Độ Hạ đi đi lại lại trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng trạm nghỉ.
Đã ba phút rồi, sao còn chưa ra nữa…
Đại lão mà cần phải lâu vậy sao?
Đại lão sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
“Đừng có đi đi lại lại nữa.” Vu Lê Nguyệt bị cô ấy lượn lờ đến mức chóng mặt luôn rồi, nhịn không được mà lên tiếng: “Dù cho cô có đi đi lại lại kiểu gì đi nữa thì cũng không thể giúp được gì cho cô ta đâu.”
Độ Hạ: “…”
Độ Hạ thật sự là ngồi không yên, lại đi tới đi lui thêm hai vòng nữa rồi nói: “Tôi quay lại nhìn một chút.”
Vu Lê Nguyệt không ngăn cản cô ấy, chỉ liếc mắt nhìn thời gian.
Độ Hạ nhanh chóng biến mất ở cuối đường, Vu Lê Nguyệt vẫn ở nguyên tại chỗ, cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh, yên lặng đếm thời gian.
…
…
Trạm nghỉ.
Những dây leo hoa hồng bám vào trạm nghỉ đang héo rũ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những bông hoa màu sắc rực rỡ héo tàn, những cành lá xanh tươi khô héo.
Chỉ trong mười giây, mà toàn bộ dây leo hoa hồng đã khô héo hoàn toàn.
Trên đất trống phía trước trạm nghỉ, bất chợt xuất hiện một người.
Trong tay Ngân Tô cầm một chậu hoa, bên trong chậu hoa có một cây hoa hồng héo rũ.
Đầu hoa rũ xuống, mờ hồ có thể nhìn được một ít màu sắc cầu vồng, dường như chưa bị héo hoàn toàn.
Đây là một cây hoa hồng cầu vồng.
“Tô tiểu thư!” Độ Hạ từ bên kia đường chạy tới, nhìn thấy một dải dây leo hoa hồng khô héo, trong lòng có chút kinh hãi, sau đó nhìn về phía Ngân Tô: “Cô không sao chứ?”
Sao toàn bộ những dây leo hoa hồng này đều khô héo hết rồi vậy?!
Đại lão đã làm gì thế!
“Không sao.” Ngân Tô nhổ gốc cây hoa hồng kia lên, rũ toàn bộ đất trên rễ cây bỏ vào lại chậu hoa, sau đó kín đáo đưa cây hoa hồng cho Độ Hạ: “Tặng cô, trồng nó đi, nói không chừng còn có thể sống được đó. ”
Độ Hạ: “???”
Mặc dù không biết tại sao đại lão lại tặng cho cô một gốc cây hoa hồng khô héo, nhưng đồ đại lão đưa Độ Hạ cũng không dám ném, trực tiếp để vào trong đạo cụ không gian.
Đợi sau khi trở về, đưa cho Nghiêm Nguyên Thanh nghiên cứu là được.
Độ Hạ: “Trước tiên chúng ta rời khỏi chỗ này đã.”
“Ừ.”
Những dây leo hoa đã khô héo, Ngân Tô giật đám dây leo chết héo đó ra, tìm được ‘gara’.
Gara được niêm phong kỹ lưỡng, không có thực vật nào lọt được vào phá hoại, chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn.
Ngân Tô lái xe ra ngoài, Độ Hạ lập tức ngồi vào ghế phụ.
Ngân Tô đạp ga, bỏ lại trạm nghỉ ở phía sau, hai người không phát hiện những dây hoa khô héo đó đang hóa thành bột phấn rồi tan biến vào trong gió.
…
…
Khi một phút cuối cùng trôi qua, Vu Lê Nguyệt chuẩn bị rời đi, cô ta nghe thấy tiếng ô tô gầm rú sau lưng.
Một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh cô ta, Vu Lê Nguyệt mở cửa xe ngồi vào ghế sau, cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe liền lao ra ngoài như tên bắn vậy.
Rời khỏi trạm nghỉ được một đoạn, sau khi thấy xung quanh không có gì bất thường, Độ Hạ mới hỏi: “Tô tiểu thư vừa gặp phải chuyện gì vậy?”
Giọng Ngân Tô đều đều: “Bị kéo vào lãnh địa của quái vật thôi.”
“A…” Độ Hạ kinh ngạc: “Là bụi cây hoa hồng đó sao?”
“Ừ.”
Độ Hạ: “…”
Vậy nên đại lão là từ bên trong giết lũ quái vật rồi ra ngoài đó sao…
Thứ cô ấy đưa cho mình chính là “thi thể” của quái vật hả!
Độ Hạ nhớ đến cái chậu hoa kia mà Ngân Tô mới ôm ban nãy: “Tô tiểu thư, vừa rồi cô ôm cái chậu hoa đó làm gì vậy?”
Cô ấy còn rũ đất nữa!!
Cứ như là sợ lãng phí vậy!!
Ngân Tô cảm thán nói: “Quà bạn tặng, đương nhiên là phải giữ gìn cho tốt rồi, không thể phụ lòng sự hy sinh của bạn được nha.”
“??” Bạn gì cơ? Còn sự hy sinh của bạn nữa chứ??
Ngân Tô đột nhiên quay đầu lại, như một nhân viên chào hàng nhiệt tình: “Đất bán trong Thương Thành, 10 gram 5000 điểm tích lũy, mua không?”
“…”
Độ Hạ đã soát qua thứ đồ chơi đó, 10 gam 5000 điểm tích lũy, còn đắt hơn mấy đạo cụ loại công kích nữa.
Nhưng mà người của Cục Điều tra đã mua rồi, còn từng nghiên cứu qua, tiếc là không phát hiện được tác dụng đặc biệt nào của nó cả.
