Ngân Tô vừa đến gần lối ra thì nghe thấy giọng nói nham hiểm, đầy ác ý của nhân viên soát vé.
Pháp Sư cau mày: “Vé tàu này không đúng sao?”
Nhân viên soát vé u ám mở miệng: “Vé tàu của quý khách là giả rồi, quý khách phải xuất trình vé thật thì mới có thể rời trạm.”
“!!!”
Nghe vậy, Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh vô thức lấy vé tàu ra.
Ký ức về vé tàu của bọn họ hơi mơ hồ nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, nó rất quan trọng, cộng thêm tình hình hiện tại của bọn họ thì tấm vé này hẳn là chìa khóa để họ rời khỏi đây.
Trên vé tàu có đóng dấu, trạm khởi đầu, trạm cuối cùng, mỗi thông tin đều có…
Thịnh Ánh Thu rất bạo gan đưa vé tàu trong tay cho nhân viên soát vé: “Của tôi.”
Nhân viên soát vé nhanh chóng đưa ra kết luận: “Vé của quý khách cũng là giả.”
“…”
Ân tiên sinh đi kiểm tra thì cũng bị phán là vé giả.
Sắc mặt hai người vốn khó coi lại càng khó coi hơn, không có vé tàu, há chẳng phải bọn họ không thể rời khỏi nhà ga?
Sắc mặt Ngân Tô điềm tĩnh, vé tàu vẫn luôn nằm trong tay người chơi, nó trở thành đồ giả từ khi nào?
Khả năng duy nhất chính là lúc trưởng tàu hoặc nhân viên soát vé mặc đồng phục màu lam kiểm vé đã nhân cơ hội tráo vé tàu của bọn họ.
Sau khi lên tàu, mục đích của việc kiểm vé mỗi trạm căn bản không phải để kiểm tra bọn họ có vé tàu hay không mà là để đổi vé tàu của bọn họ.
Sau khi kiểm tra vé nhiều lần mà người chơi không hề phát hiện bất kỳ vấn đề gì thì sẽ dần mất cảnh giác.
Cộng thêm việc bị mất nội tạng khiến độ ô nhiễm của người chơi ngày càng trầm trọng, nhiều lúc họ cũng không biết bản thân đang làm gì.
Cũng vì thế, trong lúc người chơi đang nghĩ rằng quá trình kiểm tra vé không có gì nguy hiểm thì việc đổi vé của người chơi lại càng dễ dàng hơn.
Ngân Tô thấy người đáng nghi nhất chính là cô nhân viên mặc đồng phục màu xanh, ngoài việc tăng độ khó lúc lên tàu cho người chơi thì cô ta hầu như không có tác dụng gì nữa.
Nhưng vẫn có một quy tắc dành riêng cho cô ta.
Rõ ràng là họ đều có chìa khóa để qua màn nhưng họ lại không thể rời khỏi phó bản và họ cũng không nên xuống tàu.
Bởi vì vẫn chưa kiểm tra được vé của bọn họ là thật hay là giả.
Đây là một lộ trình hoàn chỉnh.
Từ kiểm vé lên tàu, ngắm cảnh trên đường, đóng dấu kỉ niệm, sau đó quay về, cuối cùng là kiểm vé rời trạm.
“Xem thử của tôi đi.”
Ngân Tô đưa vé tàu cho nhân viên soát vé.
Sau khi kiểm tra vé, ánh mắt của nhân viên soát vé liếc nhìn Ngân Tô sắc lẹm như dao nhưng cuối cùng vẫn phải mở cửa sắt một cách không tình nguyện.
“Quý khách có thể ra ngoài.”
Ngân Tô nhìn những người chơi khác một cái, đi ra cửa sắt trước.
“Các vị, vui lòng xuất trình vé tàu của mình.” Nhân viên soát vé đóng cửa sắt lại, trên mặt mang theo nụ cười quái dị: “Tôi sắp tan làm rồi.”
【Những hành khách đi chuyến tàu cuối cùng xin đừng làm chậm trễ nhân viên tan làm.】
Lúc bọn họ lên tàu là chuyến cuối, đương nhiên lúc xuống tàu cũng là chuyến cuối cùng.
Pháp Sư: “Còn được bù vé không?”
“Đương nhiên có thể.” Nhân viên soát vé cười nói: “Nhưng mà hành khách, ngài dùng gì để bù vé đây?”
Pháp Sư lấy xu cấm kỵ ra.
Sau sự kiện ở toa ăn, ai cũng tìm cô mua xu cấm kỵ để phòng khi cần đến.
Hẳn là trên người Pháp Sư vẫn còn xu cấm kỵ chưa dùng.
Bù vé vẫn là 200, nhân viên soát vé nhận xu cấm kỵ rồi đưa cho anh ta một tấm vé mới.
Ân tiên sinh và Thịnh Ánh Thu cũng còn đủ xu cấm kỵ để bù vé, hai người lần lượt mua bù vé.
Nhưng…
Vé tàu này chưa đóng dấu.
Cách cánh cửa sắt, Ngân Tô ném con dấu kỷ niệm cho bọn họ.
“Cảm… Cảm ơn.” Hai người luống cuống đóng dấu.
Pháp Sư cũng cầm con dấu đóng vào vé tàu, làm xong, anh ta lại đưa cho nhân viên soát vé: “Bây giờ đã được chưa?”
