Ngân Tô vẫn đi ở vị trí cuối cùng như cũ, cô cầm cây nến bò từ cửa hang động vào, phía trước là Tôn Hạo, tốc độ di chuyển của anh ta không nhanh nên Ngân Tô phải đợi anh ta.
Trương Dương nói rằng chỉ có mấy mét, nhưng Ngân Tô lại cảm thấy ít nhất mình đã bò hơn mười mét, đằng trước vẫn không có cảm giác đi đến cuối.
Hơn nữa…
Dường như người phía trước không giống Tôn Hạo cho lắm.
Ngân Tô kéo mèo đen qua, hạ thấp giọng nói: “Đi cắn anh ta một cái.”
Mèo đen: “???”
Ngân Tô đẩy mèo đen đi lên, tuy trông mèo đen xấu xí, nhưng cơ thể nó lại mềm dẻo, dễ dàng đến gần người đằng trước từ giữa kẽ hở.
Mèo đen không muốn tuân theo mệnh lệnh của Ngân Tô, ngặt nỗi dây xích trên cổ không ngừng thắt chặt. Nếu nó không làm theo thì dây xích này sẽ thắt đứt cổ nó.
Mèo đen phẫn nộ mở to miệng, phát ti3t cơn thịnh nộ tràn đầy lên người phía trước.
“A!”
Mèo đen dùng hết sức lực, ‘người’ đằng trước kêu thảm một tiếng, thân hình dần trở nên vặn vẹo trong ánh nến, trở nên không giống hình người.
Trước mắt Ngân Tô bỗng nhiên sáng lên, lối ra ngay ở vị trí nửa mét phía trước cô.
Mèo đen một bước chui ra trước, bên ngoài lại vang lên một tiếng kêu thảm.
Đợi Ngân Tô đi ra thì nhìn thấy mèo đen lớn lên không ít, nằm bò trên thân một cái bóng đen mà cắn xé.
Ngân Tô giơ cây nến nhìn xung quanh, đây là một hang động đá vôi, nhưng nơi đây trừ cô thì không còn người khác, NPC và người chơi đằng trước cô đều không thấy tung tích.
Rất nhanh mèo đen liền ăn tươi nuốt sống cái bóng đen xuống bụng, vẫn chưa đã thèm mà li3m lưỡi, con ngươi xanh lá làm cho người ta khiếp sợ quay tròn. Đầu mũi nó ngửi tới ngửi lui trong không khí, dường như ngửi thấy mùi gì đấy, muốn chạy qua bên đó theo bản năng.
Chưa chạy được hai bước thì nhận thấy cảm giác trói buộc trên cổ, bước chân dừng lại, trên mặt mèo toàn là sự phẫn nộ, cuối cùng không cam lòng mà trở về bên người Ngân Tô, dùng móng vuốt khều cô một lúc: “Meo~”
Ngân Tô rũ mắt nhìn nó, những ánh lửa yếu ớt bập bùng trong mắt cô như một đám ma trơi, làm khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi bật lên sự u ám như ác quỷ.
Ác quỷ chậm rãi nở nụ cười: “Mèo con muốn lừa chị đi đâu thế?”
Mèo đen: “…”
Nếu mèo đen mà có nhịp tim thì lúc này đã đập điên cuồng rồi.
Ngân Tô nhìn thấy một tia sợ hãi từ trên khuôn mặt xấu xí của con mèo, cô nhịn không được cười thành tiếng, giống như một chủ nhân bao dung bé thú cưng càn quấy: “Mèo con dẫn đường đi.”
Mèo đen: “…”
Sự hưng phấn vừa nãy của mèo đen đã hoàn toàn bị áp xuống, chỉ còn lại sự thẫn thờ và sợ hãi, bước chân đi cũng trở nên nặng nề.
Có mèo đen dẫn đường, Ngân Tô rời khỏi hang động rất nhanh, rẽ bảy tám lần trong lối đi chật hẹp, tiến vào một hang động khác.
“Vù ——”
Không biết gió tới từ đâu, thổi tắt cây nến trong tay cô.
Nhưng ánh sáng trước mắt không biến mất mà trở nên càng sáng, có bóng người đi qua bên cạnh cô.
“Thầy ơi, thầy mau nhìn.” Thanh niên cao lớn tuấn tú kinh ngạc vui mừng mà đi sang một bên khác: “Đây là mảnh vụn em phát hiện ở bên đó.”
Là Tần tiên sinh trong ảo ảnh ở nhà cũ.
Người lớn tuổi được Tần tiên sinh gọi là thầy nhìn thứ trong tay anh ta, cầm lấy quan sát một lúc, cũng lộ ra sắc mặt vui sướng: “Mau dẫn thầy đi xem thử.”
Tần tiên sinh và người thầy rời đi, Ngân Tô lại phải ở lại tại chỗ, không biết lần này lại thay thế thành góc nhìn của ai.
Cô nhìn xung quanh một vòng, nơi đây có không ít người, có người đang nghỉ ngơi ăn uống bổ sung, có người đang xem tài liệu trong tay.
Những người này chắc hẳn đều là người trong đội khảo sát.
Chưa được một lúc thì có người phấn khích chạy tới gọi mọi người, nói là có phát hiện mới, nhóm người lập tức đổ dồn về bên đó.
Ngân Tô cũng có thể di chuyển theo, tiến vào một hang động khác.
