Giây tiếp theo, cô bé cảm thấy mông mình đau nhói, cả người ngã nhào về phía trước.
Ngay khi vừa ngã cô bé liền muốn nhặt lại con dao rựa cách đó không xa lên.
Tiếc là Ngân Tô nhanh chóng bước lên hai bước đá bay con dao trên mặt đất, sau đó ngồi thẳng lên người bé gái, giữ chặt bàn tay đang run rẩy của cô bé.
“Chậc…” Giọng nói của cô gái tỏ ra vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có chút dịu dàng: “Bé con à, chỉ bằng nhóc mà cũng muốn giết chị ấy hả?”
Cơ thể của bé gái hoàn toàn bị khống chế, hai tay cũng bị giữ lấy, giờ phút này cô bé không thể cử động được, chỉ có thể quay đầu lại nhìn người ở đằng sau. Ánh mắt rụt rè trước đó giờ đã trở nên đỏ ngầu, cô bé hét lên nghe vô cùng chói tai: “Giết được chị, tôi sẽ không phải gả đi nữa!”
“Gả đi?” Ngân Tô lặp lại lời nói của bé gái, nhắm mắt làm ngơ trước sự tức giận và căm ghét của cô bé: “Nhóc mới bao lớn mà đã phải gả đi? Đám người trong thôn bi3n thái vậy sao?”
“Bọn họ là ma quỷ, bọn họ là ma quỷ!!!” Bé gái giống như bị từ nào đó k1ch thích, lớn tiếng kêu la.
Ngân Tô: “Ai là ma quỷ? Thôn dân?”
“Ma quỷ…Bọn họ đều là ma quỷ!!!” Bé gái hét xong liền bắt đầu nói năng lộn xộn: “Em chỉ là không muốn bị gả đi thôi… Chị, xin lỗi chị, em biết sai rồi, em đau quá! Chị buông em ra được không, chị…”
Giọng điệu cô bé lại trở nên rụt rè, vừa khóc lóc vừa van xin.
“Đau lắm hả?” Giọng nói dịu dàng của cô gái mang theo chút đồng cảm thương sót giống như giây tiếp theo cô sẽ buông cô bé ra vậy.
“Đau quá, đau quá… chị ơi, em đau quá.” Cô bé tưởng rằng mình đã lay động được đối phương, liên tục gật đầu giải thích: “Chị ơi, em biết lỗi rồi, chị tha thứ cho em, em không cố ý đâu, em chỉ là quá sợ hãi thôi, oa oa oa…”
Không ai ngờ rằng người đang ngồi trên người cô bé đột nhiên cười lên thành tiếng, càng giữ chặt lấy cánh tay cô bé hơn, giọng điệu trở nên nguy hiểm: “Đau là tốt, có đau thì mới nhớ lâu.”
Bé gái suýt nữa ngất đi vì đau, vẻ mặt đáng thương cũng biến mất dần chuyển thành vẻ mặt căm hận dữ tợn.
Ngân Tô từ trên cao nhìn xuống cô bé, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Đừng nhìn chị như vậy, bụng dạ chị hẹp hòi, cẩn thận chị móc mắt nhóc ra đấy.”
“…”
Dường như bé gái bị ánh mắt của cô dọa sợ, co rúm người lại, nước mắt giàn giụa: “Chị là người lớn, bắt nạt một đứa trẻ như tôi có gì tài giỏi chứt!”
(Có chứ em gái =))))) miễn em đau khổ là chúng tôi vui rồi, Tô bi3n thái tài giỏi ở đó đấy)
Cô bé càng khóc càng thảm thương, khiến cho ai nhìn vào cũng phải mềm lòng.
“Ai bảo nhóc dễ bắt nạt.” Ngân Tô cười như một kẻ tên ác bá, đối với NPC vừa rồi còn muốn giết mình, cô hoàn toàn không chút mềm lòng: “Muốn trách thì hãy trách mình quá yếu, tự mình nhìn lại bản thân mình đi, đừng đổ lỗi cho người khác.”
Cô bé đã rơm rớm nước mắt, rõ ràng đã bị lời nói của Ngân Tô dọa đến mức quên cả khóc.
Ngân Tô dừng nói nhảm với bé gái: “Nói cho chị nghe xem, chuyện gả đi là như thế nào? Tại sao nhóc lại không muốn gả đi?”
“…”
Bé gái đau đớn nhìn cô đầy oán hận, không trả lời câu hỏi của cô.
Ngân Tô thay đổi câu hỏi: “Tại sao giết chị, nhóc sẽ không phải gả đi nữa?”
Cổ tay cô bé bị Ngân Tô ấn rất đau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một nắm, cô bé càng im lặng thì Ngân Tô càng dùng sức, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi cơn đau mà lên tiếng: “Chỉ cần dâng lên của hồi môn, trong vòng mười năm tới nhà tôi sẽ không phải tham gia tuyển chọn cô dâu nữa. Mười năm sau, tôi đã hai mươi tuổi, lúc ấy tôi cũng sẽ không còn tên trong danh sách lựa chọn, tôi có thể yên ổn mà lớn lên.”
Ngân Tô cười: “Vậy chị chính là của hồi môn à?”
Cô bé: “… Đúng vậy.”
“Không phải Trương Dương ưmang chị về à?”
Bé gái: “Ai gi ết chết của hồi môn thì người đó mới là người dâng của hồi môn lên.”
