Tiếng hạt châu nát hệt như tiếng trái tim Hồ Bằng tan vỡ, hắn ta hung tợn trừng muốn nứt mắt, gào thét: “Dừng tay!!”
Ngân Tô nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái, thân hình thoắt một cái, đuổi theo viên hạt châu đang muốn bỏ trốn, nhấc tay lên chém xuống.
Sắc mặt Hồ Bằng trắng bệch, đôi mắt trợn to như chuông đồng, ánh mắt thù hận giống như muốn đâm thủng người đối diện.
Nhưng Hứa Hòa Diệp tìm ra được cơ hội lập tức ra tay khiến cho Hồ Bằng chẳng còn thời gian để suy nghĩ, phải dùng hai viên hạt châu còn lại ngăn cản Hứa Hòa Diệp.
Liên tiếp mất đi ba viên hạt châu rõ ràng đã khiến cho thực lực của Hồ Bằng giảm xuống rất nhiều
Vừa nãy một viên hạt châu đã có thể dễ dàng phá vỡ kiếm ảnh của Hứa Hòa Diệp nhưng lúc này lại không làm được như thế. Kiếm ảnh cứ thế mà để lại trên người Hồ Bằng hết vết thương này tới vết thương khác.
Ngân Tô chém hạt châu xong thì lập tức lui sang một bên, không tham dự trận chiến giữa Hứa Hòa Diệp và Hồ Bằng.
Chiến trường của hai người, nhiều người sẽ chật.
Hơn nữa chắc hẳn Hứa Hòa Diệp càng muốn tự tay giế t chết Hồ Bằng hơn.
***
***
Sau khi Ngân Tô chém vỡ ba viên hạt châu của Hồ Bằng, Hứa Hòa Diệp liền nhận ra đây chính là cơ hội hiếm có, cô ấy hạ quyết tâm phải khiến Hồ Bằng để mạng lại.
Nếu không thì chuyện tối nay sẽ không ngừng xảy ra, Hồ Bằng cứ giống như một con chuột cống, lúc nào cũng muốn lấy mạng cô ấy…
Hôm nay nếu không phải cô ấy chết thì chính là Hồ Bằng chết!
Khí thế trên người Hứa Hòa Diệp tăng vọt, vô số kiếm ảnh vây quanh người cô ấy, kiếm ảnh bay vút qua, để lại từng tiếng leng keng.
Trên người Hồ Bằng tất cả đều là vết thương do kiếm ảnh để lại, hắn ta đã bị ép đến phải bắt đầu sử dụng đạo cụ.
Hứa Hòa Diệp cũng có đạo cụ, hai người ném đạo cụ qua lại, đủ mọi loại ánh sáng lóe lên, thỉnh thoảng còn có một vài tiếng nổ vang lên.
Ngân Tô cảm thấy mặt đất đang chấn động, cô liền xách Tề Diệu đang không thể hành động đến chỗ xa hơn.
“Đùng đoàng——”
Tiếng nổ tung vang lên dữ dội, kèm theo đó là ánh lửa ngút trời.
Luồng sóng nhiệt cuốn trôi tất cả lao đến thổi quần áo với tóc của Ngân Tô bay phấp phới, ngọn lửa ngút trời che khuất tầm nhìn của cô.
***
***
“Bụp!”
Có vật nặng đập xuống đất, nửa gương mặt của Hồ Bằng toàn máu là máu, không biết hai mắt hắn ta bị thứ gì làm bị thương, đã hoàn toàn không thể mở ra được.
Hứa Hòa Diệp cũng xuất hiện trong màn khói lửa, vô số kiếm ảnh hợp thành một kiếm ảnh khổng lồ, bay lên sau lưng cô ấy, mũi kiếm nhắm chuẩn vào Hồ Bằng.
Hồ Bằng không nhìn được nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Hắn ta lật lòng bàn tay, một con người gỗ cỡ bàn tay xuất hiện trong tay hắn ta, người gỗ đó không có ngũ quan, trên người khoác một chiếc áo choàng đen, chỉ riêng vẻ bề ngoài cũng đã mang lại cho người ta một loại cảm giác chẳng lành.
