Ánh đèn trong tàu đã tắt, Ngân Tô mở đèn pin, chiếu vào hành khách quái vật đầu đội thùng giấy phía trước: “Không phải cô nói sẽ đưa tôi xuống tàu sao? Đi thôi.”
“…”
Mặc dù không nhìn thấy mặt và mắt của quái vật thùng giấy, nhưng lúc này ai cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và không cam lòng của nó.
Vừa nãy khi nó hỏi người này có muốn xuống tàu không, cô ta mở miệng ra là một câu muốn… Dứt khoát quyết đoán, không mang theo chút do dự nào, thậm chí còn có mấy phần vui mừng.
Chữ “muốn” này khiến quái vật thùng giấy phải trầm mặc.
Nhưng rất nhanh nó lại trở nên phấn khích, mà chút phấn khích này còn chưa được cảm nhận kĩ càng, hành khách lên tàu cùng nó lần lượt ngã xuống trước mặt nó…
Cô gái xách vũ khí nhuốm máu, cười hì hì nói với cô ta: “Nếu cô tốt như vậy thì tôi giữ lại cơ hội này cho cô, cô coi tôi thích cô biết bao, bọn họ đều chết vì cô đấy, cô đừng khiến tôi thất vọng.”
“???”
Quái vật thùng giấy vô cớ phải mang nợ.
Nhưng liên quan gì đến nó?
Sao lại vì nó mà chết rồi?
Có phải cô ta có bệnh không?
Quái vật thùng giấy chỉ nghĩ đến cảnh tượng cô gái cười nhìn mình thì đã không nhịn được rùng mình một cái.
Cô ta chính là có bệnh!!
Ngân Tô đến gần hai cái lỗ đen ngòm của thùng giấy, dường như tròng mắt sắp muốn dán lên trên: “Sao thế? Không muốn dẫn đường cho tôi nữa sao?”
Càng nói giọng nói của cô gái càng trở nên u ám.
“Thế tôi còn giữ lại cô làm gì nhỉ?”
Quái vật thùng giấy: “!!!”
Có lẽ do nghĩ đến kết cục của những hành khách khác, quái vật thùng giấy lập tức hành động, đi về hướng cửa tàu.
Quái vật thùng giấy dễ dàng mở cửa ra, đứng ở chỗ nối toa tối tăm.
Bóng dáng của nó bị bóng tối nuốt chửng, dường như đã hòa vào trong màn đêm.
Nhưng một giây sau, một chùm tia sáng chói mắt chiếu lên người nó khiến nó trở thành sự tồn tại bắt mắt.
Nhất thời cái gì mà u ám kinh dị, tất cả đều lùi vào trong màn đêm.
May mà đầu nó là một cái thùng giấy, nếu không cũng không chắc bây giờ là biểu cảm gì.
(Đoạn trên là góc nhìn của quái vật nên để nó nhé. Xuống đây là góc nhìn tác giả nên lại để cô ta)
“Xuống tàu thế nào đây?” Ngân Tô đi qua, không chút keo kiệt mà chia sẻ ánh sáng cho quái vật thùng giấy khiến cô ta đứng trong hào quang rực rỡ.
Bây giờ quái vật thùng giấy đâm lao thì phải theo lao, sự căng thẳng che giấu dưới thùng giấy, mất một lúc lâu mới nhấc tay chỉ vào cánh cửa bên phải Ngân Tô.
Ngón tay trong ánh sáng lộ sự trắng bệch, dường như có thể nhìn rõ mạch máu dưới lớp da đó.
Nếu nhìn kĩ thì còn có thể phát hiện ngón tay cô ta đang hơi run rẩy.
May mà Ngân Tô không hề quan tâm cô ta mà nhìn theo hướng cô ta chỉ: “Nhà vệ sinh?”
Quái vật thùng giấy thấp giọng nói: “Mở nó ra thì cô có thể xuống tàu.”
“Nếu không xuống được thì tôi vặn cổ cô xuống đó.” Giọng nói của Ngân Tô dịu dàng, cô giữ tay nắm cửa, nhẹ nhàng đè xuống, đẩy về phía sau.
Gió lạnh rít gào tràn từ bên ngoài vào, sự lạnh lẽo thấu xương đánh vào mặt Ngân Tô.
Tốc độ tàu chạy cực nhanh nhưng Ngân Tô mở cửa cũng chỉ cảm thấy gió đánh vào mặt, không hề bị luồng khí hút đi, thậm chí cơ thể cũng không bị thổi nghiêng.
Nhưng quả thực cô nghe thấy tiếng tàu chạy trên đường sắt, rõ ràng hơn trong tàu rất nhiều.
Gió lạnh cũng không còn là mùi tanh hôi ngột ngạt mà lộ ra mùi cỏ cây tươi mới nhàn nhạt.
Giống như cô thật sự mở cửa tàu rồi.
Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, Ngân Tô cầm đèn pin soi, ánh sáng không chiếu được nửa mét nhưng có thể nhìn thấy đường sắt bên dưới.
Ngân Tô quay đầu nhìn quái vật thùng giấy, giọng điệu cổ quái hỏi: “Ý của cô là tôi nhảy từ đây xuống?”
