Hứa Hòa Diệp tìm được một cánh cửa ở bên cạnh, cô ấy thử mở thì phát hiện có thể mở được. Thấy vậy, cô ấy lập tức để cho Tề Diệu với Ngân Tô đi vào.
“Từ Thừa Nghiễm, mau lên!!” Hứa Hòa Diệp đứng ở cửa phòng tiếp ứng Từ Thừa Nghiễm với Lữ Tiểu Nhị đằng sau.
Từ Thừa Nghiễm xông vào trong phòng, thả Thường Tư Khê đang vác trên vai xuống, chống đầu gối thở dốc.
Sau khi người cuối cùng là Lữ Tiểu Nhị vào phòng, Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu cùng đóng cửa lại, Ngân Tô đứng cạnh cửa dán một tờ giấy lên.
“Bụp!”
“Bụp bụp bụp!!”
Tiếng va đập dữ dội khiến cho trái tim người nghe cũng đập loạn theo nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích một chút nào.
Tề Diệu lùi đến khoảng an toàn, quay đầu chất vấn Từ Thừa Nghiễm: “Mấy người đi đâu mà chọc ra lắm quái vật vậy hả?”
Từ Thừa Nghiễm trợn trừng mắt: “Liên quan gì tới tôi… Phù… Do đám Hồ Bằng làm ra đấy! Má nó…”
Từ Thừa Nghiễm chửi rủa.
Lúc đó bọn họ tách ra khỏi Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu xong thì lại đụng phải đám tay sai của Hồ Bằng.
Không biết đám ngu đấy thả đống quái vật kia từ đâu ra nữa…
“Xin lỗi, mọi người đều bị tôi liên lụy.” Vẻ mặt Hứa Hòa Diệp áy náy.
“Xin lỗi thì có tác dụng gì.” Từ Thừa Nghiễm tiếp tục chửi rủa: “Má nó đúng là xui xẻo mà… Cái đó an toàn không?”
Từ Thừa Nghiễm ý bảo tờ giấy dán trên cửa.
“Không an toàn.”
“!!” Từ Thừa Nghiễm nhìn về phía giọng nói truyền tới, Ngân Tô đứng trên chiếc ghế được đặt trên bàn, đang cạy nắp đường ống thông gió.
Ngân Tô lấy cái nắp xuống, túm lên hai bên trực tiếp đi lên, bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mọi người: “…”
Bỗng nhiên Ngân Tô ló đầu ra, bất thình lình lên tiếng: “Tờ giấy đó chỉ có thể giữ được 3 phút thôi, mấy người còn không chạy hả?”
“Rầm!”
Trái tim mọi người đập mạnh một nhịp, cánh cửa mới vừa nãy còn chẳng nhúc nhích chút nào nhưng giờ đây, dường như bên trên đã xuất hiện một khe hở.
Chẳng qua bọn họ cũng chỉ sững sờ hai giây sau đó đã lập tức nhanh chóng hành động.
Lữ Tiểu Nhị đi lên trước, Từ Thừa Nghiễm với Tề Diệu giúp đỡ đưa Thường Tư Khê đang bị thương lên, sau đó là Tề Diệu.
“Dụ San San.” Từ Thừa Nghiễm gọi Hứa Hòa Diệp.
“Cậu đi trước đi.”
Từ Thừa Nghiễm nhìn cô ấy một cái, không lãng phí thời gian, nhanh chóng leo lên ống thông gió.
“Rầm!”
Cửa chính bị đâm thủng, xuất hiện ra một khe hở nhỏ.
Hứa Hòa Diệp bước hai bước đi qua, nhặt cái nắp trên bàn, giẫm ghế đi lên.
Bóng cô ấy vừa biến mất thì cửa bị đập thủng, đám quái vật điên cuồng xông vào.
***
***
Ống thông gió tuy không hẹp nhưng cũng không coi là rộng, mỗi lần chỉ có thể chứa được một người đi qua, hơn nữa bên trong còn tích tụ không ít bụi bặm.
Ngân Tô vừa lên đã lập tức lấy khẩu trang ra đeo vào, những người khác thì chưa chuẩn bị nên hít phải bụi, ho sặc sụa.
Hơn nữa, ống thông gió phát ra rất nhiều tiếng ồn, may mà hành động của bọn họ cũng không phải là hành động bí mật gì nên không cần lo lắng về vấn đề âm thanh này…
Nhưng ống thông gió không thể chịu được trọng lượng của tất cả bọn họ nên bọn họ không dám đi gần nhau quá, chỉ sợ rơi xuống dưới.
Sau vài lần rẽ trong ống thông gió, bọn họ đã hoàn toàn mất phương hướng.
Nhưng Ngân Tô có quái vật tóc, cô bắt nó đi dò đường trước, nhanh chóng tìm thấy một lối ra an toàn.
Ngân Tô nhảy từ miệng ống thông gió xuống, xung quanh yên tĩnh, không phát hiện tung tích của đám quái vật kia.
Những người còn lại cũng lần lượt đi xuống, sau khi cảnh giác quan sát xung quanh, Tề Diệu nói: Chỗ này gần với nhà ăn tự phục vụ ở tầng một.”
Từ Thừa Nghiễm tiếp lời: “Từ đây đi xuyên qua chính là đại sảnh tiếp khách, bên ngoài không an toàn, về phòng trước đã.”
“Ừ.”
***
***
Ngân Tô không tiếp tục đi dạo lung tung bên ngoài nữa mà chọn trở về phòng.
Để an toàn, mọi người đều đi thang bộ.
Nhưng khi lên tới tầng ba, Ngân Tô vẫn phải tiếp tục đi lên, Từ Thừa Nghiễm vô thức lên tiếng: “Phòng của cô không ở tầng ba hả?”
“Không.”
