“Mấy người đang làm cái gì vậy hả? Chết người rồi kia kìa!!” Tên béo hung ác nói.
“Tôi cũng không biết.” Vẻ mặt Trương Dương trông không giống giả vờ mà có vẻ như cậu ta thật sự không biết tại sao lại có người chết, còn tỏ vẻ hết lòng suy nghĩ cho bọn họ: “Vì các cậu không phải người trong thôn nên trưởng thôn sợ các cậu bị người dân nghi ngờ, xúc phạm tới các cậu nên giờ các cậu về nhà với tôi trước đã nhé.”
“Chuyện này thì liên quan đếch gì tới bọn tao?” Tên béo lập tức nổi nóng: “Trương Dương, mày có ý gì hả?”
“Không, không phải…” Trương Dương xua tay, vội giải thích rõ ràng: “Tôi biết là chuyện này không liên quan đến mấy cậu, chỉ là trưởng thôn lo lắng người dân ở đây… Dù sao thì trình độ văn hóa của người dân trong thôn cũng không cao, họ chẳng suy nghĩ gì mà sẽ lập tức nghi ngờ người ngoài thôn các cậu. Bây giờ các cậu đứng ở đây rất dễ gây chú ý, nếu thôn dân thật sự làm loạn lên rồi làm các cậu bị thương thì không hay.”
Tên béo còn muốn nói gì đó nhưng bị Triệu Thần chặn lại: “Đi về trước đã.”
Liễu Lan Lan có vẻ bị dọa sợ, nép sát vào lòng Triệu Thần, khuôn mặt cô ta trắng bệch, miệng phàn nàn: “Tôi đã bảo là đừng đến đây rồi mà mấy người cứ không chịu nghe.”
“Về trước đã.” Triệu Thần như có điều suy nghĩ nên đối xử với Liễu Lan Lan cũng dần thiếu kiên nhẫn, hiếm khi không dỗ dành cô ta.
Vẻ mặt Liễu Lan Lan càng khó coi hơn nhưng thấy tâm trạng của Triệu Thần có vẻ không tốt lắm nên cô ta chẳng dám làm ầm ĩ như trước.
Triệu Thần quyết định đi về, người chơi cũng không định ở lại, đều theo Trương Dương trở về.
Chủ yếu là tối hôm qua, Bạch Lương Dịch đã nói với họ rằng mấy chuyện này là do Ngân Tô làm nên họ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý từ trước, hiện tại tâm trạng họ khá ổn định… Nói đi cũng phải nói lại, họ còn cảm thấy rất hứng khởi khi thấy đám NPC đó khó chịu.
***
***
Đám thôn dân mở một cuộc hội nghị quy mô lớn trước cửa thôn. Cuối cùng trưởng thôn cho người di dời tấm bia mộ kia đi nhưng lại không tìm thấy chiếc rương gỗ bên dưới khiến họ càng hoảng sợ.
Thế là ngày càng nhiều người đề nghị trưởng thôn nhanh chóng cử hành hôn lễ.
Tất nhiên trưởng thôn không đồng ý, sa sầm mặt quát lớn: “Của hồi môn năm nay dâng lên cho Sơn thần còn chưa gom được một nửa, sao có thể tổ chức hôn lễ qua loa như vậy được? Mà ngày cưới đã định xong, há có thể tùy tiện thay đổi. Nếu làm Sơn thần không vui, chúng ta có thể gánh nổi hậu quả không?”
Nhắc tới chuyện này, đám thôn dân đòi tổ chức hôn lễ sớm ngay lập tức yên tĩnh lại.
Trưởng thôn từ chối chuyện tổ chức hôn lễ sớm, thôn dân cũng không có cách nào.
Họ lo sợ rời đi, có người đi xử lý mấy hộ gia đình tối qua xảy ra chuyện, cũng có người về nhà kiểm tra gia cố lụa đỏ, đặc biệt là mấy nhà đã từng ‘gả’ con gái.
***
***
“Triệu Thần nói muốn đi xem bích họa, mấy cậu có muốn đi không?”
Vừa về nhà Trương Dương chưa lâu, cậu ta bỗng gõ cửa phòng, hỏi Ngân Tô và Lô Khê có đi xem bích họa không.
“Xem bích họa nào cơ?” Lô Khê còn chưa bình tĩnh vì thấy người chết, cô ta nghe thấy lời Trương Dương nói thì giống như tìm được chỗ phát ti3t, xông lên hét to: “Mới có người chết mà cậu ta còn có tâm trạng xem bích họa à, đồ thần kinh! Tôi không đi!!”
Trương Dương chỉ đến chuyển lời, thấy Lô Khê tức giận như vậy, cậu ta chỉ biết lúng túng khẽ ừ một tiếng, không dám nhiều lời.
“Cậu không đi thì nghỉ ngơi cho khỏe, tớ đi xem thử xem rốt cuộc là bức bích họa nào mà lại có thể hấp dẫn Triệu Thần như vậy.” Lúc này mà Triệu Thần còn muốn đi xem bích họa thì quả thật rất kỳ quái. Mà bức bích họa kia… Cô cũng muốn xem thử xem nó là gì.
“…”
Lô Khê hoàn toàn không có hứng thú với bức bích họa kia nên cuối cùng cô ta vẫn chọn không đi.
Đối với việc Lô Khê có đi hay không, Trương Dương không để ý nhiều, có lẽ cô ta có đi hay không cũng chẳng quan trọng nên không khuyên gì nhiều.
