Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 405: Chuyến tàu không có điểm đến (43)



Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Thân là đồng nghiệp, bôi thuốc giúp đồng nghiệp lúc bị thương là một việc rất bình thường. 

Nhưng rõ ràng bên cạnh có nữ đồng nghiệp khác, hơn nữa ánh mắt hai người nhìn nhau, động tác thân thể đều biểu lộ quan hệ của bọn họ không bình thường. 

Vương Hiên nhìn thấy cô ta, không có sự lúng túng khi bị trông thấy, trái lại còn mất kiên nhẫn chất vấn cô ta tại sao mang thai còn chạy lên tàu.

Hai người nói nói rồi cãi nhau. 

Cũng không biết là ai động thủ trước, Tần Tình đang mang thai, cơ thể vốn đã không tiện, đâu thể đánh thắng Vương Hiên, trong lúc lôi kéo nhau thì bị ông ta đẩy xuống đất.

Những người khác kéo bọn họ ra thì chuyện này mới tạm thời kết thúc. 

Tần Tình được đưa vào phòng nghỉ cho nhân viên trên tàu, cô ta ở chưa được một lúc thì cảm thấy đau bụng.

Sau khi vào nhà vệ sinh thì phát hiện thân dưới của mình đang chảy máu.

Cô ta sợ rồi. 

Cô ta nhờ người đi tìm Vương Hiên nhưng Vương Hiên vẫn không xuất hiện. 

Trên tàu có hành khách làm ngành y nhưng bị kẹt ở toa phía sau, có người đang đánh nhau ở đó, nhân viên y tế căn bản không tới được.

Đợi Tần Tình tỉnh lại thì đứa con đã mất rồi. 

Cô gái áo choàng đen nói tới đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa.

“Hết rồi?”

“Ừ.”

Có lẽ Tần Tình là hộ dân mới trong ấm đun nước. 

Còn về đứa trẻ bị sảy… Có lẽ chính là tiếng khóc cô nghe thấy tối qua.

Ngân Tô: “Giết chết trưởng tàu thì tàu sẽ đến trạm cuối cùng.”

Cô gái áo choàng đen: “Giết trưởng tàu không chết.”

Ngân Tô cười một tiếng: “Có lẽ chỉ là chúng ta chưa tìm được cách chính xác để giết chết ông ta.”





Toa 07.

Trong tay Pháp Sư cầm một thứ tương tự đơn tuyên truyền. 

Lời giới thiệu trên đơn tuyên truyền là phong cảnh tương ứng với mỗi trạm, gì mà quang cảnh tự nhiên, thánh địa du lịch…

Mặt sau của đơn tuyên truyền có một con dấu, con dấu bị máu làm mờ, không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Pháp Sư xem kĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra mấy con số của D4444 từ bên trên.

Bên dưới con dấu có viết dòng chữ “đóng dấu kỷ niệm”, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ giải thích.

【Khi bạn xuống tàu thì có thể tìm nhân viên đóng dấu lên vé tàu của bạn để làm kỉ niệm.】

Đóng dấu vé tàu…

Vé xuống tàu cần đóng dấu sao?

Liệu vé tàu đóng dấu có phải chìa khóa qua ải hay không?

Con dấu sẽ ở đâu? Nhân viên… Ở trên người nhân viên sao?

Mạch Tử cúi đầu ngồi bên cạnh anh ta, trông không có gì khác thường, sắc mặt như thường, chỉ là không nói chuyện.

“Cô đi xem thử bọn họ đang làm gì.” Pháp Sư nói với Mạch Tử.

“Được.”

Mạch Tử đứng dậy, đi về phía toa đằng trước.

Mạch Tử xuyên qua mấy toa tàu, đi đến toa 04 rất nhanh.

Toa 04 trống vắng, không có quái vật. 

Ân tiên sinh, Thịnh Ánh Thu và Cát Sơn ngồi ở vị trí chính giữa, ba người đều quấn vải băng, trông có hơi thảm hại. 

Cô gái áo choàng đen ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, dường như đang nghỉ ngơi. 

“Mạch Tử?” Ân tiên sinh nhìn thấy Mạch Tử xuất hiện ở cửa thì gọi một tiếng.

Mạch Tử bước chân đi qua đó, biểu cảm trên mặt không khác gì trước đây, trong lòng mang theo chút thận trọng: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Đầu Ân tiên sinh bị quấn tận mấy vòng, trả lời: “Chỉ bị một vài vết thương ngoài da, dùng thuốc có thể hồi phục. Pháp Sư tiên sinh và tiên sinh ở toa 09 thế nào rồi?”

Mạch Tử nói: “Bọn họ cũng không sao.”

Thịnh Ánh Thu quan sát Mạch Tử hai cái: “Mạch Tử, cô không sao chứ?”

“Tôi?” Khuôn mặt Mạch Tử lộ vẻ kỳ quái: “Tôi không sao, tại sao cô lại hỏi như vậy?”

Thịnh Ánh Thu nhìn dáng vẻ của cô ta, không nhìn ra vấn đề gì, không khác gì với Mạch Tử trong ấn tượng của cô ta.

Mạch Tử nói mấy câu rồi chuẩn bị rời đi: “Sắp đến trạm tiếp theo rồi, tôi về trước đây.”

