Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 125: Thôn Vĩnh Sinh (15)



Edit: Foerel

Beta: Mids

Ngân Tô đi xuyên qua đám cỏ dại rồi dừng lại trước cửa ngôi nhà.

Cánh cửa màu đỏ thắm đã phai màu in hằn dấu vết của thời gian đang đóng chặt. Cánh cửa bị khóa bằng một sợi xích dày ba ngón tay, các bậc thang trước cửa nhà cũng phủ đầy rêu xanh, giống như rất nhiều năm rồi không có người ai ra vào.

“Kéttttt…”

Sợi dây xích rỉ sét bị kéo ra, cánh cửa cũng bị đẩy ra tạo thành một khe hở nhỏ. Ngân Tô ngó vào bên trong quan sát từ khe hở, bên trong cũng đã mọc đầy cỏ dại, gần như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì hữu ích.

Ngân Tô lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong đống đạo cụ của Cửa hàng.

【Chìa khóa của bạn nhỏ: Chìa khóa ngoài dùng để mở cửa thì còn có tác dụng gì nhỉ?】

【Hạn chế sử dụng: Vị trí của ổ khóa không được cao hơn chiều cao của người dùng.】

【Số lần sử dụng: 1】

Hầu hết đạo cụ trong Cửa hàng đều là vật phẩm dùng một lần, nhiều khi mở Cửa hàng ra lại phát hiện không có đạo cụ mình muốn mua cho nên hầu như người chơi sẽ chỉ mua một số đạo cụ có thể khôi phục thể lực hoặc có tác dụng làm giảm giá trị ô nhiễm, những người chơi có nhiều điểm tích lũy hơn sẽ dùng để mua vũ khí.

Không ai lại tiêu điểm tích lũy đi mua mấy đạo cụ linh tinh vớ vẩn trong Cửa hàng hết.

Có rất ít người chơi giống như Ngân Tô, thích tiêu xài phung phí điểm tích lũy để mua mấy thứ hàng ế.

“Gương mặt đại diện, người phát ngôn cho đống hàng ế” dễ dàng mở chiếc ổ khoá trên cửa, sợi dây xích rỉ sét rơi xuống đất, Ngân Tô duỗi tay đẩy cửa ra, quan sát xung quanh một chút rồi trực tiếp bước qua bậc cửa đi vào trong.

Sử Vân Phi đi theo đằng sau: “…”

Sử Vân Phi hít một hơi thật sâu rồi đi theo Ngân Tô vào trong.

***

***

Quả nhiên ngôi nhà này rất lớn, là một căn nhà Tứ Hợp Viện kiểu cũ có ba lối vào, mặc dù cỏ mọc um tùm nhưng vẫn có thể nhìn ra căn nhà này được thiết kế vô cùng cầu kỳ, dường như còn có thể nhìn thấy được phong cách trước đây của căn nhà này.

Đáng tiếc là trong nhà không có nhiều đồ đạc, bàn ghế cũng chẳng có mấy, phòng nào cũng bị dọn dẹp sạch sẽ trống không.

Ngân Tô dẫm lên những mảnh sứ vỡ nằm rải rác trên sàn nhà, bước vào một căn phòng có lẽ trước đó chính là phòng sách, vẫn còn rất nhiều giá sách ở đây. Tiếc là chẳng còn quyển sách nào trên giá, chỉ có dấu vết ghé thăm của con chuột nào đó để lại.

Ngân Tô xem qua những thứ còn sót lại nhưng đều chẳng thấy có tác dụng gì.

Sau khi tìm kiếm toàn bộ ngóc ngách trong ngôi nhà Ngân Tô vẫn không thấy được một người bạn phi nhân loại nào. Rõ ràng, những người bạn phi nhân loại này không được hiếu khách như những dân làng nhiệt tình kia.

“Lộ tiểu thư, cô có phát hiện ra gì không?” Sử Vân Phi đi theo Ngân Tô tìm hai căn phòng, có thể là do không phát hiện ra nguy hiểm gì quá lớn, cậu ta liền đi chỗ khác tìm kiếm.

Rõ ràng hiện giờ cũng không thu hoạch được gì nên lại quay về tìm Ngân Tô.

“Đến quỷ cũng chả thấy nổi một con.” Ngân Tô buồn bực nhìn xung quanh, to gan đoán mò: “Không lẽ là do đến không đúng lúc, chưa tới thời gian tiếp đón khách tới chơi?”

Sử Vân Phi: “…” Tiếp đón khách đến chơi là cái khỉ gì? Ai là khách?

Ngân Tô quay người đi ra ngoài: “Đợi đến đêm lại rồi lại tới vậy.”

Sử Vân Phi: “…” Tại sao cô lại có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói ra cái chuyện đáng sợ như thế chứ? Hơn nữa không phải lúc trước cô từng nói mấy câu như “Chẳng lẽ còn định chờ trời tối? Lá gan của cậu lớn vậy sao?” hay sao?

***

***

Sau khi Ngân Tô đi từ nhà cũ ra ngoài, dường như Sử Vân Phi có hơi sợ tiếp tục hành động cùng với cô nên đã tách ra đi chỗ khác.

Ngân Tô đi dạo lung tung trong thôn, thôn này có rất nhiều người, có thể gặp được ở khắp mọi nơi nhưng lại hiếm thấy người trẻ tuổi trong thôn, đặc biệt là những cô gái trẻ thì lại càng hiếm gặp, cô đi ngang qua một lượt mà cũng chẳng thấy được mấy người.

