Thang máy dừng ở tầng 11, cửa thang máy vừa mở ra một khe hở thì bên ngoài đã có giọng nói truyền tới.
“Cậu có thể cạy cửa không?”
“Cậu có được hay không vậy… Không được thì để tôi.”
“Giục giục giục, giục mẹ cậu ấy!”
“Có thứ gì đó đến kìa!”
Bên ngoài bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Ngân Tô đi ra khỏi thang máy, trước cửa 1102, hai nam một nữ đang cảnh giác nhìn chằm chằm bên này, có người chơi nam còn để lộ mấy mẩu băng trong lòng bàn tay.
Cửa nhà của thằng nhóc mập trước đó đóng kín nhưng ngoài cửa có rất nhiều máu, đoán chừng người phụ nữ kia cũng đã lành ít dữ nhiều, gia nhập đại quân quái vật rồi.
Người trong thang máy đi ra, người chơi nam giơ tay định ném mẩu băng tới đây nhưng bị một người chơi bên cạnh ghìm lại.
Mẩu băng lệch hướng, ghim vào bức tường bên cạnh.
“Cô làm gì đấy?” Người chơi nam giận dữ quở trách người chơi nữ kéo mình lại: “Lại phát bệnh hay gì!”
“Nhậm Lạc Lạc! Bà đây đang cứu cậu đấy, đừng có mà không biết tốt xấu.” Người chơi nữ không vui trừng lại.
“Má nó đừng gọi tôi là Nhậm Lạc Lạc!!”
“Nhậm Lạc Lạc Nhậm Lạc Lạc Nhậm Lạc Lạc…”
“…”
Mắt thấy hai người bắt đầu cãi nhau, người chơi nam còn lại nhuộm một chỏm tóc xanh lá chen vào giữa, tách bọn họ ra: “Đừng cãi nữa!”
Tại sao cậu ta lại có đồng đội thế này cơ chứ!
Ngân Tô nhớ người chơi nam can ngăn kia, sáng hôm đó ở tòa số 44, là chàng trai tên La Thụy Viễn tới mời cô gia nhập đội của bọn họ.
La Thụy Viễn vả cho mỗi người một cái, cuối cùng một nam một nữ kia cũng yên tĩnh lại.
Mà lúc này, bọn họ cũng nhìn rõ người đi ra khỏi thang máy là ai.
Hạ Đông Khanh với Nhậm Lạc đều đã từng gặp Ngân Tô, biết hành động vĩ đại cầm bảng đèn thu hút quái vật lúc nửa đêm của cô. Nhưng sau ngày hôm đó, bọn họ đã không còn cơ hội trở về tòa số 42, về sau cũng không gặp được cô nữa.
Không ngờ lại gặp mặt ở đây.
Cô gái đã thay áo gió màu đỏ sẫm, trong lòng ôm một vốc hoa sen… Hoa sen?! Cô lấy đâu ra hoa sen tươi mới vậy?!
“Đại lão, trùng hợp quá! Sao cô cũng đến đây thế?” La Thụy Viễn giữ hai người bạn ở đằng sau, nở nụ cười chào hỏi.
Ngân Tô còn chưa lên tiếng, La Thụy Viễn tiếp tục kích động nói: “Chào mừng đại lão, chắc chắn đại lão cũng đã phát hiện ra manh mối về Nghiêm Học Lâm rồi đúng không!!”
Nhậm Lạc muốn ngăn cản La Thụy Viễn thì đã không kịp nữa rồi, cậu ta một hơi nói hết sạch, chỉ có thể phẫn nộ nói: “La Thụy Viễn có phải đầu óc cậu có vấn đề không!!”
Cho dù biết cô rất lợi hại thì cũng không thể cái gì cũng nói chứ?
“Người ta tới đây, chắc chắn là đã lấy được manh mối về Nghiêm Học Lâm, có gì mà không thể nói cơ chứ.” Hạ Đông Khanh hừ một tiếng, không biết là muốn lấy lòng Ngân Tô hay là chỉ muốn oán giận đồng đội của cô ta.
“Hai người chết rồi thì xem tôi đi nhặt thi thể cho hai người không!” Nhậm Lạc tức tới mặt đỏ tía tai.
Hạ Đông Khanh: “Chưa biết được là ai chết trước đâu.”
La Thụy Viễn: “…”
Bây giờ cái đội này vẫn còn chưa giải tán tất cả đều là nhờ cậu ta.
***
***
Tuy Hạ Đông Khanh với Nhậm Lạc đang cãi nhau nhưng khóe mắt vẫn luôn cảnh giác liếc Ngân Tô, chỉ cần cô có chút hành động bất thường nào là bọn họ sẽ động thủ ngay lập tức.
Ngân Tô dẫn Trần Phong qua đó, không nhìn ra được bao nhiêu cảm xúc trên mặt, hờ hững hỏi: “Đã mở được cửa chưa?”
La Thụy Viễn vội vàng nói: “Vẫn chưa…”
Ngân Tô lấy khẩu trang ra đeo trước, sau đó lấy một chiếc chìa khóa ra, cắ m vào ổ khóa.
La Thụy Viễn khó hiểu sao Ngân Tô lại đột nhiên đeo khẩu trang nhưng thấy động tác của cô thì vô thức nói: “Chìa khóa không có tác dụng, chúng tôi cũng dùng…”
Sau khi Ngân Tô vặn mấy vòng, cửa đã thành công mở khóa.
La Thụy Viễn kinh ngạc: “???”
Cái cô cầm là chìa khóa cao cấp?
“Lần trước tôi tới đã đổi ổ khóa.” Ổ khóa là sản phẩm của cửa hàng, dùng chìa khóa vạn năng của cửa hàng đương nhiên là không mở được.
