Hứa Hoà Diệp lăn xuống cầu thang, đụng đổ đồ trang trí trong hành lang, nơi này vẫn chưa biến thành dáng vẻ sau khi bị thiêu cháy, tấm thảm trải sàn đã làm giảm lực va chạm.
Cô bé đuổi theo, túm lấy tóc cô ấy, muốn kéo cô ấy lên tầng.
Hứa Hoà Diệp trở tay dùng kiếm đánh trả, cô ấy chỉ muốn cô bé này buông mình ra, không ngờ rằng nhát kiếm đó lại khiến cô bé bị thương.
Quả nhiên sức mạnh của cô bé đã yếu đi rất nhiều, thậm chí cô bé còn không thể thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh cô ấy nữa… Tại sao?
Môi trường!
Là do môi trường!
Vị trí cô ấy đang ở bây giờ vẫn là hình dáng ban đầu của du thuyền, mà chỗ vừa rồi lại là cảnh toàn bộ du thuyền bị đốt cháy…
Thân thể của Hứa Hoà Diệp đã đạt đến giới hạn, những não bộ vẫn đang xoay chuyển nhanh chóng, cô ấy lập tức chạy về phía bên kia.
Mất đi năng lực thuấn di, cô bé chỉ có thể đuổi theo sau lưng cô ấy.
Dù sức mạnh của cô bé đã suy giảm nhưng đối với Hứa Hoà Diệp, tình hình hiện giờ vẫn rất nguy hiểm.
Cô bé càng ngày càng tức giận, nụ cười trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, ngay cả vẻ bề ngoài xinh xắn gọn gàng cũng không duy trì nổi nữa, thay vào đó là dáng vẻ nhợt nhạt, sưng tấy.
“Loong coong!”
Thanh kiếm va chạm với đồ vật làm bằng kim loại, tóe ra những tia lửa điện.
Hứa Hoà Diệp bổ một nhát kiếm vào không trung, cô bé xuất hiện ngay bên trái cô ấy, một khúc xương trắng xuyên qua cổ tay cô ấy, Hứa Hoà Diệp đau đến mức đánh rơi cả trường kiếm.
Cổ của Hứa Hoà Diệp bị bóp chặt, cảm giác khó thở lập tức kéo tới.
Cô ấy duỗi tay ra phía sau cố bắt cô bé lại thì chạm phải lớp da dinh dính nhớp nháp và một ít lông nhung, cảnh tượng trước mắt cô ấy bắt đầu mờ đi, cô ấy túm lấy đám lông nhung kia giật mạnh xuống..
Gần như cô bé chỉ kẹp con gấu ở dưới cánh tay nên khi cô bé dùng sức siết cổ Hứa Hoà Diệp thì con gấu dễ dàng bị cô ấy kéo đi.
Hứa Hoà Diệp bắt được con gấu, cô ấy vô thức nghĩ mình nên buông nó ra, tiếp tục túm lấy sau lưng cô bé, nhưng ngay lúc này, thứ sức mạnh đang siết chặt cổ cô ấy bỗng thả lỏng ra.
Hứa Hoà Diệp: “…”
Hứa Hoà Diệp há miệng thở dốc, cô ấy không biết tại sao cô bé lại đột nhiên buông mình ra nhưng cô ấy đã ngay lập tức bò sang bên cạnh lấy lại thanh trường kiếm của mình.
Cô ấy vốn định ném con gấu vướng víu kia đi nhưng khi liếc nhìn thấy cô bé kia đang nhìn chằm chằm vào con gấu trong tay cô ấy…
Là sau khi cô ấy giật được con gấu này, cô bé kia mới ngừng lại.
Hứa Hoà Diệp ôm chặt con gấu, cách xa chỗ cô bé đang đứng ra.
Cô bé đi về phía cô ấy, giọng nói trong trẻo, hỏi: “Chị ơi, chị có thấy bé gấu của em đâu không?”
Hứa Hoà Diệp: “…”
***
***
Phía bên kia.
Mãi một lúc lâu sau mà Đặng Lệ Thù vẫn chưa lên tiếng, ngay lúc Ngân Tô cảm thấy có phải mình nên ra tay rồi hay không thì Đặng Lệ Thù lại có phản ứng.
Cô ta lấy ra một tấm ảnh trên người, tấm ảnh là hình chụp chung của cô ta với một nữ sinh khác trông rất giống cô ta.
Đặng Lệ Thù vuốt ve tấm ảnh: “Tôi không phải là người thích chụp ảnh nên cũng không có nhiều ảnh chụp chung với Lệ Lỵ lắm, đây là bức ảnh mà tôi thích nhất…”
“Lâm tiểu thư, quái vật tới…” Giọng nói của Thường Tư Khê truyền từ dưới cầu thang lên.
Ngân Tô liếc mắt nhìn xuống, cô thấy một đám quái vật đang điên cuồng chạy về phía bên này.
Đặng Lệ Thù lại coi như không có chuyện gì, cô ta vuốt ve ảnh của em gái, một giọt nước mắt rơi trên tấm ảnh.
Đặng Lệ Thù lập tức nén nước mắt lại, cuối cùng liếc mắt nhìn tấm ảnh rồi đưa nó cho Ngân Tô: “Cô mang theo em ấy ra ngoài đi.”
“Cám ơn.” Ngân Tô nhận lấy tấm ảnh, cô lấy bản đồ ra, đặt tấm ảnh lên chỗ mảnh bản đồ còn thiếu.
Bức ảnh không biến mất nhưng những mảnh bản đồ lại tự khôi phục lại thành một tấm bản đồ nguyên vẹn.
