Đặng Lệ Thù như muốn bóp nát kíp nổ trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Ngân Tô.
“Nếu như cô muốn dùng những thứ này để ngăn tôi cho nổ thuyền thì cô sai rồi. Đây là bom hẹn giờ, nếu tôi không bấm nút thì đến giờ nó cũng sẽ tự động phát nổ thôi.”
Đến lúc này rồi, Đặng Lệ Thù cũng không còn sợ Ngân Tô biết những điều này.
Kíp nổ chỉ dùng để phòng ngừa, hơn nữa cho dù không có cô ta thì cũng vẫn còn những người khác có kíp nổ, bọn họ muốn đảm bảo mọi chuyện không có chút sơ hở nào.
Ngân Tô toát lên vẻ chân thành: “Tôi nói rồi, tôi không muốn ngăn cản cô cho nổ thuyền.”
Đặng Lệ Thù không rõ: “Vậy cô làm những điều này, rốt cuộc là để làm gì?”
Tại sao phải giúp cô ta?
Không thể có chuyện cô quen biết Đặng Lệ Lỵ!
Tại sao phải giúp cô ta bắt hung thủ sát hại Đặng Lệ Lỵ?
Ngân Tô trầm mặc, nói: “Tôi muốn sống sót rời khỏi con tàu này, cũng giống như Đặng Lệ Lỵ muốn sống sót rời khỏi đây.”
Có lẽ chính câu nói cuối cùng đã khiến Đặng Lệ Thù cảm động nên cô ta im lặng không nói gì.
***
***
Rõ ràng vẫn chưa có vụ nổ nào xảy ra nhưng bên trong ca-nô đã bắt đầu xuất hiện dấu vết bị lửa đốt, những vật trang trí xa xỉ đã biến thành than đen.
Tiếng cười đùa của trẻ con quanh quẩn trong hành lang, âm trầm quỷ dị.
“Anh trai, không phải anh nói muốn chơi cùng em sao? Sao anh lại không đứng dậy vậy?”
Quan Tây nhìn cô bé ngồi xổm trước mặt mình, sắc mặt còn khó coi hơn cả khi ăn phân.
Cô bé mặc váy công chúa màu đỏ, đầu đội vương miện, trong ngực còn ôm một con gấu bông màu hồng nhạt, gương mặt mũm mĩm trắng nõn.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cô bé là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp.
Cô bé phiền não nhìn cậu ta, một lúc lâu sau chợt nghĩ tới điều gì đó: “Nếu anh không đứng dậy nổi thì để em giúp anh nhé.”
Toàn thân Quan Tây phát lạnh, dáng vẻ hiện tại của cậu ta đều là do cô bé kia ban tặng, sao nó có thể giúp cậu ta được chứ?
Cô bé vui vẻ đi ra cửa, Quan Tây lập tức chống đỡ cơ thể bò ra ngoài.
Một chân của anh ta đã bị chặt đứt, chân còn lại thì cũng đã gãy, căn bản không thể đứng dậy nổi.
Rất nhiều vết máu đen xì dính đầy trên sàn nhà, cậu ta chậm chạp di chuyển, kéo theo trên sàn là một vết máu thật dài.
Vất vả lắm Quan Tây mới lết ra được tới cửa, còn chưa kịp ra ngoài thì đột nhiên cô bé kia xuất hiện trước mặt cậu ta.
Lúc này cậu ta gần như nằm rạp trên mặt đất, một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi đứng trước mặt cậu ta giờ đây trông chẳng khác gì một toà núi nhỏ.
“Anh muốn đi đâu?” Vẻ mặt cô bé trầm xuống: “Anh không muốn chơi với em nữa sao? Anh nói không giữ lời, muốn bị trừng phạt à.”
Quan Tây: “…”
Xong rồi.
***
***
Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Nghiễm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở trên tầng thì liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bọn họ quyết định đi lên đó.
Sau khi Ngân Tô rời đi chưa được bao lâu, bọn họ phát hiện cánh cửa bị khoá kín trước đó đã có thể mở ra, cũng không thấy tung tích những nhân viên phục vụ kia đâu.
Bọn họ không tìm được quỷ nước, cũng không tìm được quái vật nhỏ mà Ngân Tô nói.
Ở trong phó bản, nếu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì tốt nhất là đừng nên đến đó.
Nhưng bây giờ bọn họ không còn đường nào khác để đi nữa.
Con tàu này sắp phát nổ rồi.
Cho dù bọn họ có may mắn vượt qua được vụ nổ thì khoảng thời gian từ sau vụ nổ đến khi phó bản kết thúc sẽ còn nguy hiểm hơn.
Rất nhanh, Hứa Hoà Diệp và Từ Thừa Nghiễm đã đi lên tầng trên, bọn họ không thấy ai nhưng lại thấy dấu vết lăn lộn đen xì trên mặt đất cùng với mùi máu tươi.
“Mọi người cũng đến chơi với em sao?”
Giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên ngay đằng sau bọn họ.
Tim của bọn họ đập mạnh một cú, quay đầu nhìn ra sau.
Một cô bé ôm con gấu bông màu hồng nhạt đang dắt tay Quan Tây, ngoẹo đầu đánh giá bọn họ.
Không thấy chân trái của Quan Tây đâu, thay vào đó là một cái cây làm bằng kim loại, chân kia cũng có dấu vết bị kim loại đâm xuyên qua.
Còn Quan Tây thì yên tĩnh đứng bên cạnh cô bé, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, giống như người chết.