“Lấy máu của ta…” Hồ Bằng rạch bàn tay, bôi máu lên thân người gỗ: “Mời thần giáng xuống thân ta…”
“Định!”
Động tác của Hồ Bằng đột nhiên bị cố định, kể cả máu tươi đang thấm vào trong cơ thể người gỗ cũng dừng lại.
“Chỉ có năm giây!” Giọng của Tề Diệu truyền ra từ trong bóng tối.
Hứa Hòa Diệp gần như nín thở, cô ấy giơ cao thanh trường kiếm, kiếm ảnh sau lưng bay lên cao, rơi xuống theo động tác của cô ấy.
Kiếm ảnh gào thét xuyên qua ngực Hồ Bằng, ghim chặt hắn ta xuống đất khiến gạch lát sàn dưới người hắn ta nứt vỡ, toàn bộ khu vực xung quanh cũng theo đó mà lún xuống một chút.
Luồng sức mạnh khổng lồ thậm chí còn làm nứt người gỗ trong tay hắn ta.
Năm giây trôi qua.
Bàn tay Hồ Bằng mất hết sức, rũ xuống, người gỗ đã bị nứt rơi trên mặt đất, trên khuôn mặt không có ngũ quan xuất hiện một con mắt dùng máu phác họa thành, con mắt còn lại mới chỉ xuất hiện được một nửa…
Đạo cụ vẫn chưa hoàn thành nghi thức nên không có cách nào phát huy hiệu quả nên có.
Kiếm ảnh biến mất, trước ngực Hồ Bằng chỉ còn lại một cái lỗ lớn.
Khi đã chắc chắn rằng Hồ Bằng không còn thở, cơ thể Hứa Hòa Diệp mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, dường như đến cả thành trường kiếm trong tay cô ấy cũng không thể cầm nổi.
Kỹ năng thiên phú của cô ấy không có số lần sử dụng nhưng muốn dùng thì phải tiêu hao tinh thần lực nên lúc này cả người cô ấy như bị đào rỗng, hiện giờ đến một người bình thường cũng có thể dễ dàng gi ết chết cô ấy.
Tề Diệu cũng chẳng khá hơn là bao, nằm trên đất như một đống bùn nhão.
Chỉ có Ngân Tô là ôm ống thép, cứ như một người qua đường, chẳng liên quan gì tới mình hết.
Ngân Tô đi ra ngoài, nhìn Hồ Bằng nằm trên đất một cái, hỏi Hứa Hòa Diệp: “Cô không cần thi thể đâu nhỉ?”
Hứa Hòa Diệp: “…”
Cô ấy cần thi thể làm gì?
Hứa Hòa Diệp lắc lắc đầu, ý bảo mình không cần.
“Làm hỏng đồ của người khác lại còn không chịu nhận lỗi nên chỉ có thể lấy cái chết tạ tội thôi.” Ngân Tô thu thi thể của Hồ Bằng vào cung điện.
Hứa Hòa Diệp chỉ thấy thi thể của Hồ Bằng đột nhiên biến mất, sau đó lại thấy Ngân Tô khẽ nhướng mày một cái, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ: “Ồ?”
“…Làm sao vậy?”
Ngân Tô trịnh trọng nói với cô ấy: “Bổ thêm một đao rất quan trọng.”
Thế mà Hồ Bằng lại chưa chết, có lẽ do đã dùng một loại đạo cụ chết thay nào đó tương tự như búp bê thế mạng.
Tiếc là, đã vào cung điện rồi thì cũng chẳng còn mạng mà ra ngoài.
Người bạn nhiệt tình kia của cô sẽ không bỏ qua bất kỳ vị một khách nào.
“???”
***
***
Lòng tốt của Ngân Tô bộc phát, cô chuyển Tề Diệu với Hứa Hòa Diệp tới nơi an toàn.
Hai người đang điên cuồng uống thuốc khôi phục, có lẽ do tiêu hao quá mức nên tốc độ khôi phục không nhanh. Qua một hồi lâu, trông hai người vẫn hệt như sắp chết.
