Quái vật chen chúc che mất tầm nhìn, hoàn toàn không thấy rõ tình hình bên trong toa tàu.
Ngân Tô nhìn về nơi xa, loáng thoáng trông thấy từng điểm ánh sáng vàng kim tản ra từ trong đám quái vật.
Kiểu ánh sáng này là ánh sáng kĩ năng hoặc là ánh sáng đạo cụ.
Vẫn còn người chơi sống sót.
“A ——”
Tiếng hét chói tai của người cá xuyên suốt cả đoàn tàu.
Ngân Tô và cô gái áo choàng đen đều lùi về sau một bước.
…
…
Biển báo trạm Tâm Thần như xa như gần, tàu chạy vào sân ga, tốc độ dần dần chậm lại.
Sắc mặt Thịnh Ánh Thu trắng bệch, ngồi xổm trong góc, bên cạnh là Ân tiên sinh đã ngất, xung quanh hai người là quái vật đông nghịt.
Mặc dù hiện tại bọn họ bị bao vây bởi quái vật, nhưng quái vật cũng không thể làm hại họ.
Thứ duy trì không gian này giúp cô ấy, là một cái ô trong suốt.
Chiếc ô chỉ có thể che được đỉnh đầu nhưng toàn bộ cơ thể đều nằm trong phạm vi an toàn, những quái vật đó chỉ có thể nằm bò trên ô, tham lam độc ác thèm thuồng bọn họ.
Thịnh Ánh Thu kéo Ân tiên sinh đã ngất qua bên cạnh mình, dùng sức véo vào cánh tay vốn đã bầm tím của mình, trong miệng không ngừng đọc đi đọc lại chữ viết trên cổ tay.
“Tôi tên Thịnh Ánh Thu, bây giờ đang ở trong trò chơi cấm kỵ… Xuống tàu… Xuống tàu ở đâu nhỉ… Tôi tên Thịnh Ánh Thu, bây giờ đang ở trong trò chơi cấm kỵ, tôi phải xuống tàu…”
“A ——”
Tiếng hét chói tai ngắt lời lẩm bẩm của Thịnh Ánh Thu, cô ta đau đớn bịt tai lại.
Tiếc rằng hiệu quả chỉ được chút xíu.
Âm thanh không ngừng chui vào trong não cô ta, tiếng sau cao hơn tiếng trước, dường như muốn đâm thủng đầu cô ta.
Đau quá…
Ngăn cản nó!
Phải ngăn cản nó…
Ý nghĩ này quanh quẩn trong tâm trí Thịnh Ánh Thu, ngay lúc này, Thịnh Ánh Thu đột nhiên lấy một con ốc biển ra.
Đầu óc Thịnh Ánh Thu trống rỗng nhưng cơ thể lại tự hành động.
Cô ta đặt ốc biển gần miệng, dùng sức thổi.
Ốc biển không hề có âm thanh truyền ra, chỉ là sau khi cô ta ‘thổi’ ốc biển, tiếng hét vang vọng chói tai của người cá biến mất rồi.
Thịnh Ánh Thu cảm thấy đầu sắp nổ tung được thả lỏng, được cứu rồi…
Ngay lúc này, Thịnh Ánh Thu nhìn thấy biển báo “Trạm Tâm Thần” vụt qua từ trong khe hở.
Trạm Tâm Thần…
Dường như ba chữ này đã khơi dậy một số kí ức của Thịnh Ánh Thu, khiến đáy mắt cô ta có thêm màu sắc.
Xuống tàu…
Trạm Tâm Thần… xuống tàu…!
Thịnh Ánh Thu muốn đứng dậy nhưng quái vật vừa mới bị tiếng hét chói tai trấn áp lúc này lại bắt đầu động đậy.
Xung quanh toàn là quái vật, một chút khe hở để hoạt động cũng không còn. Dường như Thịnh Ánh Thu không nhúc nhích được, càng đừng nhắc tới cô ta còn kéo theo Ân tiên sinh đang ngất.
Xuống tàu…
Buộc phải xuống tàu!
Thịnh Ánh Thu lật lòng bàn tay, lông vũ xuất hiện trong tay cô ta.
Nhìn thấy lông vũ, Thịnh Ánh Thu lại sững sờ một lát, cô ta không nhớ đây là gì nhưng kí ức của cơ thể lại rất quen thuộc với nó, cô ta không cần nghĩ cũng có thể biết sử dụng lông vũ thế nào.
Lông vũ mềm mại giống như lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp cắt ngang quái vật ở gần cô ta.
Tiếc rằng uy lực của lông vũ chỉ mạnh ở lần đầu tiên, đợi cô ta huy động lần thứ hai thì không còn dễ dùng như vậy nữa.
Thịnh Ánh Thu có cảm giác sức cùng lực kiệt.
Dường như lần huy động vừa nãy đã rút cạn sức mạnh dự trữ trong cơ thể cô ta, cả người đều lộ ra vẻ yếu ớt.
Tuy quái vật ngã xuống đã cho Thịnh Ánh Thu một chút không gian để di chuyển, nhưng quái vật bên ngoài vẫn quá nhiều, cô ta kéo Ân tiên sinh di chuyển mấy bước đã không thể tiếp tục di chuyển nữa.
Thịnh Ánh Thu cảm thấy đoàn tàu đã dừng lại hoàn toàn.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa tàu mở ra…
“Răng rắc ——”
Thịnh Ánh Thu ngẩng đầu nhìn thấy cái ô trong suốt xuất hiện vết rạn.