Tác dụng chính của đất là trồng trọt, kết quả là trồng cái gì thì chết cái đó.
Tuyệt, nếu không trồng được vậy thì nghiên cứu thành phần của đất thử xem, nói không chừng có công hiệu đặc biệt gì đó, kết quả là vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Món đồ chơi này giống như là Thương Thành dùng để kiểm tra chỉ số IQ của người chơi vậy—— người chơi hệ nạp tiền “kẻ ngốc nhiều tiền”.
Trong chậu hoa đó chứa loại đất này hả?
Độ Hạ do dự hỏi: “Loại đất này giống với loại bán trong Thương Thành sao?”
Ngân Tô mỉm cười gật đầu, 10 gram là 5000 điểm tích lũy, mấy cân ở đây của cô… đây chính là hơn triệu điểm tích lũy đó nha!!
* Ở Trung Quốc: 1 cân = 1/2kg
Cho dù không có ai mua nhưng mà cô chẳng phải tốn tiền mua, đó chẳng phải là miễn phí đó sao!
“Loại đất này có tác dụng gì vậy?” Độ Hạ quyết định thỉnh giáo đại lão về vấn đề này.
“Đất ngoài để trồng trọt ra thì còn có thể dùng làm gì được nữa?” Ngân Tô quăng cho cô ấy ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: “Cũng đâu thể ăn được đúng không?”
Độ Hạ: “…”
Chính là trồng không được đó!
…
…
Chiếc xe tăng tốc về cổng phía Nam, dọc đường cũng gặp phải một số thực vật trổ bông như điên, chẳng qua có Độ Hạ với Ngân Tô ở đây, những thực vật này cũng không tính là đặc biệt nguy hiểm.
“Tô tiểu thư, cô có cảm thấy những cái cây này đang ngày càng tươi tốt hơn không?” Độ Hạ quan sát cây đại thụ ở hai bên đường.
Trong bối cảnh có những hàng cây tươi tốt này, con đường dường như cũng trở nên hẹp hơn.
Bọn họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng động của sự sinh trưởng, toàn bộ khu rừng đều đang phát triển nhanh chóng…
Ngân Tô quét mắt một vòng nhìn ra bên ngoài, bình tĩnh nói: “Ừ, vậy phải lái nhanh hơn một chút mới được.”
“…”
Ngân Tô tăng tốc độ xe lên tốc độ nhanh nhất, cô rất nhanh đã nhìn thấy cổng vòm kim loại xuất hiện lúc bước vào.
Cổng vòm kim loại vẫn còn cách một đoạn rất xa, phải cần một chút thời gian mới có thể thoát ra ngoài được.
“Bọn họ muốn kích hoạt khu cách ly tuyến lửa rồi.” Giọng nói của Vu Lê Nguyệt vang lên từ phía sau, cô ta đang xem điện thoại, đoán chừng là có người đã gửi tin nhắn cho cô ta rồi.
Độ Hạ: “Bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong khu cách ly tuyến lửa… Còn bao lâu nữa?”
“Năm phút.”
“…”
Độ Hạ chửi nhỏ một tiếng, như hận chiếc xe không có máy gia tốc vậy.
“Khu cách ly tuyến lửa rất nguy hiểm à?” Trước đó Ngân Tô có nghe Giang Kỳ nhắc đến nhưng không hỏi kỹ.
Người trả lời là Vu Lê Nguyệt: “Rất nguy hiểm. Nó mà bốc cháy là ô nhiễm ngay. Mặc dù trị số ô nhiễm ở gần núi Vân Linh thấp nhưng nó giống như khí dễ cháy vậy, trải rộng toàn bộ xung quanh núi Vân Linh. Một khi kích hoạt, sẽ nhanh chóng bốc cháy, mà lại không có cách nào để dập tắt cả.
Kỹ năng thiên phú mà chúng ta lấy được, nói cho cùng thì cũng là một loại ô nhiễm, nếu sử dụng kỹ năng thiên phú hoặc đạo cụ thì cũng sẽ gặp nguy hiểm giống vậy. ”
Nơi nào có ô nhiễm, cũng sẽ bị thiêu đốt, cho dù là dưới mặt đất cũng không thể trốn thoát.
Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng ở núi Vân Linh.
Bọn họ quyết định kích hoạt tuyến phòng thủ này, chứng tỏ thực vật ở núi Vân Linh đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, bắt buộc phải sử dụng biện pháp này để ngăn chặn chúng lan rộng ra.
Ngân Tô: “Lợi hại như vậy à. Nếu có thể chế tạo thành vũ khí, vậy chẳng phải là áp chế hoàn toàn rồi sao?”
Kỹ năng thiên phú và đạo cụ đều có thể khắc chế.
Vu Lê Nguyệt: “Đây là đạo cụ, hơn nữa còn là đạo cụ dùng một lần duy nhất.”
Vậy nên khu cách ly này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng.
“…”
“Thôi được rồi.”
Đạo cụ được phó bản sản xuất, muốn sản xuất ra số lượng lớn thì có hơi khó khăn.
…
…
Sở chỉ huy tạm thời bên ngoài khu cách ly tuyến lửa.
Tất cả nhân viên bình thường đều đã được sơ tán, lúc này chỉ còn người chơi ở lại, hầu hết đều bị thương. Nhưng mà bọn họ vẫn đang chuẩn bị cho lần kích hoạt khu cách ly tuyến lửa tiếp theo. Mọi người mỗi người một việc, trong hỗn loạn có trật tự.
Cách sở chỉ huy xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một số thực vật sinh trưởng vặn vẹo, bọn chúng đang tiến đến gần nơi này.
Mặt đất thỉnh thoảng truyền đến một hồi chấn động, như thể có thứ gì đó sắp chui ra khỏi mặt đất.