Hứa Hòa Diệp trông không có tinh thần lắm nhưng đã khôi phục lại được một chút sức lực, cô ấy trở lại bình thường, tỏ lời cảm ơn với cô gái bên cạnh: “Lâm tiểu thư, cảm ơn cô.”
Tề Diệu cũng cảm ơn theo.
Trước khi Hứa Hòa Diệp đến, nếu cô không ra tay ngăn cản Hồ Bằng thì chắc chắn cô ấy đã mất mạng rồi.
Tề Diệu cũng không ngờ cô sẽ ra tay…
“Đừng khách sáo.” Giọng điệu Ngân Tô lạnh nhạt, như thể cô chẳng chút để tâm tới chuyện này.
“Cái đó cô… Vừa nãy cô đang làm gì vậy?” Tề Diệu nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc rơi xuống.
Với cảnh tượng đáng sợ lúc đó, nói cô là quái vật cũng không quá đáng.
Ngân Tô không trả lời mà hỏi lại: “Hai cô có gặp phải thứ gì khác không?”
“…Thứ gì?”
“Chẳng hạn như bệnh nhân tâm thần?”
“…” Đang nói bản thân cô sao? Khụ khụ… Người ta vừa mới giúp đỡ mình, không thể nghĩ như vậy được!! Tề Diệu lắc đầu: “Không có, chúng tôi chỉ gặp phải vài người chơi với Hồ Bằng.”
Ban đầu là cô ấy gặp phải nhóm Hồ Bằng trước.
Hồ Bằng biết cô ấy hành động chung với Hứa Hòa Diệp thế là muốn bắt cô ấy.
Tề Diệu với Hồ Bằng không oán không thù, bị hắn ta tấn công chắc chắn là vì Hứa Hòa Diệp, vậy nên cô ấy chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đi tìm Hứa Hòa Diệp.
Hai nhóm người đụng mặt, khó tránh khỏi việc động thủ.
Lúc đó cô ấy tách ra khỏi Hứa Hòa Diệp và những người khác, cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì mà chỉ còn lại cô ấy với Hồ Bằng.
Hồ Bằng không bắt được Hứa Hòa Diệp bèn trút cơn giận lên người cô ấy.
Thực ra Tề Diệu có chút oán hận Hứa Hòa Diệp, vì lập nhóm với cô ấy mà dẫn tới họa diệt thân.
Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ rằng, nếu vừa rồi không liên thủ với Hứa Hòa Diệp, gi ết chết Hồ Bằng thì tình cảnh hiện giờ của mình chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Hứa Hòa Diệp cũng không gặp phải thứ gì kì quái.
“Lâm tiểu thư gặp phải thứ gì kì lạ sao?” Hứa Hòa Diệp hỏi.
Ngân Tô thở dài: “Đúng vậy, gặp phải một bệnh nhân tâm thần.” Người khác không gặp phải, chỉ cô gặp phải thôi!!
“…” Cứ cảm thấy câu này vô cùng kỳ lạ.
Chỉ vài phút sau, bọn họ đã hiểu được bệnh nhân tâm thần mà Ngân Tô nói là gì thứ gì.
Hai người đều không còn dư sức chiến đấu, chỉ có thể nhìn Ngân Tô đánh nhau với quái vật.
Một lát sau, Ngân Tô kéo quái vật trở về, lấy dao giải phẫu ra, mổ bụng phanh thây con quái vật ngay trước mặt bọn họ.
Tề Diệu nuốt nước bọt, nói với Hứa Hòa Diệp: “Lúc nãy khi tôi gặp phải cô ấy, cô ấy cũng đang làm chuyện này.”
Đêm hôm khuya khoắt mà gặp phải cảnh tượng đó, thật sự rất dọa người!
Hứa Hòa Diệp nhìn chằm chằm quái vật bị Ngân Tô phanh thây: “Lâm tiểu thư, trong cơ thể của đám quái vật này có thứ gì sao?”