vạch trần lời nói của Lục Trạch: “Chỉ cần nói đến tỉ lệ nam nữ của khoa anh thôi, Trạch ca, anh nói xem em tin lời anh nói kiểu gì nhỉ?”

Lục Trạch: “…..”

Anh hắng giọng.

Sao bạn gái của mình một chút cũng không hoảng loạn vậy!

Anh đây rất tức giận đó!

Nhưng là, mặc dù bạn gái anh không hoản loạn nhưng lúc nào cũng quan tâm đến anh cả.

Giây tiếp theo, Lục Trạch liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ truyền đến từ điện thoại: “Tuy rằng em không tin chút nào, nhưng mà nghĩ đến bạn trai của em đẹp trai như vậy, vừa hay tối nay em cũng không việc gì, bạn trai của em có hoan nghênh em đến kiểm tra công vụ không?”

Vừa nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô gái nhỏ, Lục Trạch không khỏi cảm thấy vui vẻ.

“Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Giang Niên cũng không khỏi bật cười, sau đó nhanh chóng tắt máy tính, thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi đạp xe sang trường bên cạnh.

Vừa đến cổng đã thấy Lục Trạch đang đứng đợi ở cổng Thanh Hoa.

Nam sinh đứng ở cổng trường, lười biếng dựa vào tường, hơi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.

Mặc dù không nhìn rõ mặt lắm, nhưng chỉ riêng khí chất không tên trên người Lục Trạch thôi đã khiến vô số người quay lại nhìn anh khi đi ngang qua rồi.

Giang Niên nhẹ bước chân, đến bên cạnh Lục Trạch, cố ý hạ giọng: “Xin chào, vị đồng học này ….. bạn của mình muốn xin phương thức liên hệ của cậu, có tiện trao đổi một chút không?”

Lục Trạch vẫn đeo tai nghe, cũng không ngẩng đầu lên: “Được, muốn trao đổi thế nào?”

Giang Niên bĩu môi.



Sao lại thế này rồi!

Cô đã cố ý hạ giọng rồi, sao chỉ trong giây lát thôi Lục Trạch đã nhận ra cô rồi vậy!

“Mình chỉ muốn biết, rốt cuộc là bạn của cậu có hứng thú với mình”, Lục Trạch từ từ tháo tai nghe, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỉ, “Hay là cậu?”

Giang Niên rốt cuộc vẫn không nhịn được cười.

Tâm trạng Lục Trạch lúc này rất tốt: “Muốn ăn cái gì? Căn tin hay ra ngoài?”

“Căn tin trường anh!” Giang Niên thậm chí còn không có chút xíu do dự nào, “Em muốn ăn bánh sầu riêng ở căn tin!”

Nói xong còn không quên than thở: “Vì cái gì căn tin trường anh ngon hơn trường em nhiều vậy chứ? Ngay cả đồ ăn nhẹ cũng không ngon được vậy nữa? Em cảm thấy không công bằng tí nào.”

Lục Trạch gật đầu, nắm lấy tay cô gái nhỏ, mười ngón tay đan xen, dẫn cô vào trường học, vừa đi vừa làm bộ suy nghĩ trả lời vấn đề vừa rồi của cô gái nhỏ: “Ừ, chắc là muốn em đến trường anh ăn nhiều một chút, nhân tiện nhìn anh nhiều hơn.”

Giang Niên vừa đi vừa trò chuyện cùng Lục Trạch.

Chỉ là càng đi vào trường càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Lục Trạch ở Thanh Hoa rất nổi tiếng, Giang Niên vẫn luôn biết điều đó.

Hơn nữa, chỉ bằng gương mặt kia thôi thì không thể nào không nổi tiếng được, đi trên đường đều hút mắt người nhìn đến vậy kia mà.

Nhưng là …..

Giang Niên chừa từng cảm thấy giống như hôm nay, nhiều người nhìn bọn họ như vậy, lại còn thấp giọng bàn luận điều gì đó với bạn bè nữa, rồi lại có vài người thân thương gửi cho cô ánh mắt hâm mộ, nhưng thật sự là cô không thể hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

Giang Niên buồn bực kéo tay Lục Trạch: “Trạch ca, hôm nay em trang điểm có vấn đề gì sao? Vì sao em cảm thấy hôm nay mọi người nhìn em nhiều vậy chứ?”

Lục Trạch nhìn bạn gái một chút, sau đó lắc đầu: “Không sao, chỉ là …..”

Lục Trạch dừng một chút.

Giang Niên vội hỏi: “Chỉ là sao?”

