“Bức tường phía Tây đã xác định xuất hiện khe hở, thực vật bên trong đang vươn ra bên ngoài, lấy tốc độ hiện tại của bọn chúng… Bức tường rất có thể sẽ sụp đổ.”
Bức tường sụp đổ, bốn chữ này khiến cho tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Bọn họ ở đây canh gác bức tường này, tuần tra không quản ngày đêm, sợ nó xảy ra vấn đề gì.
Nhưng có ai có thể nghĩ tới, bức tường lại xuất hiện khe hở mà chẳng có dấu hiệu gì.
“Tổng đội trưởng Giang, người từ trụ sở chính đã tới.”
“Mời vào.”
Người ngoài cửa mang theo một cái rương bước vào, toàn thân cái rương màu đen, bên trên mơ hồ có phù văn chuyển động.
Đối phương đặt cái rương lên bàn – trước mặt Giang Kỳ, “Tổng đội trưởng Giang, Lĩnh vực của thần.”
Giang Kỳ đặt tay lên che những phù văn đó đi, phù văn lóe sáng vài lần, một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, Giang Kỳ móc ngón tay, mở cái rương ra.
Bên trong là một quả cầu rỗng màu vàng, bên trong quả cầu là một hạt châu hơi mờ đang treo lơ lửng ở chính giữa.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bên trong hạt châu có một pho tượng nữ thần, ngồi xếp bằng trên tòa sen vàng, giữa hai lông mày tỏa ra sự từ bi đối với chúng sinh.
Giang Kỳ xác nhận đạo cụ không có vấn đề gì, gật đầu với người nọ: “Không có vấn đề gì.”
“Tổng đội trưởng Giang, còn hai phút nữa.”
Giang Kỳ liếc nhìn đồng hồ đếm ngược bên cạnh, hỏi: “Đội trưởng Lạc đã trở về rồi sao?”
“Vẫn chưa ạ.”
Khởi động khu cách ly tuyến lửa không dễ dàng như vậy, cần phải bố trí ngòi nổ ở mỗi điểm cách ly, kích nổ đồng thời và đốt cháy ‘dây dẫn’, như vậy mới có thể đảm bảo tuyến lửa có thể thiêu đốt vào bên trong.
Lúc vừa mới rút lui từ doanh trại, đã tổn thất quá nhiều người nên Lạc Kỷ Minh tự mình đưa người đi rồi.
Giang Kỳ ở lại sở chỉ huy, bất kể bọn họ có trở về hay không, một khi đến giờ thì phải khởi động khu cách ly.
Giang Kỳ lấy điện thoại ra đọc tin nhắn của Độ Hạ, bọn họ cũng chưa ra ngoài…
Hai phút rất ngắn.
Giang Kỳ cảm thấy chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, mới đó mà thời gian đếm ngược chỉ còn lại nửa phút.
“Tổng đội trưởng Giang…”
Người bên cạnh đưa tới một cái kíp nổ.
Giang Kỳ cầm kíp nổ và Lĩnh vực của thần đi ra ngoài, nhìn những bóng đen phóng ngút lên trời ở phía xa, bọn nó đã đến gần khu cách ly rồi, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua khu cách ly.
【00: 00: 05 】
“Tổng đội trưởng Giang, xin hãy đợi đám người đội trưởng Lạc thêm chút nữa.”
【00: 00: 02 】
“Tổng đội trưởng Giang...”
…
…
Độ Hạ đã nhìn thấy lối ra cổng vòm kim loại, sắc trời ở lối ra rất chói, không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhưng chỉ cần lao qua đó thì bọn họ sẽ an toàn…
“Tô tiểu thư, phía trước chính là lối ra rồi, lập tức…”
“Bùm——”
Một ngọn lửa màu u lam từ lối ra lan tới.
Lời nói của Độ Hạ thay đổi: “Xông qua!! Không được sử dụng bất kỳ đạo cụ hay kỹ năng gì cả!”
Trước mắt Ngân Tô bỗng lóe lên một tia sáng xanh, cô vô thức nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của Độ Hạ, cô không dừng xe mà đạp mạnh ga xông tới, lao về phía những ngọn lửa u lam đó.
Độ Hạ khẩn trương nắm chặt dây an toàn, những ngọn lửa này không gây tổn hại đến những đồ vật không gây ô nhiễm, thân xe có thể ngăn cản được một lúc, vẫn còn cơ hội…
Trong xe cũng có ô nhiễm, nhưng bây giờ thân xe đã bịt kín, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì sẽ không bị dẫn lửa…
Những ngọn lửa đó không gây thương tổn với đồ vật không bị ô nhiễm, nhưng đối với con người lại khác…
Khi ngọn lửa ập vào xe, Ngân Tô cảm thấy một cơn ớn lạnh tột độ, như thể trong lúc bất chợt bị ném vào hầm băng âm hơn chục độ.
“Ầm!”
Chiếc xe rung lắc dữ dội, toàn bộ thân xe như bay lên, sau đó đột nhiên rơi xuống đất, trên kính chắn gió xuất hiện vết nứt.
Ngọn lửa bị bánh xe cán qua, dường như để lại một đường vết bánh xe màu xanh lam.
Trong xe đã bắt đầu xuất hiện ngọn lửa u lam, nhiệt độ giảm mạnh, vừa rồi còn có thể chịu được, hiện tại đã hơi không chịu đựng nổi nữa.