Nhân viên kiểm vé theo quy trình nhưng không mở cửa mà nhìn chằm chằm anh ta: “Quý khách, quý khách có muốn chuộc lại nội tạng của mình không?”
Pháp Sư: “Cái gì?”
“Chỉ có hành khách còn nguyên nội tạng mới không bị lạc ở lối ra.” Nhân viên soát vé ra vẻ “tôi chỉ muốn tốt cho mấy người thôi”, nói: “Tốt nhất là anh nên chuộc lại nội tạng của mình.”
“…”
Pháp Sư nhìn Ngân Tô ngoài cửa sắt: “Cô ta không cần à?”
“Nội tạng của hành khách này vẫn còn nguyên.” Lúc nhân viên soát vé nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể ngay tại chỗ móc nội tạng của Ngân Tô ra.
Ngân Tô nở một nụ cười giả trân với nhân viên soát vé khiến anh ta tức đến mức hung dữ hét lên: “Sao cô còn chưa đi nữa?”
“Có quy định tôi được ra rồi thì bắt buộc phải rời đi à?”
“…”
“Không có quy định thì anh bíp bíp cái gì, làm việc của anh đi.” Mặt Ngân Tô lạnh nhạt: “Thân là hành khách, tôi giám sát công việc của anh thì làm sao?”
“???”
Ai cần cô giám sát?
Nhân viên soát vé không làm gì được Ngân Tô, phát tiết cơn giận với những người chơi trong cửa sắt: “Quý khách, xin đừng lãng phí thời gian nữa, hãy sớm đưa ra quyết định.”
Câu này không chỉ nói với Pháp Sư mà còn có những người khác.
Pháp Sư trầm mặc: “Cần bao nhiêu?”
Nhân viên soát vé: “Anh mất tổng cộng ba nội tạng, mỗi nội tạng 300, cần phải thanh toán 900.”
Pháp sư có vé khi lên tàu, nhưng anh ta đã trả bằng nội tạng khi dùng bữa trong toa ăn, phần còn lại bị mất vì thua quái vật khi chơi trò chơi.
“…”
Nhân viên soát vé: “Tất nhiên, suy xét đến những khó khăn của hành khách, quý khách cũng có thể thế chấp bằng cơ quan nội tạng của người khác.”
Tức là anh có thể sử dụng nội tạng của người khác để chuộc nội tạng của mình.
Ngân Tô: “???”
Có cần cảm ơn mấy người vì đã quan tâm đến hành khách như vậy không?
Đến cửa rồi mà còn muốn người chơi tự chém giết lẫn nhau…
Ngân Tô còn muốn vỗ tay tuyên dương.
Người thiết kế trò chơi này đúng là một thiên tài!
Xu cấm kỵ trên người pháp sư chỉ vừa đủ để mua bù vé tàu, không dư một xu nào.
Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh tất nhiên cũng không có nhiều như vậy.
Đối mặt với tình huống này, Pháp Sư vẫn khá bình tĩnh, anh ta nhìn Ngân Tô ngoài cổng sắt: “Tô tiểu thư, cô còn có xu cấm kỵ không?”
Ngân Tô lắc đầu: “Không.”
Pháp sư không biết Ngân Tô thực sự không có hay cố tình không bán cho anh ta.
Nhưng dù là lý do gì, cô đã không muốn thì anh ta cũng chẳng làm gì được.
Pháp Sư nhìn Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh bằng ánh mắt u ám, nếu không còn cách nào khác, anh ta chỉ đành…
…
…
Thịnh Ánh Thu nhận thấy ánh mắt của Pháp Sư, cau mày.
Ân tiên sinh kéo cô ta đi sang bên cạnh hai bước, vừa vặn đứng ngay bên cạnh cô gái mặc áo choàng đen.
Cô gái áo đen lấy ra một nắm xu cấm kỵ ra, nói ngắn gọn: “Điểm tích lũy.”
Ánh mắt Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh sáng rực, nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý, không phải điểm tích lũy để dùng cho thời khắc bảo vệ mạng sống sao!
Bây giờ chính là thời khắc cần bảo vệ mạng sống!
Ngân Tô phát hiện cô gái áo choàng đen có không ít xu cấm kỵ với mệnh giá 1000, đống xu đó ước chừng cũng khoảng bảy, tám nghìn.
Cũng không biết cô ấy kiếm ở đâu…
Pháp Sư đang định nói chuyện, giọng nói không nhanh không chậm của cô gái áo choàng đen đã vang lên trước: “Tôi sẽ không bán cho anh.”
Pháp Sư sững lại: “Tại sao?”
Cô gái mặc áo choàng đen không trả lời mà giao dịch với Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh.
Giao dịch hoàn tất, cô ấy chỉ về phía cửa sắt: “Đi qua đi.”
Có cô gái mặc áo choàng đen đứng ở đó, Pháp Sư cũng không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Thịnh Ánh Thu và Ân tiên sinh lập tức giao vé và những xu cấm kỵ cho nhân viên soát vé.
Nhân viên soát vé không xem được cảnh mà mình muốn xem, xị khuôn mặt đần thối ra, sự mất hứng ghi rõ ở trên mặt.
Pháp Sư nhìn hai người đi qua cổng sắt, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi hơn, sự hiền lành trên mặt đã gần như không còn.