Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 212: Con tàu Noah (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Fang

Beta: Wendy

Ngân Tô đợi nhân viên phục vụ đưa phiếu ăn đến, để quái vật tóc ở lại phòng còn cô thì ra ngoài đi dạo, muốn xem thử phó bản này có bao nhiêu người chơi. 

Thời gian trong phó bản không giống với thế giới hiện thực, lúc cô tiến vào phó bản là buổi tối nhưng trong phó bản lại là ban ngày.

Lúc này chiếc du thuyền đã đang lênh đênh trên mặt biển, biển trời xanh biếc, không nhìn thấy bất kì tòa nhà nào.

Trên du thuyền có không ít người lui tới, có nhân viên mặc đồng phục, cũng có những vị khách với trang phục khác nhau, có người phấn khởi chia sẻ niềm vui với bạn bè, cũng có người sầu muộn ngắm nhìn mặt biển…

Cả đoạn đường Ngân Tô đi xuống, cô không nhìn thấy ai có vẻ giống người chơi. 

***

***

Lúc này Hứa Hòa Diệp cùng với mấy người chơi khác đang ở trên boong tàu tầng hai của du thuyền ngắm cảnh, nơi đây rộng rãi mà ít người, hơn nữa còn có gió, tiếng nói chuyện rất khó bị người khác nghe thấy. 

“Du thuyền lần này chở năm trăm du khách, cộng thêm nhân viên trên tàu thì có xấp xỉ khoảng sáu trăm năm mươi người.”

“Du thuyền lớn như vậy mà chỉ có hơn năm trăm người thôi sao?” Chiếc du thuyền này vô cùng sang trọng, tuy chỉ có bốn tầng nhưng các loại cơ sở hạ tầng lại vô cùng đầy đủ.

“Ừ, có rất nhiều phòng trống, không có người ở.” Có người chơi nói: “Tôi hỏi thử nhân viên phục vụ rồi, cậu ta nói có một vài hành khách sẽ lên ở trạm sau.”

“Nhưng chúng ta chỉ có thời gian ba ngày nên các hành khách ở trạm sau không liên quan gì tới chúng ta, chắc hẳn phó bản này chỉ có những NPC hiện đang trên tàu thôi.”

“Rốt cuộc phó bản này có bao nhiêu người chơi?” Một chàng trai ăn mặc không theo xu hướng* ngồi trên ghế, cà lơ phất phơ lên tiếng: “Trên đường tới đây tôi chỉ gặp được mỗi mọi người, mọi người có nhìn thấy người chơi khác không?”

*Kiểu này nè

“Tôi cũng không thấy người chơi khác…”

Trước mắt những người chơi tụ tập ở đây tổng cộng có bảy người.

Năm nam, hai nữ.

Bất kể là giới tính hay nhân số đều không phù hợp với nguyên tắc ‘phân chia công bằng’ trò chơi thích.

Hứa Hòa Diệp đứng cách mấy người chơi kia một khoảng, lên tiếng: “Hẳn là vẫn còn người chơi, bây giờ mới tiến vào trò chơi chưa bao lâu, có người chơi không lộ diện là rất bình thường.”

Thanh niên phòng đối diện cô ấy chưa xuất hiện, tên cơ bắp Hồ Bằng lúc trước đuổi theo cô ấy cũng chưa xuất hiện. 

Nên chắc chắn không chỉ có vài người chơi bọn họ.

Ngay lúc bọn họ đang thảo luận rốt cuộc có bao nhiêu người chơi thì lại thấy có thêm mấy người nữa đi từ cửa tới.

Trên người người chơi có một loại khí chất rất đặc biệt, khắc hẳn NPC, nếu không cố ý giấu giếm, ngụy trang thì chỉ nhìn một cái là có thể thấy được sự khác biệt.

Rõ ràng mấy người đó cũng là người chơi. 

Đôi bên chỉ cần một ánh mắt thôi là đã có thể xác định được họ là đồng loại.

Sự xuất hiện của những người chơi này làm cho số lượng người chơi đã biết tăng lên 13.

Mọi người đều không thân quen, tuy lúc này tụ tập lại một chỗ nhưng vẫn phòng bị lẫn nhau, tất cả bọn họ đều duy trì khoảng cách an toàn với những người còn lại.

“Mọi người đều ở tầng 3 nhỉ?” Người chơi đến sau hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì tiếp tục nói: “Xem ra người chơi đều được sắp xếp ở tầng 3.”

“Lúc tiến vào phó bản mọi người đều ở trong phòng đúng không?”

“Tôi ở trong phòng.”

“Tôi cũng thế.”

“Trong phòng có thứ gì không?”

“Không…”

“Trong phòng tôi cũng không có gì hết nhưng lúc tôi ra ngoài, nhân viên gọi tôi là Lý tiên sinh, hẳn là trong phó bản này, chúng ta đều có thân phận tương ứng nào đó.”

“Xem ra việc đầu tiên là phải làm rõ thân phận của mình…”

“Nhưng trong phòng lại chẳng có gì hết, chúng ta phải làm rõ thân phận thế nào giờ?”

Ngay lúc đám người chơi đang anh một câu tôi một câu thảo luận thì ở phía cửa ra vào lại xuất hiện thêm hai người chơi nữa. Người đàn ông đi đằng trước có cơ thể vô cùng cường tráng, xăm kín cánh tay, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ chọc.