Ngược lại thì có không ít trẻ con, những đứa trẻ này nô nức chơi đùa trong thôn, dáng vẻ ngây thơ kia khiến cho người ta gần như quên rằng mình đang ở trong một phó bản sinh tồn.

Trên đường đi, Ngân Tô thấy có rất nhiều thôn dân đang nhìn mình, những người này không còn nhiệt tình như trước mà ai nấy cũng nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt không thân thiện và vô cùng cảnh giác.

Ngân Tô đang kiểm điểm xem liệu có phải lúc mình giết dân làng đã bị ai nhìn thấy rồi quay lại báo với mọi người ở đây hay không.

“Chị ơi, chị ơi…”

Ngân Tô đang tự kiểm điểm bản thân sâu sắc thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ở bên trên, cô ngẩng đầu nhìn lên, trên sườn dốc có một hộ gia đình, một bé gái chừng mười mấy tuổi đang vẫy tay với cô, ánh mắt cô bé ngó nghiêng quan sát xung quanh, dường như rất sợ bị người khác nghe thấy.

Ngân Tô quan sát xung quanh: “Gọi chị à?”

Cô bé gật đầu, hơi sợ sệt, rụt rè nói: “Chị là bạn học của anh Trương Dương ạ?”

“Đúng thế.”

“Sao chị lại ở trong thôn một mình? Nguy hiểm lắm.”

“Có gì nguy hiểm sao?” Ngân Tô giống như một sinh viên đại học thực thụ, trên mặt viết to hai chữ ngu ngốc và ngây thơ: “Mọi người đều rất nhiệt tình chào đón chị mà.”

Bé gái vừa định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại từ xa, cô bé hốt hoảng nhìn về phía sau rồi đột ngột trượt từ trên sườn dốc trượt xuống, kéo tay Tô Ngân bỏ chạy: “Bọn họ tới rồi, chạy mau!!!”

Vài thôn dân mang theo nông cụ xuất hiện ở trên sườn dốc, vẻ mặt rất không thân thiện nhìn họ chằm chằm:

“Cô ta đây rồi!”

“Đừng để cô ta chạy thoát!!”

Nhà của thôn dân đan xen ngang dọc ở khắp nơi, giữa các căn nhà còn có rất nhiều con đường nhỏ để qua lại. Cô bé này rất quen thuộc với từng ngõ ngách trong thôn, dẫn Ngân Tô chạy tới chạy lui qua bảy, tám con ngõ, đám dân làng đuổi theo bọn họ nhanh chóng bị cắt đuôi.

Cô bé đẩy một cánh cửa ra rồi nói với Ngân Tô: “Chị, chị mau vào đi.”

Ngân Tô nhìn bên trong căn nhà tối đen như mực: “Em có chắc là muốn mời chị vào không?”

Cô bé không chú ý tới khóe miệng hơi nhếch lên của Ngân Tô, vẻ mặt lo lắng: “Bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi tới, chị, mau vào trong trốn đi.”

“Vậy chị không khách sáo nữa đâu nha.”

Ngân Tô bước qua bậc cửa rồi đi vào trong phòng, ngay sau đó, cô bé liền đóng cửa lại.

Cánh cửa ngăn lại ánh sáng ở bên ngoài, trước mặt Ngân Tô ngay lập tức tối sầm xuống. Gian nhà hơi tồi tàn, bàn ghế không đủ, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc khó chịu trong không khí.

“Đây là nhà ai thế?”

“Đây là nhà chú ba em, hôm nay chú ấy đã ra ngoài, tạm thời chú em vẫn chưa thể quay về ngay được, những người kia tạm thời sẽ không tìm thấy chúng ta.” Giọng nói của bé gái vang lên từ phía sau, vẫn là giọng điệu rụt rè đó: “Chị, chị ngồi đi.”

Cô bé chuyển chiếc ghế đến, còn rất cẩn thận lau sạch bụi xong mới mời Ngân Tô ngồi xuống, rồi lại đi ra sau rót nước.

“Tại sao dân làng lại muốn bắt chị?”

Ngân Tô ngồi trên ghế cũng không quay đầu lại nhìn lại. Ở phía sau, bé gái vừa lấy ra một con dao rựa để bổ củi ở dưới chiếc mũ rơm trên bàn vừa liếc nhìn Ngân Tô, giọng rụt rè hỏi: “Có phải chị đã gặp dì Trương Hà ở đầu thôn không?”

“Trương Hà?”

Bé gái cầm con dao đi về phía Ngân Tô: “Cái người mặc một chiếc váy hoa dài, tóc hơi xoăn ấy ạ. Đó chính là dì Trương Hà.”

Ngân Tô đoán được cô bé đang nhắc đến ai, là bác gái xuất hiện ở chỗ bia đá, bị những người bạn vô hình của cô dọa chạy mất.

“Chuyện này thì liên quan gì đến việc dân làng đuổi theo chị?’

Cô gái ngồi trên ghế giống như không chú ý tới động tĩnh ở phía sau lưng, bé gái nhìn chằm chằm vào gáy cô gái, nắm chặt con dao trong tay, chậm rãi giơ lên…

“Bởi vì…”

Bang ––––

Lưỡi dao xé gió bổ xuống, nhắm thẳng vào chiếc cổ yếu ớt của cô gái, nhưng ngay trước khi lưỡi dao chạm đến cổ của cô gái, cơ thể của cô gái đột ngột nghiêng sang một bên khiến cho con dao chém trượt.

Bé gái chỉ thấy bóng người trước mặt chợt lóe lên một cái, cô gái kia đã đứng ở phía sau cô bé, mặt không cảm xúc nhìn cô bé.