Ngân Tô nghĩ một lát rồi quyết định đem mèo đen theo cùng.
Mèo đen không tình nguyện nhưng vì bị xích chó trên cổ trói buộc nên nó không thể không đi theo Ngân Tô.
Ngân Tô mang theo mèo đen đi cùng với Trương Dương ra ngoài. Tối hôm qua xảy ra chuyện nên ngoài sân vô cùng bừa bộn nhưng đám NPC lại không hỏi câu nào, giống như họ mặc định rằng cái sân này ngay từ đầu đã trông như vậy rồi.
Đội người chơi đều muốn đi. Sử Vân Phi, người mất tích từ hôm qua đến giờ cũng không biết đã trở về từ khi nào, đang lặng lẽ đứng một bên.
Liễu Lan Lan vẫn cái dáng vẻ bị hù dọa, ôm cánh tay của Triệu Thần, dựa sát vào ngực anh ta.
“Sao cô lại mang theo một con mèo xấu xí như vậy.” Liễu Lan Lan thấy con mèo bên chân Ngân Tô thì không nhịn được châm chọc: “Xấu quá đi mất!”
Ngân Tô lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cái thứ xấu xí thì nhìn gì mà chẳng thấy xấu.”
Liễu Lan Lan: “…”
Liễu Lan Lan theo bản năng lắc lắc cánh tay Triệu Thần, muốn Triệu Thần làm chỗ dựa cho cô ta.
Nhưng Triệu Thần như có tâm sự, không để ý đến Liễu Lan Lan mà hỏi Trương Dương: “Lô Khê đâu?”
Trương Dương thành thật đáp: “Lô Khê nói cậu ấy không đi.”
Triệu Thần im lặng rồi cũng không để ý tới Lô Khê nữa: “Vậy thì đi thôi.”
Liễu Lan Lan không được Triệu Thần chống lưng, bĩu môi lẩm bẩm gì đó nhưng Triệu Thần đi ra ngoài nên cô ta chỉ còn cách vội vàng đuổi theo.
Ngân Tô nghĩ rằng bích họa phải cách thôn rất xa nhưng Trương Dương lại dẫn bọn họ đi qua mấy tấm bia mộ vô danh trong rừng cây rồi nhanh chóng đến trước một sơn động.
Có lẽ đội khảo sát năm xưa đã xảy ra chuyện ở đây, nhưng không phải nói là sạt lở rồi sao? Giờ vào bằng cách nào?
Ngân Tô đang suy tư thì Trương Dương đã lên tiếng giải thích: “Trước đây nơi này từng bị sạt lở nên không thể nhìn thấy bích họa ở sâu bên trong. Nhưng sau này đã tìm được một con đường khác, bên đó vẫn còn một phần bích họa có thể xem…”
Trương Dương đi trước dẫn đường, đi vào cửa sơn động, trong đó có một con đường đi xuống.
Bạch Lương Dịch vào sơn động trước, anh ta nhắc nhở mọi người: “Cẩn thận.”
Không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong sơn động, nếu gặp nguy hiểm thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngân Tô dắt con mèo đi cuối cùng.
Công cụ chiếu sáng trong tay Trương Dương không có cách nào chiếu ra sau nên người chơi chỉ còn cách tự thân vận động.
Đèn pin của Ngân Tô đã hết điện, ở đây cũng không có “Máy sạc pin quái vật” nên cô đành phải lấy ngọn nến lúc trước ra.
Bạch Lương Dịch nghe tiếng bật lửa, quay đầu lại nhìn thì đúng lúc bắt gặp ánh nến chầm chậm sáng lên.
Ngân Tô nhìn thẳng vào đôi mắt khó tin của Bạch Lương Dịch, tri kỷ giải thích: “Không nên lãng phí.”
“!!!!”
Ông trời ơi! Đây là vấn đề lãng phí hay không sao?
Bạch Lương Dịch bước vội mấy bước, cách xa Ngân Tô một chút.
Ngân Tô cầm ngọn nến đi một đoạn, trừ việc ngọn nến vô cùng rung lắc như sắp dập lửa bãi công ra thì không xảy ra chuyện gì kỳ quái hết.
Đi được khoảng chừng mười mấy phút thì đường đi càng trở nên chật hẹp, thậm chí còn nhìn ra được vết tích sụp đổ.
Giữa những vết tích của trận sạt lở còn đan xen dấu vết bị đào khoét, có lẽ có người tới đây tiến hành khai quật khi trận mưa lớn kết thúc. Chắc là thôn dân hoặc là đội cứu hộ.
Sau khi bọn họ đi qua con đường chật hẹp này thì thấy lối đi phía trước đã bị chặn, nhưng bên phải có một cửa hang không quá lớn, vừa đủ cho con người chui qua.
“Chúng ta muốn đi vào từ lối này.” Trương Dương chỉ vào cửa hang: “Thì phải bò vài mét.”
Ngân Tô phát hiện Liễu Lan Lan vậy mà lại không hề phàn nàn chút nào. Trong bóng tối, cô ta đứng bên cạnh Triệu Thần, lờ mờ thấy chút biểu cảm trên mặt cô ta, trong sự hưng phấn còn ẩn chứa chút chờ mong giống như rất đang mong đợi chuyện sắp xảy đến.
Ngân Tô nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan một lúc, cảm thấy lát nữa có thể sạc điện cho đèn pin của cô rồi.
Đã đi đến đây rồi thì làm gì có chuyện quay lại, Triệu Thần để Trương Dương dẫn đầu còn cậu ta đi thứ hai.