“Cô cẩn thận chút.” 

Mạch Tử đáp một tiếng, quay người rời khỏi toa tàu.

Đợi bóng dáng Mạch Tử hoàn toàn biến mất, Thịnh Ánh Thu mới nói: “Hình như trông cô ta không có vấn đề gì…”

Lần trước Cát Sơn nói Mạch Tử và Nhạc Bình ngây người không nói chuyện. 

Nhưng về sau bọn họ gặp mặt, trông Mạch Tử và Nhạc Bình đều rất bình thường, không khác gì với ấn tượng đầu tiên của bọn họ.

“Cẩn thận là trên hết.” Ân tiên sinh nói.





Trạm Thây Ma. 

Hành khách cần biết từ hai điều tăng thành ba điều.

【Hành khách cần biết】

1. Hãy nhanh chóng xuống tàu.

2. Đừng tin tưởng bất kỳ ai.

3. Nếu có hành khách tìm bạn chơi trò chơi thì xin đừng từ chối.

Quy tắc thứ ba là sai, từ chối hành khách quái vật chơi trò chơi sẽ chỉ bị cưỡng chế khởi động trò chơi giống lúc trước.

Vẫn là những trò chơi nhỏ như cũ, chơi thua thì sẽ bị lấy mất nội tạng. 

Nhưng cho dù người chơi đồng ý hay từ chối thì đều không thể tránh khỏi việc chơi trò chơi với hành khách quái vật, trừ phi có thể giết chết toàn bộ quái vật. 

Lúc trước có thể lợi dụng quy tắc, bọn họ cũng không thể giết chết tất cả hành khách quái vật. 

Càng đừng nhắc đến hiện tại, bọn họ không thể lợi dụng quy tắc. 

Không dễ gì người chơi mới chống đỡ đến trạm tiếp theo, ai ngờ quy tắc của “Trạm Lễ Hội Huyết Sắc” giống với “Trạm Thây Ma”, không thiếu chữ nào.

Lấy được quy tắc từ chỗ Ngân Tô, Thịnh Ánh Thu sức cùng lực kiệt trở về toa 03, cửa bắt đầu đóng lại, trạm Lễ Hội Huyết Sắc đến trạm Dãy Núi Ma Quỷ sẽ hết bảy tiếng.

Thuộc về thời gian ban đêm…

Tối nay cô ta không thể không làm gì cả.

Buộc phải nghĩ cách rời khỏi toa tàu tìm những manh mối khác.

Nếu không sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hao mòn rồi chết trong tuần hoàn một vòng lại một vòng này.

Sau khi thảo luận với mấy người Ân tiên sinh thì bọn họ thống nhất cho rằng bảy tiếng buổi tối chắc chắn có manh mối xuống tàu.

Hai tối trước đó bọn họ đều đã để lỡ rồi. 

“Cô muốn xuống tàu không?”

Thịnh Ánh Thu ngồi xuống, giọng nói bên cạnh vang lên khiến cô ta kinh sợ lại bật mông đứng dậy.

Với phản xạ theo điều kiện, cô ta cho rằng hành khách quái vật tìm cô ta chơi trò chơi.

Nhưng ngẫm lại lời hành khách quái vật nói lần nữa, hình như cũng không phải trò chơi…

Thịnh Ánh Thu chậm rãi quay đầu, trên ghế ngồi đối diện lối đi, một hành khách quái vật đội mặt sư tử đang nhìn cô ta không chớp mắt.

Dường như Thịnh Ánh Thu đã nhìn ra một chút ý cười quái dị từ trên khuôn mặt sư tử kia.

Cô ta nhìn thấy miệng của mặt sư tử đóng mở đóng mở, giọng nói vừa nghe thấy lại truyền đến bên tai lần nữa: “Cô muốn xuống tàu không?”

Cô muốn xuống tàu không?

Cô, muốn, xuống, tàu, không?

Mấy chữ này phát lại tuần hoàn trong tâm trí Thịnh Ánh Thu. 

Lúc trước cho dù bọn họ nói khách sáo với hành khách thế nào thì bọn chúng cũng không nói gì, manh mối làm sao xuống tàu hoàn toàn không hỏi được.

Bây giờ tại sao cậu ta lại chủ động nói câu này với mình?





“Anh muốn xuống tàu không?”

Trong toa sát vách, Ân tiên sinh cũng nghe thấy câu quái vật đột nhiên nói.

“Tôi có thể nói cho anh biết xuống tàu thế nào.” Quái vật cười quái dị, trong giọng nói lại toàn là sự mê hoặc: “Anh muốn biết không?”

Ân tiên sinh do dự một lát, thận trọng không đáp lời.

Anh ta trả lời “muốn” hoặc “không muốn” đều có khả năng kích hoạt những nguy hiểm khác nhau.

Những hành khách quái vật lên tàu này, không một ai là tốt đẹp cả. 

Có suy nghĩ tương tự Ân tiên sinh, Cát Sơn cũng lựa chọn không trả lời quái vật.

Quái vật không nhận được câu trả lời, cũng không làm ra hành động gì kỳ quái, chỉ quay đầu đi, yên lặng ngồi một chỗ.