Ngân Tô kiểm tra phòng xong thì nhớ tới gì đó, hỏi nhân viên phục vụ: “Hành lý của tôi đâu? Sao vẫn còn chưa đưa tới?”
Rõ ràng vẻ mặt của nhân viên phục vụ hơi biến đổi một chút nhưng lại nhanh chóng nói với vẻ thản nhiên: “Cô không có hành lý.”
“Nói hươu nói vượn, làm sao mà tôi đi du lịch lại không mang theo hành lý được?” Ngân Tô nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn thấy chút thay đổi nhỏ xíu trên gương mặt anh ta.
Ngân Tô “Ồ” lên một tiếng, dường như nghĩ tới khả năng nào đó: “Không phải là anh muốn chiếm hành lý của tôi đấy chứ? Trước đó tôi có từng nghe qua một tin tương tự… Tôi cho anh biết, tôi không dễ lừa như vậy đâu! Mau mang hành lý tới cho tôi!”
Ánh mắt của nhân viên phục vụ khẽ lóe lên nhưng vẫn duy trì vẻ tươi cười, lặp lại câu nói hồi nãy: “Lúc cô lên tàu không mang theo hành lý.”
Lúc đó khi Ngân Tô đi từ đại sảnh lên trên tầng rõ ràng đã nhìn thấy có NPC cầm vali hành lý, sao cô lại không mang theo được?
Thứ NPC có chắc chắn người chơi cũng có!!
Hơn nữa dựa theo logic thông thường thì khi đi du lịch thì làm gì có chuyện không mang theo gì đi?
Thế nên Ngân Tô quyết định lừa NPC, có hay không cô đều không thiệt, dù sao thì cô cũng là hành khách, đưa ra chút yêu cầu vô lý thì có sao? Anh ta còn có thể làm gì cô?
“Tốt nhất là anh nên nhanh chóng đưa hành lý của tôi tới đây, chắc anh cũng không muốn làm ầm lên đến mức tất cả mọi người đều biết đâu nhỉ? Đến lúc đó thì chẳng ai dễ chịu đâu.” Ngân Tô cười lạnh một tiếng.
Nhân viên phục vụ: “…”
Nhân viên phục vụ không thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt thêm được nữa, dưới đáy mắt toàn là vẻ bất mãn u tối. Có lẽ anh ta thực sự rất muốn ném Ngân Tô xuống biển cho cá ăn.
Ngân Tô nhìn anh ta vài giây, chẳng những không bớt lại mà còn hỏi thẳng: “Làm sao? Anh bất mãn gì với tôi?”
Nhân viên phục vụ cúi đầu khó chịu trả lời: “Không có.”
Ngân Tô hừ nhẹ một tiếng, ngồi lên trong ghế, hệt như một lãnh đạo bắt đầu lên lớp anh ta: “Sẵn sàng đối mặt với việc khách hàng có thể gây khó dễ bất cứ lúc nào không phải là môn học bắt buộc của mấy người sao? Làm việc không tốt, học hành cũng không tới nơi tới chốn, sao mà anh vẫn còn dũng khí sống tới bây giờ vậy? Nếu tôi mà là anh thì chắc giờ tôi đã nhảy xuống biển cho cá ăn rồi.”
Nhân viên phục vụ tràn ngập lửa giận: Cô còn biết cô đang làm khó dễ người khác à!! Người đáng bị làm mồi cho cá phải là cô mới đúng!!
“Ầm!” Ngân Tô đập mạnh một cái lên bàn, đột nhiên cao giọng nói: “Xụ mặt xuống cho ai xem? Đến cả cười cũng không biết à?”
Nhân viên phục vụ giật mình, gương mặt cứng đờ lập tức nặn ra một nụ cười: “Lâm tiểu thư, vậy để tôi đi tìm vali hành lý cho cô.”
“Cho anh nửa tiếng.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Nhân viên phục vụ quay người đi ra ngoài, nụ cười cứng đờ tắt ngúm, gương mặt toàn là vẻ oán độc.
***
***
Nửa tiếng sau.
Nhân viên phục vụ vào đúng giây cuối cùng cầm theo một chiếc vali màu bạc tiến vào phòng Ngân Tô, thái độ cung kính: “Lâm tiểu thư, vali của cô đây.”
Ngân Tô đang uống nước, cô nhìn bảng tên trên chiếc vali, đúng là có viết “Lâm Ánh Tâm”.
Cô không biết trong phó bản này tên của mình là gì, từ khi cô bước lên tàu nhân viên phục vụ đã gọi cô là Lâm tiểu thư.
“Thực sự xin lỗi, hành lý cô ký gửi trước đó đã được vận chuyển lên thuyền rồi, là sơ suất của chúng tôi.” Nhân viên phục vụ còn tìm được lý do cho hành vi trước đó không mang hành lý tới cho cô, liên tục nói xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn đến mức người khác không tìm được ra chút lỗi nào: “Thực sự rất xin lỗi.”
Ngân Tô lại đâu dễ đuổi như vậy: “Xin lỗi là xong rồi à? Đền bù tổn thất đâu?”
“…”
Nhân viên phục vụ cố gắng ổn định nụ cười trên mặt, đưa ra đền bù tổn thất cho cô: “Chúng tôi sẽ tặng cô hai phiếu dùng cơm ở nhà hàng Tinh Không, cô có thể ăn cơm miễn phí ở đó.”
“Nhà hàng của mấy người không được ăn miễn phí sao?”
“Có một nhà hàng buffet, ở đó được ăn miễn phí nhưng nhà hàng Tinh Không lại ăn mất phí.”