“Chỉ là”, Lục Trạch cười, “Em càng ngày càng xinh đẹp, ai da, bạn gái của anh xinh đẹp quá phải làm sao bây giờ? Vạn nhất bị nam sinh nào đó theo đuổi thì sao đây, Niên Niên, câu lạc bộ của em không có học đệ đâu nhỉ?”

Giang Niên: “…..”

Vừa thẹn lại vừa bực: “Anh nói cái gì đâu không á!”

Khi đến căn tin, Giang Niên như cũ tìm chỗ ngồi, Lục Trạch xếp hàng mua cơm, Giang Niên càng nhận thấy cảm giác khi đi trên đường của cô đến đây hoàn toàn chính xác.

Căn tin đông đúc, người nhìn cô càng nhiều.

Hơn nữa chờ đến khi Lục Trạch lấy cơm xong ngồi xuống cùng cô, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Giang Niên thật sự không hiểu.

Cô dùng đũa chọc chọc vào chén cơm, nhỏ giọng hỏi Lục Trạch: “Trạch ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lục Trạch nhún vai, gắp đồ ăn cho Giang Niên: “Thịt gà cay hôm nay ngon.”

Giang Niên cắn một miếng bánh sầu riêng, thỏa mãn híp mắt.

Ngay khi đang định nói gì đó với Lục Trạch, liền nghe được tiếng gọi có phần kinh hỉ, cũng có chút chần chờ: “Lục Trạch học trưởng!”

Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh —–

Đào Ứng Tuyết?

Giang Niên cảm thấy chính mình có chút không nhận ra cô nàng này.

Lần trước nhìn thấy Đào Ứng Tuyết vẫn là ở trong hội trường của Minh Lễ, ngày đó Đào Ứng Tuyết mang kính gọng đen to bản, mặc đồng phục Minh Lễ, tóc buộc cao phía sau.

Khí chất khi ấy của Đào Ứng Tuyết có hơi rụt rè, khác hẳn so với bây giờ.

Hiện tại Đào Ứng Tuyết đã trắng lên nhiều so với khi đó, cũng đã xõa tóc, đeo kính áp tròng, mặc váy màu tím nhạt.

So với trước kia thì xinh đẹp hơn rất rất nhiều.

Giang Niên cũng nghĩ bản thân mình có trí nhớ tốt, mới có thể nhanh chóng nhận ra cô gái này là ai.

Đào Ứng Tuyết có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Lục Trạch, lại bước lên gọi một tiếng: “Lục Trạch học trưởng, anh ăn cơm ở đây sao.”

Sau đó lại quay sang Giang Niên, biểu tình cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn chủ động nở nụ cười: “Chào Giang học tỷ ạ.”

Giang Niên gật đầu: “Em biết chị sao?”

“Dạ!” Đào Ứng Tuyết nặng nề gật đầu, “Lúc trước em cũng học ở Minh Lễ, ở Minh Lễ thì hầu như không có ai là không biết đến chị.”

Lục Trạch lại gắp đồ ăn cho Giang Niên, thuận tiện gật đầu đáp lại lời chào của Đào Ứng Tuyết.

Đào Ứng Tuyết mím môi cười: “Hôm nay lên lớp thầy bọn em lại nhắc đến tên Lục Trạch học trưởng nữa đó, cũng cho bọn em xem đồ án năm ngoái của học trưởng, thật sự quá lợi hại.”



Giang Niên nhìn Lục Trạch không biểu tình gì, trong lòng thầm nghĩ, Đào Ứng Tuyết thế nhưng cũng đến khoa kiến trúc sao?

Minh Lễ bọn họ đối với kiến trúc có sở thích đặc biệt gì sao?

Đào Ứng Tuyết nhìn Lục Trạch như cũ biếng nhác, chỉ lo gắp đồ ăn cho Giang Niên, mắt hơi tối lại, đang chuẩn bị rời đi, liền nhớ đến chuyện gì: “À đúng rồi, hôm nay em cũng thấy hot search rồi đó, Giang học tỷ, em đọc bình luận thấy có rất nhiều người hâm mộ chị lắm.”

Hot search …..?

Giang Niên lần này hoàn toàn sửng sốt.

Không đợi cô hỏi rõ ràng, Đào Ứng Tuyết đã gật đầu chào với hai người họ rồi rời đi.

Giang Niên bối rối: “Hot search gì vậy?”

Cô cầm điện thoại, sau đó đăng nhập vào weibo, tìm đến hot search vẫn chưa thấy tin tức liên quan.

Rồi sau đó nghĩ đến cái gì, cô đã bấm vào mục không có khả năng nhất, lượt truy cập rất cao —–

Bạn có nhớ về trường cấp ba không?

…..? Giang Niên bấm vào, liền thấy được video có lượt tương tác rất cao, mà ảnh bìa của video này …..