Người đi theo sau anh ta thì khúm na khúm núm, hình như rất sợ đối phương.

Hứa Hòa Diệp nhìn thấy tên cơ bắp bèn vội vàng trốn đằng sau người chơi khác theo bản năng. 

Nhưng lúc này người chơi không nhiều, Hứa Hòa Diệp lại cao nên khi đứng ở đó, Hồ Bằng chỉ cần liếc mắt một cái là thấy Hứa Hòa Diệp. Anh ta lập tức nhổ ngụm nước miếng, sải bước đi qua chỗ người chơi.

Anh ta khí thế mạnh mẽ, ánh mắt hung ác nham hiểm bất thiện, những người chơi khác đều cảnh giác lùi lại, điều này đã trực tiếp để lộ ra Hứa Hòa Diệp. 

“Họ Hứa, lần này cô chạy không thoát rồi nhỉ?” Hồ Bằng bẻ cổ, ánh mắt liếc về phía những người chơi khác: “Chuyện này không liên quan tới mấy người, không muốn kiếm chuyện thì cút đi.”

Đám người chơi nhìn Hứa Hòa Diệp một cái, trừ vài người chơi nữ có chút do dự ra thì những người chơi khác vội vàng tránh ra ngay tức khắc, bọn họ đứng ra xa, không định tham dự vào.

Ân oán giữa người chơi rất khó đánh giá.

Bọn họ cũng chỉ là người lạ mà thôi, làm gì có ai chịu mạo hiểm vì người chơi mới gặp mặt đâu chứ?

Tất nhiên Hứa Hòa Diệp cũng hiểu điều này, cô ấy nhìn chằm chằm Hồ Bằng cười xấu xa đang đi về phía mình, lật cổ tay lại, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay cô ấy.

Thanh trường kiếm được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhạt, lúc cô ấy kéo kiếm hoa, tầng ánh sáng kia ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh.

Dưới bầu không khí giương cung bạt kiếm, không biết NPC trên boong tàu đã chạy hết từ bao giờ, chỉ còn lại nhóm người chơi.

Hồ Bằng vừa chuẩn bị động thủ thì một bóng đen đột nhiên nện xuống đỉnh đầu anh ta, bản năng cơ thể nhanh hơn đại não, anh ta lập tức lùi về sau một bước, nhấc chân đá sang bên cạnh. 

Bóng đen kia không bị đá văng ra mà trái lại còn vỡ thành hai nửa, máu tươi tung tóe bắn đầy mặt anh ta.

“…”

“Ái chà…” Trên boong tàu tầng trên, một gương mặt xinh đẹp rực rỡ lộ ra, cười hì hì xin lỗi: “Ngại quá, rơi trúng anh rồi.”

Tiếng cười hả hê kia hoàn toàn không nghe ra chút thành ý nào.

Hồ Bằng lau máu trên mặt, ngẩng đầu vô cùng tức giận. Ánh nắng có chút chói mắt khiến gương mặt kia cũng có hơi mờ ảo.

Vài giây sau anh ta mới nhìn rõ mặt đối phương. Anh ta vừa mới gặp gương mặt đó cách đây không lâu, làm thế nào Hồ Bằng cũng sẽ không quên.

Là cô gái không biết là người chơi hay NPC, thích lo chuyện bao đồng. 

Hồ Bằng bị mùi máu tanh k1ch thích nổi trận lôi đình, phẫn nộ mắng mỏ: “Cô cố ý phải không!!”

Hai tay Ngân Tô vắt chéo để trên lan can: “Coi anh nói kìa, tôi còn chưa nói anh cố ý đứng ở bên dưới cản trở tôi vứt rác đâu.”

Mọi người nhìn ‘rác’ đứt thành hai nửa trên đất, đó hẳn là NPC nhỉ?

“Cô muốn chết đúng không?!”

Một tay Ngân Tô che miệng cười quái dị: “Làm sao, anh muốn đánh nhau với tôi à? Lên, anh lên đây đi, tôi đợi anh đây này, để tôi xem thử anh muốn tôi chết thế nào.”

Vẻ mặt Ngân Tô vô cùng hưng phấn mới anh ta đi lên, Hồ Bằng bị mùi máu tanh xộc lên đầu đột nhiên bình tĩnh lại một chút.

‘Rác’ nằm trên đất nhắc nhở Hồ Bằng, cô gái bên trên không phải dạng dễ chọc, trông cô cũng có chút không bình thường…

Trên mặt Hồ Bằng dính đầy máu, nghiến răng hỏi: “Cô là người chơi?”

“Trông tôi không giống à?”

“Được, cô đợi đó cho tôi!” Hồ Bằng nói với Ngân Tô xong, lại chỉ vào Hứa Hòa Diệp: “Tôi không tin lần nào cô cũng may mắn như vậy, phó bản này vẫn còn dài lắm…”

Hồ Bằng cười xấu xa một tiếng, dẫn theo tên tùy tùng đang khúm núm kia sải bước rời đi.

Mọi người: “…”

Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn cô gái phía trên, cô gái giơ tay lên vẫy vẫy, chào hỏi như thường lệ: “Chào mọi người, rất vui vì được gặp mọi người.”

Mọi người: “…”