“Có phải hai phiếu ít quá không? Không lẽ anh định để tôi ba ngày ăn hai bữa?”
“…” Nhân viên phục vụ bị Ngân Tô nhìn chằm chằm, anh ta chỉ có thể lùi thêm một bước: “Vậy chúng tôi sẽ tặng cô bốn phiếu.”
“Được rồi.” Cuối cùng Ngân Tô cũng thả lỏng, không tiếp tục làm khó anh ta nữa.
Nhân viên phục vụ thở phào: “Vậy lát nữa chúng tôi sẽ đưa tới cho cô, cô nghỉ ngơi trước một lát đi nhé.”
Ngân Tô vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta có thể dùng ra ngoài rồi.
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Ngân Tô mở vali hành lý ra, bên trong vali rất hỗn loạn, cũng chẳng có bao nhiêu thứ, ngoại trừ vài bộ quần áo thì còn lại là chút đồ trang điểm, trông khá là trống trải.
Ngân Tô tìm được một mẩu giấy trong khe vali, rõ ràng mẩu giấy này có dấu vết từng bị xé, chỉ đọc được một chút nội dung bên trên. Theo như nội dung bên trên thì đây có vẻ như là một tờ phiếu kiểm tra.
Trên tờ phiếu kiểm tra này có tên của Lâm Ánh Tâm nhưng lại không đọc được là kiểm tra cái gì.
Ngân Tô cẩn thận kiểm tra một lượt, cuối cùng còn dùng kỹ năng giám định một lần nhưng tiếc là trong vali chỉ có mỗi một vài đồ vật bình thường, không còn mẩu giấy nào nữa mà cũng không còn thứ gì khác hữu dụng.
Tại sao NPC kia phải giấu hành lý của người chơi đi?
Ánh mắt Ngân Tô đặt lên mẩu giấy không hoàn chính, thứ này có vấn đề gì?
Sau vài phút suy nghĩ không có kết quả, Ngân Tô quyết định cất mẫu giấy lại trước.
Ngân Tô giật quái vật tóc đang quấn trong tóc cô xuống, quái vật tóc vừa mới rơi xuống đất lập tức bắt đầu sinh sôi nảy nở, căn phòng mới vừa rồi còn ấm áp lập tức trở nên âm trầm.
Ngân Tô: “…”
Ấm áp một chút không tốt sao?
Làm gì và cứ phải làm cho nó như âm phủ vậy!
Trong phòng có sẵn một ấm nước, Ngân Tô đứng dậy lấy ấm nước qua, mở nắp ra ý bảo quái vật tóc tự giác vào trong.
Quái vật tóc điên cuồng lắc lắc: Không! Không!! Tôi không muốn!!!
Ngân Tô không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
Quái vật tóc gào thét: Không! Tôi không muốn!!!
“Cốc cốc…”
Ngân Tô với quái vật tóc đang kỳ kèo thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Ngân Tô mạnh tay nhét hết quái vật tóc vào trong ấm nước rồi đi qua mở cửa, cô còn tưởng rằng là nhân viên phục vụ tới đưa phiếu ăn, ai ngờ bên ngoài lại là một chị gái xinh đẹp ăn mặc rất có gout.
Chị gái xinh đẹp thấy cô đi ra thì trên gương mặt lập tức nở một nụ cười: “Xin chào em gái nha.”
“Chị ở ngay bên cạnh em.” Cô gái xinh đẹp chỉ chỉ cửa phòng bên cạnh, “Chị cứ tưởng là phòng này không có ai ở cơ, vừa nãy chị thấy có nhân viên phục vụ ra vào căn phòng này nên mới qua đây chào hỏi.”
Ngân Tô: “Em tới muộn.”
“Bảo sao.” Cô gái xinh đẹp nhìn vào trong phòng cô, không định thôi mà ngược lại còn rảnh rỗi trò chuyện: “Em gái, em đi du lịch một mình sao?”
“Không phải.” Ngân Tô nói: “Em đi với bạn em.”
Ở nơi chị gái xinh đẹp không nhìn thấy, quái vật tóc – bạn của Ngân Tô đang cố gắng leo ra khỏi ấm nước, vô số sợi tóc điên cuồng bay nhảy trên không trung, không ít tóc đã mò ra tới tận cửa.
Ngân Tô nhấc chân giẫm nó xuống mới ngăn không cho nó tiếp tục bò ra ngoài cửa kéo chị gái xinh đẹp kia vào làm điểm tâm.
Chị gái xinh đẹp nói rất nhiều, Ngân Tô cũng giống như một cô hàng xóm nhiệt tình, chị gái kia hỏi gì là cô đáp nấy.
“Hiếm lắm chị mới gặp được một người nói chuyện hợp ý như vậy, chị còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, không thì chúng ta vào trong nói đi?” Chị gái xinh đẹp tỏ vẻ đứng bên ngoài nói chuyện rất mệt, muốn vào trong tiếp tục.
Ngân Tô nhã nhặn từ chối: “Em đang không tiện lắm.” Chị mà vào trong là rất có thể sẽ không đi ra được đâu, em làm vậy cũng là vì tốt cho chị thôi.
“Vậy sao.” Chị gái xinh đẹp có chút thất vọng nhưng lại lập tức tươi cười: “Vậy thì tới chiều chúng ta cùng uống trà nha, chị mang theo nhiều trà ngon lắm, nhất định em phải nếm thử đấy.”
“Quyết định vậy nha.”
Chị gái xinh đẹp cũng không đợi Ngân Tô đồng ý mà đã xoay người rời đi.
Ngân Tô: “…” Chỉ sợ chị có đi mà không có về thôi chị gái à.