“Giải cứu… Giải cứu ai? Tôi cứu được ai? Tôi chẳng cứu được ai hết.” Nghiêm Học Lâm ôm đầu điên cuồng lắc, đứt hơi khản tiếng: “Tôi chẳng cứu được ai hết, tôi chính là đồ vô dụng.”
“Chúc Nam Nam nói anh nhất định có thể, nếu anh là đồ vô dụng thì trên thế giới này không còn người nào khác có thể làm được nữa.”
“…” Mất một lúc lâu Nghiêm Học Lâm mới ngẩng đầu: “Tôi có thể làm được?”
Ngân Tô: “Ừ.”
“Tôi có thể làm được… Tôi có thể làm được… Cứu bọn họ… Mộc Mộc… Mẹ… Tại sao…”
Nghiêm Học Lâm ngồi xổm ở đó lẩm bẩm hồi lâu, gương mặt từ đau khổ đến mờ mịt, cuối cùng lại biến thành vẻ kiên nghị quái dị nào đó.
Cuối cùng anh ta cũng chống tường đứng dậy, đi về hướng phòng sách.
Miệng anh ta lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại gì đó, tốc độ nói rất nhanh, không ai nghe rõ nội dung cụ thể là gì.
Nghiêm Học Lâm đi vào phòng sách, sau một hồi lục tung đống rác, cuối cùng cũng tìm ra một chiếc máy tính.
Anh ta ôm máy tính ra ngoài: “Đi thôi.”
Ngân Tô: “…Đi đâu?”
“Phòng thí nghiệm.” Nghiêm Học Lâm cúi đầu đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Không có phòng thí nghiệm thì tôi chế tạo thuốc ức chế thế nào? Đúng, còn cần kháng thể, còn sống, đi bắt, đi bắt bọn họ! Tôi cần bọn họ!”
Lúc đi qua Trần Phong, Nghiêm Học Lâm nhìn chằm chằm vào hoa sen trong lòng anh ta, đáy mắt tuôn ra sự thù hận và điên cuồng nhưng lại nhanh chóng bị chút lý trí áp chế, anh ta đưa tay giật lấy hoa sen.
Anh ta trợn mắt, nói với người trong phòng: “Đi bắt bọn họ, muộn nữa thì không kịp mất.”
Nói xong, Nghiêm Học Lâm tiếp tục đi ra ngoài.
Ngân Tô nhìn Trần Phong một cái, Trần Phong lập tức đưa tay ra cản anh ta: “Nghiêm tiên sinh, bên ngoài có chút phiền phức, chúng ta vẫn phải đợi thêm một lát mới có thể tới phòng thí nghiệm.”
“…Ồ.”
Lần này Nghiêm Học Lâm lại không phát điên, mà ngồi xổm trong góc đống rác.
Ba người La Thụy Viễn lập tức đi về phía Ngân Tô, bọn họ cũng đã nghe thấy lời nói vừa nãy của Nghiêm Học Lâm.
Anh ta nhắc tới thuốc ức chế… Chắc hẳn chính là chìa khóa qua ải.
La Thụy Viễn cẩn thận hỏi: “Đại lão, cái đó… Chúng tôi có thể gia nhập không? Yên tâm, chúng tôi biết đánh nhau, sẽ không gây trở ngại cho mọi người.”
La Thụy Viễn giơ tay xin thề.
Trần Phong biết La Thụy Viễn hỏi Ngân Tô, anh ta rất biết điều giữ im lặng.
Hai tay Ngân Tô đút trong túi, thờ ơ nói: “Tôi cũng không thể hạn chế hành động của mấy người.”
La Thụy Viễn chớp mắt, cảm thấy hẳn là Ngân Tô đã ngầm đồng ý…
La Thụy Viễn bèn hỏi: “Kháng thể anh ta nói là cái gì?”
Ngân Tô không lên tiếng.
Trần Phong nghĩ một lát, nói: “Hẳn là cư dân.”
Những cư dân vẫn giữ được nhận thức đúng đắn lúc đầu, trong cơ thể bọn họ có loại kháng thể nào đó… Nên mới không bị cảm xúc tiêu cực ăn mòn.
Hạ Đông Khanh: “Thế thì bây giờ không dễ tìm, bên ngoài toàn là quái vật.”
Nhậm Lạc: “Vẫn còn cư dân có nhận thức đúng đắn, hẳn là buổi tối sẽ không ra ngoài nhỉ?”
Hạ Đông Khanh: “Vẫn còn số ít cư dân chưa bị lây nhiễm cũng sẽ không ra ngoài, chẳng lẽ cậu đi gõ cửa từng nhà một?”
Nhậm Lạc: “Có gì là không thể?”
Hạ Đông Khanh trợn trắng mắt: “Buổi tối, quái vật hành động khắp nơi, làm gì có nhiều thời gian cho cậu gõ cửa? Cậu động cái não vô dụng của cậu mà nghĩ đi chứ, bây giờ mật độ quái vật trong khu chung cư là bao nhiêu.”
Đợi tới buổi tối, có lẽ khó mà có thể đi lại được trong khu chung cư!
“…”
Trần Phong: “Tôi biết một người, nhưng chỉ biết số tòa, không biết cụ thể là nhà nào.”
Ngân Tô cũng nói một câu: “Tôi biết một vị trí cụ thể.”
“Cho dù tìm được kháng thể thì cũng không có phòng thí nghiệm?” La Thụy Viễn nói: “Chẳng lẽ trong khu chung cư có phòng thí nghiệm?”
