Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 230: Con tàu Noah (21)



Edit: Fang

Beta: Dilys

Ngân Tô lục lọi tìm kiếm, cuối cùng cũng lôi ra được một thứ màu đen từ thắt lưng quái vật. 

Từ hình dạng có thể nhìn ra đó là một quả thận nhưng màu sắc của nó không giống với màu sắc của các bộ phận khác trong cơ thể quái vật. 

Mùi của nó cũng không phải mùi máu tươi.

Mà là một thứ mùi tanh tưởi, thối rữa…

Giống như là có ai đó nhét một quả thận thối rữa vào trong cơ thể khỏe mạnh vậy. 

Tề Diệu bị thứ mùi tanh tưởi kia xộc thẳng lên mũi, cảm thấy vô cùng buồn nôn. Cô ấy vô thức đưa tay lên bịt mũi và che miệng lại, khó chịu nói: “Tình hình gì đây…”

Vừa nãy Ngân Tô đã giải phẫu hai con quái vật, bộ phận thối rữa trong cơ thể chúng khác nhau, con thứ nhất là tim, con thứ hai là gan.

Bây giờ con này là con thứ ba.

Một con thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng liên tiếp ba con đều như vậy… Lại còn đều là bộ phận quan trọng. 

Kết hợp với manh mối trước đó, Ngân Tô nghĩ tới một khả năng —— Mua bán nội tạng trái phép.

Như vậy cũng khớp với cách nói ‘hàng hóa’ kia.

Hứa Hòa Diệp nhìn chằm chằm vào miếng thịt thối rữa kia, một lát sau mới lên tiếng: “Lâm tiểu thư, chúng ta có thể trao đổi manh mối không?”

“Có thể nha.” Ngân Tô sảng khoái đồng ý.

Hứa Hòa Diệp là người đề ra việc trao đổi nên cô ấy nói trước: “Có người chơi tìm được một tờ báo, báo của ngày 24.”

Tối ngày 24 tháng 7, con tàu Noah sẽ xảy ra một vụ nổ, không một ai sống sót. 

“Tối ngày 24… Hôm vũ hội?”

Hứa Hòa Diệp gật đầu: “Trên báo không đề cập tới cụ thể vụ nổ xảy ra vào lúc nào mà chỉ nói là buổi tối. Có lẽ chúng ta cần phải ngăn cản vụ nổ trước khi nó xảy ra, hoặc là tìm được chìa khóa qua ải, hoặc là giành được điều kiện thiết yếu để sống sót, nếu không rất có khả năng chúng ta sẽ chết.”

“Nguyên nhân của vụ nổ thì sao?”

“Cũng không có…”

Tờ báo cũng chỉ có chút xíu như vậy, Ngân Tô liếc một cái là đã đọc xong hết, bên trên không viết, Hứa Hòa Diệp cũng không biết. 

Ngân Tô lấy tờ giấy những điều hành khách cần biết ra, đưa cho Hứa Hòa Diệp. 

“Quy tắc…” Hứa Hòa Diệp nhớ tờ giấy này, chắc là Ngân Tô tìm thấy trong khoang chứa hàng, lúc đó cô đã cất đi.

Hứa Hòa Diệp còn tưởng là manh mối gì khác, không ngờ tới lại là những điều hành khách cần biết.

“…Tại sao phó bản phải giấu quy tắc này đi?” Dựa theo quy trình bình thường, người chơi rất dễ dàng tìm được cái loại quy tắc như những điều hành khách cần biết này.

Ngân Tô nhếch môi cười: “Đương nhiên là để làm khó người chơi.”

Hứa Hòa Diệp: “…”

Hứa Hòa Diệp ghi lại quy tắc, tiếp tục nói: “Chúng tôi còn tìm được một tập hồ sơ về nhân viên trên du thuyền nhưng có lẽ không có tác dụng gì hết, Lâm tiểu thư xem cũng được, không cần trao đổi gì hết.”