Lần đầu tiên bọn họ trông thấy con quái vật này, cả người vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Con quái vật này rất mạnh.
“Cẩn thận.” Hứa Hoà Diệp nhắc nhở Từ Thừa Nghiễm.
Từ Thừa Nghiễm gật đầu.
Cô bé ngửa đầu nhìn Quan Tây, giòn giã nói: “Anh ơi em cũng muốn họ chơi với em.”
Quan Tây không nói gì, yên lặng đi về phía Từ Thừa Nghiễm cùng với Hứa Hòa Diệp.
Rõ ràng Quan Tây đã hết thuốc chữa rồi.
Anh ta đã hoàn toàn trở thành con rối của quái vật, không biết đau đớn, không biết mỏi mệt, điên cuồng tấn công bọn họ.
Cô bé ôm con gấu bông màu hồng đứng bên cạnh vỗ tay, còn không ngừng động viên Quan Tây, mở miệng ra là anh ơi cố lên… Đối với Từ Thừa Nghiễm và Hứa Hoà Diệp mà nói thì âm thanh đó chính là thứ gây ô nhiễm tinh thần.
“Cô ngăn cậu ta lại, tôi đi giết con quỷ nhỏ kia.” Từ Thừa Nghiễm nói với Hứa Hoà Diệp.
“Để tôi đi.” Hứa Hoà Diệp muốn để Từ Thừa Nghiễm đối phó với Quan Tây: “Anh không phải đối thủ của nó đâu.”
Khi Từ Thừa Nghiễm vận động mạnh, trái tim sẽ không thể gánh chịu được, cảm giác đau đớn và khó thở thay nhau tra tấn cậu ta, để có thể chiến đấu với Quan Tây như bây giờ, Từ Thừa Nghiễm đã phải dùng hết sức của mình.
Từ Thừa Nghiễm cũng không tranh giành với Hứa Hoà Diệp nữa, nếu lúc này phân công không tốt, cả nhóm bọn họ sẽ bị tiêu diệt.
Từ Thừa Nghiễm phụ trách giữ chặt Quan Tây, Hứa Hoà Diệp nhân cơ hội phóng tới chỗ cô nhóc.
Cô bé thấy Hứa Hoà Diệp đánh về phía mình, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: “Chị rất thích em à!”
Đáp lại cô bé là một nhát kiếm.
Cô bé bị chém thành hai khúc ngay tại chỗ.
Hứa Hoà Diệp vô cùng hoang mang, dễ dàng… như vậy?
Nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, thân thể của cô bé khép lại rất nhanh, hoàn toàn không nhìn ra miệng vết thương.
“Đau quá nha.” Cô bé cau mày, nụ cười đã biến mất: “Sao chị lại hư như vậy, dùng dao nhỏ bổ em… Đánh gãy tay chị là tốt nhất, như vậy chị sẽ biết nghe lời hơn.”
Nói xong vế sau, nụ cười trên mặt cô bé lại càng rực rỡ.
Hứa Hoà Diệp gần như không thể nhìn rõ động tác của cô bé, chỉ chớp mắt cô bé đã đứng ngay bên cạnh cô ấy, đôi tay lạnh như băng đang kéo tay cô ấy.
“Chị ơi chúng ta cùng chơi đi.”
Trong lòng Hứa Hoà Diệp bỗng cảm thấy kinh hoàng, cô ấy vung kiếm lên chém xuống.
Thân ảnh của cô bé lại thuấn di sang phía bên kia người cô ấy, vẫn là cái giọng cười hì hì đó: “Chị ơi chúng ta chơi chung đi.”
Hứa Hoà Diệp: “…”
Trên hành lang bị lửa thiêu, ánh sáng nhàn nhạt từ kiếm ảnh thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng, phản chiếu hình bóng rực rỡ của cô bé trong chiếc váy đỏ, nhưng tiếc là kiếm ảnh thậm chí còn không thể chạm vào mép váy của cô bé.
Cô bé cũng không vội vã ra tay với cô ấy mà ngược lại giống như đang chơi mèo vờn chuột với cô ấy.
“Rầm!!”
Từ Thừa Nghiễm bị đập vào tường.
Khắp người Quan Tây toàn máu là máu nhưng cậu ta không hề cảm thấy đau đớn, cậu ta nắm lấy cổ áo Từ Thừa Nghiễm, tàn nhẫn quăng Từ Thừa Nghiễm xuống đất.
Quan Tây đè Từ Thừa Nghiễm xuống, gập đầu ngón tay lại, cào vào ngực anh ta.
Tiếng tim đập ‘thình thịch’ vô cùng rõ ràng.
Hứa Hoà Diệp quay người lại muốn cứu Từ Thừa Nghiễm nhưng cô bé kia lại xuất hiện trước mặt cô ấy, cản đường cô ấy: “Chị ơi chị chỉ được chơi với mình em thôi.”
Hứa Hoà Diệp bị cô bé ngăn lại, ốc còn không mang nổi mình ốc nên cô ấy không thể giúp đỡ Từ Thừa Nghiễm.
Từ Thừa Nghiễm bị đè xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể dùng tay ngăn cản Quan Tây.
Nhưng tay Quan Tây đã chạm được đến tim của cậu ta, cậu ta thậm chí còn có thể cảm nhận được cái cảm giác trái tim bị chạm vào…
Ngón tay cắm sâu vào lồng ngực, trái tim trong lồng ngực cậu ta còn chưa đập được hai tiếng đã bị kéo ra.