Tay của thành viên đội tuần tra thõng xuống không còn sức lực, trong đôi mắt dần dần lụi tắt tràn đầy sự không cam lòng.
Vu Lê Nguyệt rút con dao trong tay ra, trong chất lỏng màu đỏ trên thân dao có hỗn hợp một ít màu xanh lá cây đậm.
Ngân Tô ló đầu nhìn một cái: “Biến dị rồi?”
Con dao trong tay Vu Lê Nguyệt xoay chuyển, rạch da cổ tay của thành viên đội tuần tra, máu chảy ra từ miệng vết thương không phải màu đỏ tươi bình thường mà là đỏ, xanh lá trộn lẫn.
Mạch máu dưới da thịt bị rễ màu xanh lá, trắng đan xen thay thế, trông vô cùng quái dị.
“Chắc hẳn là bị ký sinh khống chế rồi.” Vu Lê Nguyệt kiểm tra xong đưa ra kết luận, cô ta lấy điện thoại ra, lập tức báo cáo tin tức này cho Giang Kỳ.
Ngân Tô đột nhiên bước về hướng Độ Hạ rời đi.
Vu Lê Nguyệt nhìn bên đó một cái, cũng đứng dậy đuổi theo.
Bụi cây phía trước hơi sâu, vệt máu ngoằn ngoèo dưới đất, chắc hẳn Độ Hạ qua đó theo những vệt máu này…
Đi vòng qua bụi cây, phía trước có hai thi thể của thành viên đội tuần tra.
Nhưng gần đó không thấy tung tích của Độ Hạ.
Ánh mắt Ngân Tô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở bên trái, cỏ cây bên đó hơi lay động, một bàn tay thò ra từ phía dưới, túm lấy cỏ cây.
Sau đó Độ Hạ nhô ra, trong tay còn kéo theo một người: “Là đội trưởng Lạc.”
Lạc Kỷ Minh bị thương hôn mê, mắc trên thân cây ở sườn dốc.
Độ Hạ kéo người lên, để anh ta nằm thẳng dưới đất.
Tuy Vu Lê Nguyệt không phải là bác sĩ nhưng cô ta chuyên nghiệp hơn Ngân Tô và Độ Hạ một chút, nên Vu Lê Nguyệt kiểm tra cho Lạc Kỷ Minh.
“Có lẽ là bị phản phệ lúc khởi động vùng cách ly tuyến lửa rồi, có vết thương bên ngoài, anh ta từng bị người khác tấn công.”
Người tấn công anh ta, rất có khả năng chính là thành viên đội tuần tra bị ký sinh ban nãy.
…
…
Sở chỉ huy tạm thời.
Sau khi triển khai Lĩnh vực của thần, cả núi Vân Linh bị bao trùm bên trong, ngọn lửa màu u lam bùng lên ở núi Vân Linh.
Thỉnh thoảng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được động đất.
Âm thanh đó truyền ra từ nơi xa trong núi Vân Linh.
“Tổng đội trưởng Giang, vẫn chưa liên lạc được với đội trưởng Lạc.” Thành viên đội tuần tra đi tới báo cáo: “Đội trưởng Lạc anh ấy…”
“Độ Hạ tìm được anh ta rồi.” Giang Kỳ gửi vị trí cho bọn họ: “Cử xe đi đón bọn họ đi.”
Thành viên đội tuần tra vừa nghe đội trưởng Lạc đã tìm được rồi thì ánh mắt sáng lên, vội vàng đi sắp xếp xe.
Giang Kỳ nhìn nhóm người bận rộn, tâm trạng lại vô cùng nặng nề.
Thực vật ký sinh…
Nếu chỗ này của bọn họ cũng có người bị thực vật kí sinh trà trộn vào… Lúc đó nhiều thành viên đội tuần tra ở ngoài như vậy, bọn họ đều bị tấn công, người dễ bị ký sinh nhất chính là bọn họ.
Nhóm thành viên bị thương đó đều đưa đi rồi.
【Giang Kỳ: Trong những thành viên bị thương nghi ngờ có người bị thực vật kí sinh, thành viên bị thương trở về từ núi Vân Linh và những người từng tiếp xúc với bọn họ, toàn bộ cách ly.】
Tin nhắn của Giang Kỳ vừa gửi đi, tin nhắn của Nghiêm Nguyên Thanh cũng gửi tới cùng lúc.
【Thanh Điểu Truyền Tin: Vừa nhận được tin tức, có một chiếc xe đột nhiên lạc đoàn, bọn họ phát hiện thì lập tức đuổi theo, nhưng thành viên đi cùng trong xe đã tử vong, hai thành viên bị thương không rõ tung tích.】
Ấn đường Giang Kỳ giật giật.