Con đường đằng sau trên tấm bản đồ cũng trở nên rõ ràng hơn, một tuyến đường màu xanh xuất hiện.
“Tôi sẽ cho bom nổ đúng giờ.” Đặng Lệ Thù cũng không thèm để ý Ngân Tô đang làm gì, cô ta cúi đầu nhìn thuyền trưởng: “Thời gian của cô không còn nhiều lắm đâu.”
“Tôi sẽ dẫn cô ấy ra ngoài.” Ngân Tô xoay người rời đi.
Quái vật tóc rút khỏi người thuyền trưởng, thuyền trưởng lập tức muốn chạy nhưng lại bị Đặng Lệ Thù bắt lấy: “Chúng ta vẫn còn chưa tính toán xong đâu…”
Giọng nói của Đặng Lệ Thù dần trở nên mơ hồ.
Ngân Tô đưa bức ảnh chụp Thường Tư Khê: “Ghép nó lại với mấy mảnh bản đồ đi.”
Thời gian cấp bách, Thường Tư Khê lập tức nghe theo, sau đó cô ấy cũng nhận được một bản đồ có lộ trình được đánh dấu màu xanh lá cây.
Ngân Tô liếc mắt nhìn, nói: “Đường đi không giống nhau, cô phải tự đi một mình.”
Đường đi của bản đồ đều bắt đầu ở chỗ này nhưng hai tờ bản đồ có đường đi khác nhau hoàn toàn, ngay cả điểm đến cũng không giống nhau.
Sắc mặt của Thường Tư Khê trở nên khó coi: “…Được.”
Thường Tư Khê không biết mình có thể tự đi đến điểm cuối hay không nhưng cô ấy không thể yêu cầu Ngân Tô dẫn mình đi được, tiếp theo đây cô ấy phải tự mình chiến đấu.
Thường Tư Khê tạm biệt Ngân Tô, đi vào trong bóng tối.
Ngân Tô liếc mắt về phía đám quái vật đang chạy tới, xoay người đi về một hướng khác.
***
***
[23:30]
“Ầm ầm ——”
Ánh lửa phóng thẳng lên chiếu sáng cả một vùng trời.
Nước biển đánh lên một con thuyền nhỏ, bốn chữ “Thuyền cứu hộ Noah” như ẩn như hiện trong dòng nước.
Trên thuyền chỉ có một người, người này không ai khác mà chính là Ngân Tô.
Đối với người chơi mà nói, chiếc thuyền cứu hộ này là thuyền cứu hộ Noah chân chính, nó thực sự mang đến hy vọng và sự tái sinh.
Khi cô leo lên chiếc thuyền cứu hộ này thì nhận được thông báo của trò chơi rằng thuyền cứu hộ mới là chìa khóa qua ải.
“Rầm”
“Ào ào…”
Nước biển xô vào thuyền, tạo ra từng đợt sóng lớn.
Vào đúng lúc này, Ngân Tô trong thấy có thứ gì đó dưới nước đang tiến gần đến thuyền của cô, nó chạy từ phía du thuyền tới.
Tốc độ của thứ đó rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt cô.
Ngân Tô cầm ống thép, chỉ cần thứ dưới nước ngoi đầu lên là cô sẽ cho nó một gậy…
Nhưng thứ nhô lên khỏi mặt nước không phải là quái vật, mà là Hứa Hoà Diệp vẫn còn thở.
Sau đó, bên cạnh Hứa Hoà Diệp hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn, ướt nhẹp, trên gương mặt là một nụ cười xán lạn: “Chúc chị một buổi tối tốt lành nha.”
Ngân Tô: “Em đang làm gì vậy? Vận chuyển hàng hoá à?”
“Cô ta không chịu trả bé gấu lại cho em, cô ta là một tên lừa đảo!!” Cô bé không vui, oán hận trừng mắt nhìn Hứa Hoà Diệp: “Cô ta lừa em, lại còn nói nhất định phải tìm được chị thì cô ta mới trả bé gấu lại cho em.”
Ngân Tô: “…”
Trên người của Hứa Hoà Diệp không có con gấu đó, có lẽ cô ấy đã giấu nó bên trong đạo cụ không gian.
Nếu không thì với tình trạng bây giờ của Hứa Hoà Diệp thì có lẽ đoán chừng cô bé kia đã sớm giật lại nó rồi.
Ngân Tô để Hứa Hoà Diệp đi lên, nhưng Hứa Hoà Diệp thử mấy lần cũng không thể lên được, Ngân Tô kéo cô ấy lên thì cũng phát hiện có một lực cản.
“Cô có bao nhiêu mảnh ghép?”
“4…”
Ngân Tô lấy tấm hình kia ra, giúp cô ấy hoàn thành bản đồ nhưng cũng không lên được.
“Thuyền cứu hộ chỉ có thể chở một người, sau khi tôi rời đi thì cô hẵng trèo lên.” Ngân Tô không biết làm như vậy có được không nhưng có thể thử một lần: “Nhớ trả lại bé gấu cho bạn nhỏ kia.”
Hứa Hoà Diệp: “…”
Cô gái trên thuyền cứu hộ thoáng cái đã biến mất.
Hứa Hoà Diệp bám vào mạn thuyền leo lên, lực cản vừa rồi đã biến mất.
【Chúc mừng người chơi 50134187 giành được chìa khóa qua ải “Con tàu Noah”, cô có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】
Hứa Hoà Diệp lấy con gấu ra, ném cho cô bé rồi mới sử dụng chìa khoá để rời đi.
Khung cảnh cuối cùng là hình ảnh cô bé nhào tới với dáng vẻ dữ tợn.