Sau khi lái xe được một khoảng cách nhất định, Ngân Tô đột nhiên đạp phanh lại.
Độ Hạ lập tức mở cửa ra nhảy xuống xe, Vu Lê Nguyệt ở bên kia cũng xuống xe, ba người chẳng nói chẳng rằng, đồng thời chạy về phía trước.
Một kết giới trong suốt từ trong không trung phủ xuống, chiếc xe dừng ở giữa đường bị cắt làm hai.
Nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Độ Hạ quay đầu nhìn một cái, không chạy nữa, thở một hơi: “Có thể là, anh Giang đã dùng ‘Lĩnh vực của thần’ rồi.”
Ngân Tô quay đầu nhìn lại, có thể loáng thoáng trông thấy một kết giới, bên trong kết giới, ngọn lửa u lam đang ra sức tàn phá.
Khác với lửa thông thường, ngọn lửa u lam không gây tổn hại gì cho thực vật, nhưng những thực vật vốn đang phát triển, sau khi chạm vào ngọn lửa lại ngừng sinh trưởng.
【 Triệu hồi đang trong quá trình thăng cấp... 】
Một cửa sổ trò chơi Pop-up đột nhiên hiện lên trước mắt Ngân Tô, cô hơi nhướng mày, quả nhiên kỹ năng thứ hai cũng có thể thăng cấp.
【 Quá trình thăng cấp Triệu hồi đã hoàn tất. 】
【Triệu hồi: Lúc bạn dạo chơi trong phó bản, vẫn còn nhớ đến những quái vật mà bạn đã từng gặp chứ? Khi bạn “rất mong muốn” được gặp lại bọn chúng, vậy thì triệu hồi bọn nó thôi, quái vật sẽ đến tìm bạn. Những quái vật đáp lại lời triệu hồi của bạn có lẽ sẽ có vài “đam mê” nho nhỏ, nếu bạn muốn bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời, hãy thỏa mãn những “đam mê” nhỏ ấy, nếu không, bọn chúng có thể sẽ không nghe lời đâu. Một khi đã triệu hồi quái vật thì không thể đổi lại. 】
【Phạm vi có hiệu lực: Tất cả phó bản, thế giới hiện thực. 】
【Giới hạn sử dụng: Chỉ có thể triệu hồi quái vật từ cấp S trở lên và quái vật trong phó bản tử vong. 】
【Quái vật đã ràng buộc (hiện tại): 1/2】
Tạm thời Ngân Tô không có thời gian để triệu hồi thêm bạn mới, mọi người tiếp tục chạy dọc theo con đường thêm một khoảng, đến khi xung quanh trở nên thoáng đãng rộng rãi và thực vật trở lại bình thường thì họ mới chạy chậm lại.
Độ Hạ nhìn điện thoại, nói với Ngân Tô: “Tô tiểu thư, nhóm người anh Giang đang ở sở chỉ huy bên kia, chúng ta qua đó đi.”
Ngân Tô sao cũng được: “Ừ.”
Độ Hạ kiểm tra trị số ô nhiễm trước, xác định bên ngoài an toàn mới dẫn bọn họ đi qua đường mòn.
Mặc dù Vu Lê Nguyệt bị thương nhưng tốc độ của cô ta cũng không chậm, có thể đuổi kịp mọi người, trong suốt hành trình không nói một lời.
“Rầm!”
Lùm cây ven đường lay động, có vật nặng gì đó đè lên bụi cỏ, một cái đầu lộ ra, máu theo bên mặt nhỏ tí tách xuống thảm cỏ.
Người nọ nằm im ở đó, không biết còn sống hay chết.
“Là người ở đội tuần tra!” Vu Lê Nguyệt nhận ra đối phương, chủ động tiến lên kiểm tra tình trạng của người đó: “Vẫn còn thở.”
Trên người thành viên đội tuần tra viên đều là máu, hai cánh tay vô lực buông thõng hai bên, không biết là trật khớp hay bị gãy xương.
Độ Hạ lấy ra một lọ thuốc đưa cho Vu Lê Nguyệt, Vu Lê Nguyệt rót hết cho người đó.
“Hình như bên kia còn có người, tôi qua đó xem thử.” Độ Hạ lần theo vết máu nhìn sang, “Mọi người cẩn thận một chút.”
Ngân Tô không tham gia giúp đỡ, cô giữ chặt quái vật tóc bỗng nhiên nhốn nháo, tầm mắt cô rơi trên người thành viên đội tuần tra viên đang hôn mê đó.
Quái vật tóc một hai muốn bổ nhào vào người đó, giống như bị kích thích bởi mùi máu tươi trên người anh ta.
“Tô tiểu thư, tóc của cô…” Vu Lê Nguyệt rót hết thuốc cho người nọ, vừa ngẩng đầu đã thấy tóc của Ngân Tô bay tứ tung, như xung quanh cô có tĩnh điện ấy.
“Cô kiểm tra người đó xem.” Ngân Tô bực bội vuốt tóc xuống.
Vu Lê Nguyệt sửng sốt một lát rồi quay đầu nhìn lại người trên mặt đất.
Gần như là cùng lúc, người nọ bỗng mở mắt, tay của hắn vốn mềm nhũn buông thõng bên hông, đột nhiên giơ lên, đánh úp về phía Vu Lê Nguyệt.
Vu Lê Nguyệt phản ứng nhanh nhạy, trở tay đã cắm một dao vào ngực đối phương, lại nhấn mạnh xuống một cái.