Sức chứa của hang động này ngang một cái sân bóng đá, ánh sáng xung quanh đủ để cho Ngân Tô nhìn rõ xung quanh, trên nham thạch khắc đầy bích họa.
Nét vẽ lộn xộn và cách khắc họa gồ ghề thất thường khiến Ngân Tô xem không hiểu nội dung của bích họa cho lắm.
Lúc này tất cả mọi người đều chạy tới vị trí chính giữa.
Vài người đang cẩn thận dè dặt nhấc một cái rương gỗ từ dưới đất lên, đã có mấy mảnh đất sét vụn nằm trên mặt đất bên cạnh bọn họ.
Ngân Tô từng thấy cái rương gỗ đó, chính là rương gỗ đựng đầy con mắt cô đào ra từ dưới bia đá ở lối vào thôn tối qua.
Rương gỗ được người ta mở ra, thứ chất đầy bên trong cũng là mảnh đất sét vụn, nhưng màu sắc của những mảnh vụn này rạng rỡ hơn nhiều cái trên mặt đất.
Ngân Tô nhìn thấy những mảnh đất sét vụn đó được đưa về hang động lúc trước, bọn họ dựa theo kích thước để sắp xếp mảnh vụn, sau đó bắt đầu ghép lại với nhau.
Cô còn chưa nhìn thấy cuối cùng ghép ra cái gì, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất, biến thành một lối đi chật hẹp.
Cuối lối đi là Trương Minh Họa và Trương Nhứ.
Trương Minh Họa cầm một hộp thức ăn, tò mò quan sát xung quanh: “Hóa ra bên trong này rộng như thế.”
“Đúng vậy, nhưng không khí ở đây không được trong lành cho lắm…” Trương Nhứ lơ đễnh nói.
Dường như Trương Nhứ không muốn ở cùng Trương Minh Họa: “Họa Họa, cô đi tìm anh Tần đi, tôi đi xem thử bên đó, nghe nói bọn họ có phát hiện mới.”
“Được thôi.” Trong tư tưởng của Trương Minh Hoạ lúc này chỉ tràn ngập mỗi hình bóng ‘Tần tiên sinh’ giọng điệu vui vẻ: “Vậy tôi đi đây.”
Trương Nhứ nhìn chằm chằm hình bóng Trương Minh Họa rời đi, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Cô ta nhấc chân đi qua bên này, Ngân Tô thấy cô ta xuyên qua mình, đi sang hang động đặt mảnh đất sét vụn.
Cô không thể đi vào theo, không biết Trương Nhứ vào làm cái gì rồi.
Đến lúc nhìn thấy Trương Nhứ lần nữa, Trương Minh Họa đã nằm trên đất, cô gái có nụ cười chói chang kia bị một mảnh đất sét vụn sắc bén đâm vào ngực, con ngươi phấn khởi lúc này chỉ còn lại tro tàn.
Gương mặt Trương Nhứ u ám rút mảnh vụn ra, dường như cô ta phát hiện có người khác, quay đầu nhìn sang bên này, con ngươi ánh lên ánh sáng xanh lá giống như một con sói hung ác tàn nhẫn, mang theo sự khát máu tối tăm lạnh lẽo.
Cảnh tượng biến mất, cô vẫn đứng trong hang động tối om. Gần như là đồng thời, Ngân Tô cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối bổ nhào vào cô.
Không chỉ là một thứ…
Ngân Tô ‘chậc’ một tiếng, rút ống thép đâm sang bên cạnh, cô không nhìn thấy nhưng người xui xẻo như cô có quá nhiều kinh nghiệm động thủ trong bóng tối, không hề chịu sự trở ngại của việc thiếu ánh sáng, có thể dựa vào hơi thở âm u lạnh lẽo trên thân những thứ đó phát ra để nắm được chính xác vị trí của bọn nó.
…
…
Một bên khác.
Tôn Hạo mở mắt thì phát hiện mình bị trói, sau đầu còn nhói đau.
Sau khi anh ta tiến vào từ cửa hang, chỉ nhìn thấy một mình Trình Tinh, những người còn lại đều không thấy tung tích.
Trình Tinh từng rời khỏi tầm mắt anh ta, anh ta không dám quá tin tưởng Trình Tinh, cả chặng đường đều cảnh giác.
Nhưng cho dù anh ta cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn mắc bẫy.
Tôn Hạo nhìn xung quanh, đây là một hang động xem chừng không rộng lắm, tường nham thạch xung quanh và trên mái vòm đều khắc gì đó, hẳn là bích họa.
Ánh sáng không đủ, Tôn Hạo không nhìn rõ nội dung của bích họa.
Phía trước anh ta, Liễu Lan Lan cũng bị trói ngất xỉu trên mặt đất, sắc mặt Triệu Thần u ám quỳ trên đất đào thứ gì đó bên dưới.
Ở đây chỉ có ba người bọn họ, Tôn Hạo lập tức thử cởi trói cho mình.
Tuy nhiên anh ta vừa động đậy thì Triệu Thần đột nhiên cười, bưng mấy miếng đất sét vụn của thứ gì đó từ dưới đất lên.
“Ha ha ha ha… Tìm thấy rồi tìm thấy rồi!” Triệu Thần đặt những thứ đó lên đất, kéo tóc Liễu Lan Lan qua.