Bọn họ đã cẩn thận nghiên cứu thật kỹ tập hồ sơ nhân viên này một lần nhưng ngoại trừ những thông tin căn bản thì chẳng còn gì khác nữa.

Nên muốn tìm hiểu về quá khứ của NPC từ đống hồ sơ này rồi nhận được manh mối gì đó, gần như là không có khả năng. 

Ngân Tô lật xem từng trang một, quả thực chỉ có thông tin căn bản như họ tên, tuổi tác, ngay cả sở thích cũng không có.

Hồ sơ này cũng chỉ có thể cho bọn họ biết trên du thuyền này có bao nhiêu nhân viên.

“Không có thuyền viên sao?”

“Không có, chúng tôi cũng đã từng tới buồng lái xem thử nhưng bên trong không có người, con tàu này tự chạy.” Chuyện này hoàn toàn không phải chuyện hiếm lạ gì trong trò chơi cấm kỵ nên Hứa Hòa Diệp cũng chẳng thấy kinh ngạc.

Ngân Tô lật đến những trang cuối cùng, đọc nhanh như gió.

Vừa định đặt xuống thì đột nhiên cô lật lại, nhìn chằm chằm vào một bảng hồ sơ trong đó.

—— Đặng Lệ Thù.

Hai cái tên Đặng Lệ Lỵ và Đặng Lệ Thù này, nếu không phải có sự trùng hợp rất lớn ở đây thì chắc chắn là có quan hệ gì đó với nhau.

“Sao vậy?” Hứa Hòa Diệp thấy Ngân Tô ngừng lại: “Người này có vấn đề gì sao?”

Ngân Tô lấy giấy chứng nhận trúng thưởng ra, đẩy tới cạnh Hứa Hòa Diệp. 

Tề Diệu nhích qua xem: “Đặng Lệ Lỵ… Đặng Lệ Thù? Hai cái tên này chỉ khác một chữ, là họ hàng sao?”

Hứa Hòa Diệp bình tĩnh nói: “Đặng Lệ Thù lên tàu làm việc năm 2036, cũng chính là tuyến thời gian hiện tại của phó bản. Nhưng giấy chứng nhận trúng thưởng này lại là năm 2033, với lại bình thường sẽ không có ai mang theo thứ như giấy chứng nhận trên người hết, trừ khi cô ta vừa mới nhận được, chuẩn bị đem về.”

“Lâm tiểu thư cũng tìm thấy giấy chứng nhận trúng thưởng này trong khoang chứa hàng sao?”

Ngân Tô gật đầu. 

Hứa Hòa Diệp tiếp tục nói: “Nếu chủ nhân của những chiếc vali trong khoang chứa hàng đều đã tử vong mà Đặng Lệ Lỵ kia lại lên tàu từ hơn ba năm trước.”

Ba năm trước, sau khi Đặng Lệ Lỵ nhận được giấy chứng nhận trúng thưởng thì đã lên chiếc du thuyền này, chuẩn bị về nhà, hoặc là chuẩn bị đi du lịch rồi mới về nhà.

“Rất có khả năng Đặng Lệ Thù chính là người thân của Đặng Lệ Lỵ, mục đích của cô ta khi lên tàu, nếu không phải là để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Đặng Lệ Lỵ khi ở trên con tàu này thì chính là để báo thù cho Đặng Lệ Lỵ.”

“Vụ nổ… Rất có thể có liên quan tới cô ta.”

Hứa Hòa Diệp nói xong suy đoán của mình một cách rõ ràng mạch lạc.

Ngân Tô đồng ý với suy đoán của Hứa Hòa Diệp, khẽ gật đầu. 

“Nên bây giờ chúng ta đang ở trong tuyến thời gian quá khứ, vậy là muốn người chơi ngăn cản cô ta cho nổ tàu sao?” Tề Diệu cau mày: “Trên hồ sơ không có ảnh, muốn tìm ra Đặng Lệ Thù cũng không dễ đâu.”