Nếu không lầm thì đây không phải là bạn trai siêu cấp đẹp trai của cô đây sao.

Đây là cái gì?

Giang Niên buông đũa, cơm cũng không ăn, lấy tai nghe bắt đầu xem video.

Lúc đầu thì còn không hiểu, càng xem Giang Niên càng hiểu tại sao hôm nay đi cùng Lục Trạch lại có tỷ lệ quay đầu cao như vậy.

Video này cũng chỉ mới ra mắt hơn một giờ, nhưng lượt chia sẻ quả thực rất cao.

Nhìn Lục Trạch lạnh lùng trả lời hai từ ‘Thanh Hoa’, Giang Niên không khỏi bật cười.

Buồn cười thật đó, quả nhiên, không thể nào chỉ có mỗi cô chịu sự tổn thường từ chỉ số IQ được.

Nhìn đến vẻ mặt ôn nhu của Lục Trạch khi nhắc đến cô, trái tim Giang Niên khẽ rung động.

Cô đã biết tại sao vừa rồi Đào Ứng Tuyết nói có rất nhiều người hâm mộ cô rồi.

Ngay cả cô cũng hâm mộ chính mình kia mà.

Giang Niên mở phần bình luận, quả nhiên —–

“Con mẹ nó chứ tôi chính là bị ảnh bìa video hấp dẫn nên đến coi, anh trai này thật sự đẹp quá là đẹp luôn đó! Vừa đẹp lại vừa học giỏi, đối với bạn gái lại tốt như vậy sao?! Hôm nay lại là một ngày ăn chanh.”

“A, ….. Sinh viên Thanh Hoa tới đây, tôi đã nhìn thấy Lục Trạch ngoài đời rồi, so với trên video còn đẹp hơn rất nhiều lần, hơn nữa thành tích cũng rất tốt, năm nhất đã nhận không ít giải thưởng. Lại nói, quá khứ của Lục Trạch thật sự rất sốc, trên diễn đàn trường bọn tôi đã từng thảo luận qua rốt cuộc Lục Trạch có chuyện gì không am hiểu không, sau đó liền phát hiện học thần thậm chí yêu đương còn am hiểu hơn bạn nữa.”

“Sao tôi thấy tên này cùng gương mặt này quen vậy nhỉ? ….. Có phải trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh đại học không?”

“Mẹ nó chứ, lầu trên nói đúng rồi đó! Tôi mới vừa tra một chút, cậu ấy là trạng nguyên khoa học tự nhiên năm ngoái! Không sống nữa không sống nữa, sao lại có người như vậy nhỉ, mẹ nó hâm mộ bạn gái của cậu ấy chết mất thôi.”

…..

Giang Niên vừa đọc bình luận vừa nhịn cười.

Video ngày càng phổ biến, điện thoại Giang Niên cũng bắt đầu vang lên.

[Lâu đài pháp thuật thần tiên – Cảnh Nghiêu Nghiêu: Niên Niên! Lục Trạch nhà cậu sao lại lên hot search rồi, chanh hai trường còn chưa đủ muốn kéo theo giang cư mận làm chanh nữa hả?]

[ Lâu đài pháp thuật thần tiên – Bành Xu: thôi thôi đừng nói nữa, nói về gương mặt của Lục Trạch thôi có ai không là chanh đâu? Đó là giang cư mận còn chưa biết Lục Trạch đối với Giang Niên như nào đó, nếu biết chanh càng thêm chua cho coi.]

[ Lâu đài pháp thuật thần tiên- Chu Nguyệt: AAAAA mình muốn đổi phòng! Mình không muốn ngày nào cũng ăn cẩu lương của bạn cùng phòng đâu!” ]

Giang Niên không khỏi bật cười.

Cô lại chuyển sang phần bình luận.

Sau đó liền thấy một bình luận vừa xuất hiện ở top đầu.

“Tôi là Khổng Uyển Kiệt. Hồ Băng, tôi cũng đã thích cậu từ lâu, cảm ơn video này, hiện tại tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Giang Niên sửng sốt.

Đây không phải là cô gái được phỏng vấn trước Lục trạch trong video vừa rồi sao?

Trời đất ơi …..

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn về mình, Giang Niên nhìn Lục Trạch, nhỏ giọng kêu lên: “Trạch ca.”

Lục Trạch ngước mắt lên, trong ánh mắt đen láy, tất cả đều là hình bóng cô.

Giang Niên mím môi: “Em thật sự rất thích anh.”

Đôi mắt ấy sáng rực lên trong phút chốc.

Cô liền nghe thấy giọng nói dễ nghe vang lên, với nụ cười dịu dàng, lưu luyến ôn nhu: “vậy thì —– anh cũng chỉ thích em.”