Trần Phong: “Chắc chắn là có, trò chơi không thể để chúng ta rời khỏi phạm vi map, cho dù không có phòng thí nghiệm hoàn chỉnh thì cũng phải có một nơi đủ dùng.”
Trần Phong lấy điện thoại ra xem bản đồ.
“Sao anh có bản đồ vậy?”
“Mọi người không qua bên văn phòng bất động sản nhận nhiệm vụ?”
“Chúng tôi có qua bên bất động sản… Bên văn phòng bất động sản nói bọn họ không có bản đồ, cũng không cung cấp bản đồ.”
“Ồ, có lẽ là cậu chưa uy hiếp bên văn phòng bất động sản nhỉ.” Trần Phong nói: “Bên bất động sản chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh mà.”
“…”
Hay cho câu bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Đáng ghét!!
Trần Phong nhìn mãi vẫn không cảm thấy chỗ nào giống phòng thí nghiệm.
Ngân Tô thì đơn giản hơn nhiều, cầm điện thoại đi hỏi Nghiêm Học Lâm: “Phòng thí nghiệm ở đâu? Chúng tôi đưa anh qua đó.”
Nghiêm Học Lâm nhìn chằm chằm màn hình, đầu nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng chỉ vào một căn nhà nhỏ độc lập ở giữa tòa số 21 và tòa số 22.
Ngân Tô đứng dậy, nhìn những người khác, nghiêm túc nói: “Có miệng là để hỏi.”
Mọi người: “…”
***
***
Cửa nhà 1102 mở ra, người chơi bên trong và mấy người chơi bên ngoài mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí kì dị.
Hiển nhiên người chơi lấy được manh mối về Nghiêm Học Lâm vẫn còn một nhóm khác nữa.
Sau khi một lát im lặng, bảy người chơi bên ngoài đồng thời lùi ra sau, tuy cảnh giác nhưng không định trở mặt.
Ngân Tô dẫn đầu, thấy đối phương đã lùi ra thì trực tiếp đi về hướng thang máy.
Nghiêm Học Lâm được bảo vệ ở giữa, đi sau Ngân Tô.
“Người ở giữa chắc hẳn là Nghiêm Học Lâm…”
“Bọn họ đưa người đi đâu thế?”
“Cứ để bọn họ đi mất như vậy sao? Hay là…”
“Là cái gì? Không nhìn thấy cô gái dẫn đầu đám bọn họ à?”
“Cô ta làm sao?”
Map của phó bản này quá rộng, đến nay vẫn còn rất nhiều người chơi chưa từng gặp mặt.
“Giả Kim Hổ bại trong tay cô ta.”
“Hả…”
“Thế còn đợi gì nữa… Đi theo mau!”
“Vãi, đi thang bộ!”
Bảy người chơi chạy như điên cả đoạn đường, lúc bọn họ xuống đến tầng 1 thì cũng đúng lúc nhóm Ngân Tô đi ra ngoài cửa chính, bọn họ lập tức đi theo.
***
***
Lúc này sắc trời đã dần tối, đám quái vật bị lột da treo trên nhà cao tầng, núp trong bụi cỏ… Sẽ chui ra ngoài bất cứ lúc nào, cho bọn họ một kích chí mạng.
Từ tòa số 17 đến tòa số 22 không hề xa, nhưng bây giờ bọn họ đã đi gần hai mươi phút mà vẫn chưa đến đích.
Bất kể là Ngân Tô bên này hay là mấy người theo phía sau đều bị quái vật bao vây tấn công.
Tiếng động gây ra do đánh nhau khiến quái vật càng ngày càng tụ tập lại nhiều.
“Cẩn thận!”
Một con quái vật nhảy từ trên cây xuống, vừa vặn cưỡi lên lưng người chơi, thít chặt cổ người chơi, dùng sức vặn một cái, đầu và cổ đứt lìa tại chỗ.
“Quái vật càng ngày càng nhiều rồi!”
“Đừng đến gần mấy tòa nhà với cây cối!! Đi tới chỗ trống trải như bãi cỏ ấy!!”
“Đồ quái dị đi chết đi!”
Quái vật tuôn ra từ bốn phương tám hướng, bọn họ bị kẹt ở bãi cỏ, bên nào cũng không xông ra được.
“Ầm ầm ——”
Ngân Tô đá bay một con quái vật, túm lấy Nghiêm Học Lâm chạy qua bên cạnh. Ở trong đó, không biết ai đã thả một cục đá hình cầu khổng lồ ra, đang lăn lung tung khắp bãi cỏ.
Quái vật bị cục đá hình cầu đụng phải, trực tiếp bị đè bẹp trên bãi cỏ, ép thành bánh quái vật.
Cục đá hình cầu trông rất kềnh lại chuyển hướng vô cùng linh hoạt, nhưng nó có chút không phân biệt được địch ta, nếu người chơi không tự tránh thì cũng phải chịu xui xẻo.
Cục đá hình cầu nhanh chóng đập ra một lỗ hổng, người chơi vội vàng chạy về phía lỗ hổng đó.
Mà lúc này sắc trời đã tối hơn trước.
Bọn họ nhìn thấy đám quái vật bình thường đi ra từ những tòa nhà nơi xa, bắt đầu nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm con mồi.
Khi đám quái vật nhìn về phía bên này, chúng nó đồng loạt ngoác miệng cười, lao như điên về phía bọn họ.