Quái vật thùng giấy không có ánh sáng chiếu vào, lúc này ẩn náu trong bóng tối, dường như cảm thấy mình lại có thể rồi, u ám mở miệng: “Đúng vậy, cô chỉ cần nhảy xuống là có thể xuống tàu rồi… Tôi giúp cô nhé.”
Âm cuối của quái vật thùng giấy trở nên quái dị, cô ta giơ tay ra muốn đẩy Ngân Tô xuống.
Quái vật thùng giấy cảm thấy chắc chắn mình có thể đẩy cô xuống.
Nhưng cô ta lại chỉ cảm thấy mình đẩy vào không khí, có thứ gì đó vụt qua trước mắt, người vốn nên đứng ở cạnh cửa chớp mắt đã không thấy đâu.
Một giây sau, cơ thể cô ta té vào trong gió.
“Rầm!”
Cửa tàu bị đóng lại, tiếng gió lạnh rít gào biến mất.
Vẻ mặt Ngân Tô lạnh nhạt phủi tay.
“Tô tiểu thư?”
Ngân Tô nghe thấy một giọng nói mơ hồ, cô nhìn theo âm thanh đó.
Ân tiên sinh quấn vải băng trên đầu đứng ở cửa toa tàu với vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô.
Anh ta vốn định thử xem tối nay cửa toa tàu có thể mở ra không, nhưng chẳng ngờ sẽ nhìn thấy Ngân Tô ở chỗ nối toa.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Ân tiên sinh còn tưởng là mình bị ô nhiễm, xuất hiện ảo giác.
Nhưng anh ta nhìn thấy tư thế Ngân Tô không chút do dự đạp quái vật thì lại cảm thấy không giống ảo giác nên thử gọi một tiếng.
“Tô tiểu thư, cô mở cửa thế nào vậy?”
Có lẽ là vì chỉ cách một cánh cửa nên Ngân Tô có thể nghe rõ lời Ân tiên sinh nói.
Ngân Tô thử kéo cửa giữa các toa, vẫn không mở được.
Xem ra người chơi không mở được cửa giữa các toa nhưng quái vật có thể dễ dàng mở nó.
“Anh đợi một lát.” Ngân Tô để lại câu nói này liền quay người rời đi.
Ân tiên sinh: “???”
Ngân Tô vào trong toa gọi Tiểu Thuần, Tiểu Thuần sợ hãi rụt rè mở cửa giúp Ngân Tô.
Cánh cửa mà người chơi làm thế nào cũng không mở được, Tiểu Thuần lại mở ra một cách dễ dàng.
“Tô tiểu thư.” Không còn cửa giữa các toa, giọng nói của Ân tiên sinh trở nên rõ ràng: “Là quái vật có thể mở cửa sao?”
“Có lẽ vậy.”
Ngân Tô soi vào trong toa 02.
Trong toa có mười mấy con quái vật, so với số lượng hành khách lên tàu mỗi trạm bây giờ, chỉ còn lại mười mấy con quái vật đã coi như là ít rồi.
Ân tiên sinh nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái.
Hình như vừa nãy anh ta nhìn thấy gió rất lớn làm lay động áo gió của Ngân Tô nhưng trong nhà vệ sinh sao lại có gió.
“Tô tiểu thư, vừa nãy cô ở trong nhà vệ sinh đã nhìn thấy gì vậy?” Ân tiên sinh không nhìn thấy tình hình trong nhà vệ sinh nên chỉ đành hỏi Ngân Tô: “Hình như tôi nhìn thấy cô đã đạp quái vật vào.”
“À, thùng giấy nói muốn đưa tôi xuống tàu, tôi quyết định cho cô ta một cơ hội nên để cô ta dẫn đường. Nơi xuống tàu cô ta chỉ cho tôi chính là cánh cửa này, sau khi mở ra quả thực là bên ngoài tàu, vì để an toàn nên tôi để cô ta đi dò đường rồi.”
“???” Dò đường?
Ân tiên sinh trầm mặc: “Cho nên mở cửa là bên ngoài tàu thật sao?”
“Anh cảm thấy sao?”
“…”
Ân tiên sinh cảm thấy không phải.
Đoán chừng là thủ thuật che mắt gì đó khiến người chơi tưởng là bên ngoài tàu, trên thực tế thì tiến vào sẽ biến thành con mồi của quái vật.
Đây chính là mục đích lúc trước quái vật hỏi anh ta “Anh muốn xuống tàu không” à?
Ân tiên sinh nhìn toa 01 cực kì an toàn một cái: “Tô tiểu thư, tôi có thể đến phía trước xem thử không?”
Toa 01, lúc bọn họ vừa lên tàu đã từng kiểm tra khắp nơi.
Nhưng bây giờ là buổi tối tắt đèn, có lẽ vẫn còn manh mối mới.
Ngân Tô tùy ý nói: “Tại sao không thể, toa này cũng không phải của tôi.”
Ân tiên sinh thật sự sợ Ngân Tô sẽ phân chia địa bàn của mình, không cho phép những người chơi khác tiến vào để tìm manh mối giống người chơi nào đó.
Có người muốn chiếm độc quyền manh mối để trở thành người đứng đầu trong phó bản hoặc là muốn ép những người chơi khác dùng đạo cụ, điểm tích lũy đổi lấy manh mối.