Trừ đồng phục thống nhất, nhân viên trên du thuyền không có bất kỳ thứ gì để xác định thân phận.

Mà chiếc du thuyền này lớn như vậy, vẫn còn rất nhiều nhân viên bọn họ chưa từng gặp…

Tề Diệu đưa ra một vấn đề: “Vả lại rốt cuộc tại sao Đặng Lệ Lỵ lại chết?”

Nếu Đặng Lệ Thù thực sự có ý định cho nổ tàu, vậy thì việc tìm ra nguyên nhân tử vong của Đặng Lệ Lỵ rất quan trọng. 

Ngân Tô: “Rất có khả năng chiếc du thuyền này đang thực hiện việc buôn bán nội tạng trái phép, có lẽ buổi đánh giá tối nay không phải chúng ta đánh giá đồ ăn, mà là những người khác ‘đánh giá’ chúng ta.”

Những hành khách đã được ẩn giấu, lượng lớn vàng thỏi được mang theo, hàng hóa may mắn được đánh dấu trước khi lên tàu…

Những vị khách cao cao tại thượng trên tầng năm coi hành khách ở những tầng dưới là con giun con dế, có thể tùy ý quyết định sự sống chết của chúng. 

***

***

Hứa Hòa Diệp lập tức nghĩ tới phần nội tạng thối rữa Ngân Tô lôi ra trong cơ thể quái vật…

Cô ấy chỉ từng thấy một con quái vật như vậy nên đương nhiên là không có cách nào liên tưởng thêm được nhiều hơn.

Nhưng Ngân Tô nói như vậy, hẳn là có căn cứ nào đó…

“Có tiếng bước chân…” Tai Tề Diệu động đậy, đột nhiên nói: “Có rất nhiều người đang tới chỗ chúng ta.”

Giây tiếp theo, Hứa Hòa Diệp cũng nghe thấy tiếng động, đó là tiếng có người đang chạy rất nhanh.

“Đi.”

Hứa Hòa Diệp vừa đứng dậy thì thấy phía tận cùng trong bóng tối có ánh sáng lóe lên, người chạy đằng trước không phải ai khác mà chính là Từ Thừa Nghiễm. 

Trên vai Từ Thừa Nghiễm còn vác theo một người, theo bên cạnh là người chơi tên Lữ Tiểu Nhị.

Đằng sau còn có một nhóm người đang đuổi theo bọn họ, bóng người đông nghìn nghịt, trông sởn cả da gà.

Lữ Tiểu Nhị cầm một cái máy sấy, chốc chốc lại thổi ra đằng sau một cái khiến cho đám quái vật ngã trái ngã phải nhưng lại không thể làm chúng bị thương, chỉ cần gió dừng lại là bọn chúng sẽ lập tức đuổi theo bọn họ.

“Chạy! Chạy chạy chạy chạy chạy!!” Tề Diệu thét lên: “Bọn họ chọc đâu ra lắm thứ thế kia!”

Bây giờ bọn họ không có một chút lực chiến đấu nào, vừa mới khôi phục lại được một chút thể lực, cũng chỉ đủ cho bọn họ chạy.

Hứa Hòa Diệp quay đầu nhìn Ngân Tô, kết quả phát hiện cô gái đó đã chạy từ sớm rồi.

“…”

Lúc này bọn họ đang ở khu vui chơi giải trí, mấy người Từ Thừa Nghiễm tới từ phòng bên kia nên nhóm bọn họ chỉ có thể chạy lên tầng trên.

Đám quái vật ở đằng sau rít lên điên cuồng đuổi theo, nhóm người bị đuổi hoảng hốt chạy bừa, vài lần thiếu chút nữa là chạy vào ngõ cụt.

Theo sau là một đám quái vật đòi mạng, người chơi gần như không có thời gian để suy xét phương hướng, sau vài lần chuyển hướng, cuối cùng vẫn tự đưa mình vào ngõ cụt.