“…” Hay cho một cái của hồi môn!
Người gả đi lần này là chị họ của Trương Dương, bởi vì trước đây Trương Dương vẫn luôn bị bắt nạt nên lần này cậu ta mang mọi người trở về làm của hồi môn thay thế cho chị họ của mình.
Bảo sao đám thôn dân này lại muốn giết cô.
Có vẻ như việc không phải tham gia tuyển chọn cô dâu trong mười năm là một sự cám dỗ lớn đối với dân làng.
“Vậy cô dâu sẽ gả đi cho ai?”
Bé gái trở nên sợ hãi, hai con ngươi lập tức co rụt lại, đôi môi run rẩy lên tiếng: “Thứ đó là một sự tồn tại không xác định.”
Tồn tại không xác định? Nhóc không nói nhiều hơn được à? Là quái vật sao? Đại Boss?
Ngân Tô cảm thấy hứng thú hơn nhưng dù có cô tiếp tục hỏi như thế nào đi nữa thì bé gái cũng không trả lời thêm gì về vấn đề này.
Khi được hỏi những câu hỏi khác thì cô bé đều nói không biết hoặc là trả lời lung tung, không thì lại bắt đầu khóc lóc, dù sao thì cũng không nói nhiều đến trọng điểm.
Không thể hỏi thêm gì nữa, Ngân Tô đành phải bỏ cuộc.
Ngân Tô giải quyết về vấn đề gả đi mà cô bé đang phiền nào rồi rời khỏi ngôi nhà. Kết quả, cô còn chưa đi được bao xa thì đã phát hiện những thôn dân trước kia đuổi bắt cô lại xuất hiện.
Khi cô đi về nơi tập trung đông người, những thôn dân này không hề động thủ, mà họ cũng không thể làm gì khác ngoài việc đi theo cô, giống như họ sợ sẽ gây ra trận náo loạn nào đó.
Ngân Tô suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên quay lại, bước đến một khu vực hẻo lánh.
Thôn dân nhìn nhau rồi vội vàng đi theo cô.
***
***
Nhà Trương Dương.
Gần trưa, người chơi đã trở lại.
“Tôn Hạo, anh ổn không?” Chu Hiên nhìn Tôn Hạo ngồi ở một bên che nửa bên mặt đang bị sưng tấy, khóe miệng và mắt cũng bầm tím, trên cánh tay còn có rất nhiều vết trầy xước.
Khi họ quay lại thì đã thấy Tôn Hạo ở trong tình trạng như này, nghe Trương Dương kể lại là anh ta đã đánh nhau với tên béo.
Tôn Hạo cất giọng bực bội: “Không sao.”
Anh ta chỉ không ngờ tên béo đó lại đột nhiên tấn công anh ta, cũng chỉ là một chút vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, ngược lại vết thương trên người tên béo kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trình Tinh kinh ngạc: “Sao tên béo kia lại đột nhiên tấn công anh?”
“Làm sao tôi biết được…” Tôn Hạo đánh nhau với tên béo đó nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Cậu ta đột nhiên xông tới, lúc đó tôi cũng mới trở về, còn chẳng nói được với cậu ta câu nào.”
“Anh thử nghĩ kỹ lại xem.”
“…”
Tôn Hạo rất chắc chắn rằng, hôm nay, kể từ khi thức dậy cho đến khi đánh nhau anh ta chưa từng nói một câu nào với tên béo đó cả.
Tên béo đó bất ngờ xông tới tấn công anh ta.
“Nhưng mà…tôi đã nói chuyện với Liễu Lan Lan.” Tôn Hạo nhớ tới một chuyện: “Chẳng lẽ là vì vậy?”
“Rõ ràng tên mập kia thích Liễu Lan Lan, nếu anh chưa từng làm gì khác thì rất có thể là như vậy.” Bạch Lương Dịch gật đầu: “Anh với Liễu Lan Lan nói gì với nhau?”
“Không có gì.”
Lúc đó Liễu Lan Lan chỉ có một mình, anh ta đã định tránh đi rồi nhưng ai ngờ Liễu Lan Lan lại nhìn thấy anh ta rồi chủ động chạy đến hỏi anh ta có thấy Triệu Thần không, lại còn ra lệnh cho anh ta đi tìm Triệu Thần.
Tên béo đó đánh anh ta vì chuyện này ấy hả?
Đám NPC này đúng là điên hết cả rồi!!!
“Cái đó… Lộ Dao đã quay lại chưa?” Trình Tinh phát hiện còn thiếu mất một người chơi.
“Vẫn chưa.”
Mặc dù Sử Vân Phi đã từng nhìn gặp cô, còn cùng cô ấy đi vào ngôi nhà hoang, nhưng sau khi họ chia ra mỗi người một hướng thì cậu ta cũng không còn gặp lại cô nữa nên cũng không biết cô đã đi đâu.
“Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Vừa rồi có thôn dân đến tìm thấy cô ấy…” Tôn Hạo, người quay về đầu tiên và bị tấn công nói: “Tôi cũng không biết cô ấy đã làm gì.”
Những người dân kia đến tìm người đều được Trương Dương tiếp đón, chỉ nói là đến tìm được cô gái mặc áo gió màu đen, nhìn thái độ của bọn họ cũng không phải rất vội.
Nhóm người đang thảo luận thì thấy Ngân Tô nhẹ nhàng bước vào từ cổng.