“…”
Ban ngày, bọn họ đã xác định, phòng của tất cả người chơi đều ở tầng ba.
Sao cô lại không ở tầng ba?
“Tại… Tại sao cô lại không ở tầng ba?”
“Tôi nói tôi không thích phòng ở tầng ba.” Ngân Tô đi lên tầng trên, tiết lộ cho bọn họ mẹo nhỏ để nâng cấp phòng ở: “Nếu mọi người không thích thì có thể nói với nhân viên phục vụ, trên tầng có rất nhiều phòng trống.”
“…”
Nói thế nào? Nói bằng vũ lực sao?
Mọi người nhìn Ngân Tô biến mất sau ngã rẽ, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng, Hứa Hòa Diệp lên tiếng: “Vừa nãy Lâm tiểu thư trao đổi với chúng tôi một số manh mối, chúng ta vào một phòng trước đã rồi sắp xếp lại manh mối.”
Manh mối về vụ nổ ngày 24 tháng 7 là do Thường Tư Khê cung cấp nên Hứa Hòa Diệp cũng phải nói những manh mối khác cho bọn họ.
Phòng của Từ Thừa Nghiễm ở gần nhất nên cuối cùng mọi người vào phòng cậu ta.
Tối nay Hứa Hòa Diệp thu hoạch được khá nhiều, ở lại phòng Từ Thừa Nghiễm cùng với những người khác hơn nửa tiếng mới rời đi.
***
***
Ngày hôm sau.
Bữa sáng Ngân Tô không tới nhà hàng Tinh Không mà chọn tới nhà ăn tự phục vụ.
Thật ra nhà ăn tự phục vụ cũng không tệ, chỉ có cửa kính sát đất không to như nhà hàng Tinh Không với chỉ có một vài chỗ ngồi là có thể nhìn thấy biển.
Lúc này những vị trí đó đều đã có khách ngồi, Ngân Tô bèn tùy ý lựa một chỗ ngồi xuống.
Lúc cô sắp ăn xong, Hứa Hòa Diệp với Tề Diệu mới đến, bọn họ thấy cô thì có hơi sững sờ. Sau khi chọn đồ ăn xong, đồng thời nhận được sự đồng ý của Ngân Tô, họ liền ngồi xuống chỗ đối diện với cô.
“Hôm qua tổng cộng đã chết 10 người.” Hứa Hòa Diệp đã gặp những người chơi khác, nói cho Ngân Tô số người may mắn sống sót tính đến hiện tại.
Hôm qua sau giờ rời khỏi hội đánh giá vẫn còn 18 người chơi.
Không tính Hồ Bằng bị cô ấy giết chết, chỉ một buổi tối đã chết mất 6 người chơi.
Nhưng tất cả mọi người đều không ai biết bọn họ chết thế nào, chỉ biết là sáng nay không tìm thấy người, hơn nữa tối qua còn có người chơi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Rất có khả năng là tối qua lúc những người chơi đó đi tìm manh mối đã gặp phải đám quái vật kia.
Ngân Tô nhìn bọn họ: “Hai cô ngủ không ngon hả?”
Gương mặt Hứa Hòa Diệp đầy mệt mỏi: “Ừ. Tối qua cứ nghe thấy tiếng khóc trong phòng, lúc có lúc không, cứ vừa mới vào giấc là tiếng khóc đó lại xuất hiện nhưng khi tôi tỉnh dậy thì không còn nghe thấy nữa.”
Tề Diệu cũng gần như vậy, tuy không phải tiếng khóc nhưng trong phòng có tiếng động kì quái, cô ấy hoàn toàn không dám ngủ.
Không chỉ bọn họ, những người chơi khác đều gặp phải những tình huống bất thường. Bọn họ nghi ngờ có liên quan tới đồ ăn trong hội đánh giá hôm qua, rất có thể bọn họ đã bị ô nhiễm.
“Lâm tiểu thư không gặp phải sao?”
“Không có.” Tối hôm qua sau khi trở về, cô ngủ một mạch tới tận khi trời sáng, trong lúc ngủ cũng chẳng xảy ra chuyện gì hết.
“…” Tại sao chỉ có bọn họ gặp phải? Quái vật còn biết phân biệt đối xử sao? Hay là do cô không bị ô nhiễm?
Tất nhiên bọn họ không cách nào biết được đáp án của vấn đề này.
Hứa Hòa Diệp rất hiểu chuyện, không truy hỏi nữa, cô ấy vốn muốn hỏi Ngân Tô có muốn gia nhập với bọn họ không.
Nhưng lời đến bên miệng lại nhịn xuống.
Tuy tối qua cô giúp bọn họ nhưng Hứa Hòa Diệp cảm thấy cô không giống người sẽ lập nhóm với người chơi…
Ba người bắt đầu yên tĩnh dùng bữa, những người chơi khác cũng lần lượt tới nhà ăn, Từ Thừa Nghiễm với hai cô gái tối qua cũng đã xuất hiện.
Trước mắt đang còn 11 người chơi may mắn sống sót.
Số người trong nhóm nhỏ của Hứa Hòa Diệp tăng lên thành năm người.
Mấy người Bàng Hưng, Kim Văn Vũ cùng với chàng trai bảo sao nghe vậy trong đám tay sai của Hồ Bằng cũng còn sống.
Còn lại hai người chơi, một người tên Quan Tây, một người tên Hướng Vãn.
Trừ năm người Hứa Hòa Diệp thì rõ ràng năm người chơi còn lại đều chọn hành động một mình, không có ý định lập nhóm.
Nhưng sau bữa sáng, ngoại trừ Kim Văn Vũ với Bàng Hưng thì những người chơi khác định kết đội tới khoang chứa hàng xem xem có thể tìm thấy hành lý của bọn họ không.