“Răng rắc ——”
Vết rạn lan ra, ánh sáng mà cái ô phát ra đang yếu dần.
Dường như quái vật phát hiện cái ô bảo vệ này không chống đỡ nổi nữa, càng dùng sức đấm vào cái ô.
Vết rạn trên mặt ô xuất hiện càng ngày càng nhiều, răng rắc răng rắc rạn nứt thành mạng nhện.
Mạng nhện không ngừng lan rộng trong mắt Thịnh Ánh Thu, cô ta nhìn cái ô rạn nứt, vô số khuôn mặt hung dữ của quái vật đè xuống chỗ cô ta.
Cơ thể Thịnh Ánh Thu cứng đờ, cô ta muốn động đậy nhưng lại không thể.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những quái vật đó bổ nhào về phía mình…
Ngay lúc cô ta cảm thấy tuyệt vọng, quái vật bên trái đột nhiên bị xốc bay, một người từ bên ngoài chen vào, quét sạch quái vật bao vây xung quanh cô ta, xách cổ áo kéo cô ta dậy.
Thịnh Ánh Thu còn chưa nhìn rõ là ai thì mình đã bị người ta kéo ra ngoài, kêu thành tiếng theo bản năng: “Ân tiên sinh…”
Đối phương sững sờ, sau đó quẳng cô ta ra ngoài.
“Đón lấy!”
Thịnh Ánh Thu nghe thấy giọng nói đó hơi quen tai, cơ thể cô ta bị quăng lên rồi rơi xuống, được người khác xách lên lần nữa.
Con mồi bị cướp, quái vật gào thét đuổi theo.
Thịnh Ánh Thu như một con diều giấy, chân không thể chạm đất, bị người ta xách bay lên, đối phương còn lấy cô ta làm vũ khí quét về hướng quái vật tấn công.
“Bíp —— Bíp ——”
Trong tiếng gào thét của quái vật, bên ngoài cửa tàu có tiếng bíp bíp chói tai vang lên.
…
…
Ngân Tô nhìn cửa tàu đóng lại trong tiếng bíp bíp một cái, đá bay quái vật cản đường, sải hai bước tới chỗ cửa tàu.
Cô nhấc tay ném Thịnh Ánh Thu trong tay ra ngoài, sau đó cô cũng xông khỏi tàu theo.
Thịnh Ánh Thu rơi xuống đất thì hộc một ngụm máu ra ngoài.
Trong lúc mắt nổ đom đóm, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu đen nhảy một cái ra khỏi tàu trong lúc cửa đang đóng lại, rơi xuống trước mặt cô ta.
Trong tay cô ấy còn xách theo một người, Ân tiên sinh với chiều cao gần một mét tám bị cô ấy xách nhẹ nhàng giống như xách một cái khăn trải giường.
“Khụ khụ…” Thịnh Ánh Thu lại ho ra một ngụm máu.
Cửa tàu sau lưng cô gái áo choàng đen ‘sầm’ một tiếng đóng lại.
Tiếng bíp bíp biến mất, đoàn tàu khởi động lần nữa, ầm ầm chạy qua trước mặt bọn họ.
Trong toa tàu ánh đèn sáng trưng, bóng dáng quái vật chen chúc, dường như cả đoàn tàu đã ngồi đủ hành khách.
Cửa tàu mở ra đến lúc đóng lại nhiều nhất chỉ có nửa phút…
Nếu trong tình huống bình thường, đứng đợi ở cạnh cửa thì nửa phút cũng đủ để xuống tàu.
Nhưng khi người chơi ở trong vòng vây tấn công của quái vật, muốn xuống tàu cũng không dễ dàng như vậy…
Ngân Tô nhìn quanh sân ga, Pháp Sư cũng từ trên tàu đi xuống rồi.
Tuy nhếch nhác nhưng vẫn tự đi được.
Pháp Sư nhìn bọn họ một cái, không hề đi về phía này mà trực tiếp đi vào trong nhà ga.
Không biết từ lúc nào trên sân ga xuất hiện một biển báo ‘lối ra’, nhân viên ở cửa sổ bán vé đang rời khỏi chỗ đó, đi về hướng lối ra.
“Ơ…”
Ân tiên sinh tỉnh lại, đầu tiên là hoang mang nhìn xung quanh một vòng, sau đó phát hiện cổ mình không thoải mái lắm, cơ thể rũ xuống, hai chân không dùng sức được… Giống như là bị người ta xách lấy.
Một giây sau, sức lực đó buông ra, phịch một tiếng anh ta ngã xuống đất.
Ngẩng đầu thì bắt gặp Thịnh Ánh Thu cũng đang nằm sấp dưới đất, ngã một cái như thế, đầu óc hỗn loạn của Ân tiên sinh đột nhiên tỉnh táo không ít: “Nhà ga… Chúng ta xuống tàu rồi?”
Thịnh Ánh Thu gật gật đầu: “Trạm cuối cùng…”
Ân tiên sinh cảm thấy mình đã quên một số chuyện nhưng chuyện xuống tàu thì anh ta vẫn nhớ.
Ngân Tô nhìn thấy Pháp Sư đã đến chỗ lối ra, liếc hai người đang nằm bò dưới đất một cái: “Hai người còn đi được không?”
“… Được.” Thịnh Ánh Thu thử bò dậy, hai người giống như hai con nhộng, ngoắt ngoéo nửa ngày mới đứng dậy, dìu đỡ lẫn nhau.