Cô đổi ổ khóa cũng không phải là để làm khó những người chơi khác, mà là cảm thấy 1102 còn biết một số thứ, nhưng lúc đó không hỏi được, để phòng ngừa chủ nhà 1102 bị quái vật làm dơ hoặc tự chạy mất nên mới đổi ổ khóa.
“???” Cô đã từng tới đây rồi?
Hạ Đông Khanh với Nhậm Lạc nhìn nhau một cái, lại chán ghét rời mắt đi, hai người đồng thời kéo lấy cánh tay La Thụy Viễn, truyền đạt suy nghĩ của bọn họ.
Rõ ràng ba người đã là đồng đội trong thời gian dài nên La Thụy Viễn chỉ bị kéo một cái thì đã biết bọn họ muốn nói gì.
La Thụy Viễn nháy mắt với bọn họ, ra hiệu phải ôm chặt đùi của đại lão! Đừng gây sự!
Ngân Tô kéo cửa ra.
Trong nhà vẫn tối tăm như cũ, rác thải như núi, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi.
Cuối cùng bọn họ cũng biết tại sao Ngân Tô lại đeo sẵn khẩu trang rồi.
Dù sao người chơi cũng đi ra từ núi thây biển máu, đối mặt với chút mùi này thì vẫn có thể chịu đựng được, bọn họ nhìn vào bên trong.
Trong gian phòng bẩn thỉu, tối đen như mực vô cùng trống trải, không một tiếng động, dường như bên trong không có bất kì một vật sống nào.
Ngân Tô đi vào đầu tiên, Trần Phong theo sát đằng sau.
Ba người La Thụy Viễn nhìn nhau, cũng đi theo phía sau.
Gian phòng chỉ có một lối có thể đi, bọn họ không thể đi song song, chỉ đành một trước một sau thận trọng đi sâu vào.
Quá yên tĩnh…
Hoàn toàn không giống có người sống ở đây.
Vả lại căn nhà này cứ như đống rác vậy, thật sự có người ở sao?
***
***
Ngân Tô quen đường thuộc lối đi vào trong cùng, túm một người trong góc ra.
Người đó vẫn bất động, giống một người chết.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng tỉnh lại, nhìn rõ có thứ gì đó trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là điên cuồng la hét: “Aaaa!!!”
“Chát!”
“Aaa…”
“Chát chát!”
Vả mấy cái, người đàn ông chỉ còn da bọc xương cuối cùng cũng không la hét nữa. Anh ta rụt cổ, ánh mắt điên cuồng nhìn người trước mặt, phun ra mấy chữ từ kẽ răng: “Đám ma quỷ các người!! Ma quỷ!! Các người muốn hại chết tôi! Đừng hòng hại chết tôi!!”
“Anh tên Nghiêm Học Lâm?”
“Chết rồi… Chết hết rồi… Hơ hơ hơ… Ha ha ha ha… Chết hết rồi hu hu hu…”
Người đàn ông hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Ngân Tô, lúc thì khóc lúc thì cười.
Thế này là điên rồi.
Nghiêm Học Lâm hoàn toàn không thể giao lưu, càng đừng nói tới việc trả lời câu hỏi liên quan đến kháng thể…
“Anh ta thế này thì không thể trả lời câu hỏi được…” La Thụy Viễn nhìn gian căn rác chất như núi một cái: “Hay là chúng ta lục soát trước một chút đi…”
Có lẽ thứ bọn họ muốn ở ngay trong căn phòng này thì sao?
Manh mối bọn họ lấy được chỉ cho gợi ý về Nghiêm Học Lâm, thực ra bọn họ cũng không rõ có thể tìm được cái gì ở đây.
Nhưng đại lão cũng đã tới rồi thì chắc chắn là không sai!
“Xem trước đã.” Hạ Đông Khanh ra hiệu về phía Ngân Tô.
Ngân Tô yên tĩnh đứng đợi Nghiêm Học Lâm phát điên xong thì mới chậm rãi lên tiếng: “Nghiêm Học Lâm, là đồng nghiệp Chúc Nam Nam của anh bảo chúng tôi tới tìm anh.”
Nghiêm Học Lâm ngồi xổm ở cạnh tường, hai tay để trên đầu gối, nghe thấy lời nói của Ngân Tô thì nghiêng nghiêng đầu: “Chúc…”
Ngân Tô: “Chúc Nam Nam, anh còn nhớ cô ấy không?”
“Chúc Nam Nam…” Nghiêm Học Lâm nhắc lại cái tên này, đôi mắt đục ngầu bỗng sáng lên một chút: “Chúc Nam Nam! Cô ta ở đâu? Chúc Nam Nam ở đâu?”
Ngân Tô mặt không đổi sắc, nói: “Bây giờ cô ấy không tiện, nhờ chúng tôi tới tìm anh.”
“…Không… Cô lừa tôi…” Nghiêm Học Lâm bắt đầu cười khanh khách: “Cô lừa tôi, cô đừng hòng lừa tôi, Chúc Nam Nam chết rồi, cô ấy chết rồi! Sao cô ấy có thể tới tìm tôi được! Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy chết… Cô ấy chết ngay trước mặt tôi… Máu… Nhiều máu quá… Hơ hơ hơ…”
“…” Ngân Tô bình tĩnh nói: “Trước khi xảy ra chuyện, cô ấy đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, mục đích chính là để phá hủy tất cả. Nghiêm Học Lâm, đây là cơ hội tốt nhất, chẳng lẽ anh muốn để cái chết của Chúc Nam Nam thành công cốc hết sao? Anh có thể giải cứu nhiều người hơn, không phải sao?”