Những ký sinh trùng này tiến vào thế giới nhân loại sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đây?
Trước mắt bọn họ vẫn chưa biết phương thức và tốc độ ký sinh của chúng, nếu lây lan dễ dàng và nhanh chóng giống như bệnh truyền nhiễm thì người nguy hiểm nhất chính là dân chúng bình thường.
Buộc phải nhanh chóng bắt hai người mất tích đó trở về!
…
…
Thôn Đại Trúc.
Thôn dân Chu Vũ Long vác cái cuốc, chuẩn bị đi làm ruộng.
Bây giờ trong thôn đã không còn bao nhiêu người làm ruộng, khắp nơi đều là đất hoang, cỏ dại mọc thành lùm.
Chu Vũ Long đi xuyên qua một con đường nhỏ, xa xa nhìn thấy vườn rau nhà mình, mảnh đất đó được chăm sóc rất tốt, hình thành sự tương phản rõ nét với sự hoang vắng xung quanh.
Nhưng đợi Chu Vũ Long đến gần lại cau mày nhìn bên trong vườn rau, ở đó có một mảng dây leo có gai rủ xuống, rõ ràng anh ta nhớ là hôm qua không có, sao mới một đêm lại lòi ra nhiều dây leo có gai như vậy?
Chu Vũ Long vác cái cuốc đi qua đó, muốn xem thử dây leo có gai là chuyện gì xảy ra.
“Oong ——”
Điện thoại trong túi rung lên.
Chu Vũ Long bỏ cái cuốc xuống, lấy điện thoại ra.
Là một khung tin nhắn, anh ta còn chưa kịp nhìn rõ nội dung của tin nhắn thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, anh ta ngẩng đầu theo bản năng.
Dây leo có gai phía trước đột nhiên bành trướng, bao trùm Chu Vũ Long vào trong.
Cái cuốc rơi trên mặt đất, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vẫn sáng ——
【Thông báo quan trọng: Cư dân ở gần núi Vân Linh vui lòng đừng đến gần bất kỳ loài thực vật nào… Nếu phát hiện tình huống khác thường thì hãy lập tức báo cáo. Số điện thoại báo cáo: XXXXX】
Máu tươi nhỏ giọt lên màn hình điện thoại.
Ánh sáng trên màn hình dần tối đi.
Gió nhẹ thoảng qua rừng núi, mang theo một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Ngay lúc này, một bàn tay nhặt điện thoại dưới đất lên, lau lau máu trên màn hình, màn hình màu đen phản chiếu khuôn mặt chủ nhân.
Bất ngờ là Chu Vũ Long.
“Chu Vũ Long” lật qua lật lại cái điện thoại, dường như không biết nên sử dụng thế nào, trên khuôn mặt đen sạm lộ ra vẻ ngây thơ.
Mấy phút sau, “Chu Vũ Long” đã có thể thuần thục cách mở điện thoại, anh ta nhặt cái cuốc dưới đất lên, vác lên vai, rời khỏi vườn rau.
Anh ta trở về theo hướng Chu Vũ Long đi tới, lúc đi qua một vườn rau thì nghe thấy có người gọi anh ta.
“Đại Long, sao anh về nhanh như vậy? Làm việc xong rồi à?”
“Chu Vũ Long” nhìn người gọi anh ta, anh ta cũng không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy.
Thôn dân giơ tay vẫy vẫy: “Sao thế? Anh ngây người cái gì? Tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
“Chu Vũ Long” chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thật thà không được tự nhiên lắm: “Tôi, đói… rồi.”
Giọng nói của anh ta hơi mất tự nhiên.
“Mới mấy giờ mà anh đã đói rồi?”
“Chu Vũ Long” vác cái cuốc đi xuống, đi về hướng người đó.
“Anh đi xuống làm cái gì… Ôi chao rau của tôi! Chu Vũ Long anh làm cái gì thế… Á!”
Cái cuốc giơ lên cao, nện về phía thôn dân, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi biến mất rất nhanh, khắp vườn rau đều là dây leo có gai.
Dây leo có gai chậm rãi biến mất dưới chân “Chu Vũ Long”, máu đọng trên lá rau nhỏ giọt vào trong đất.
…
…
Sở chỉ huy.
“Đội trưởng Lạc trở về rồi!”
“Mau mau mau!!”
Xe vừa dừng lại, lập tức có người vây quanh, Lạc Kỷ Minh được người ta khiêng xuống xe, đưa vào trong phòng y tế xây dựng tạm thời.
Ngân Tô từ ghế phụ đi xuống, nhìn qua sở chỉ huy một cái, đoán chừng nơi này được dựng xong từ sớm rồi, dùng để ứng phó tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Mặc dù sở chỉ huy đơn sơ nhưng công năng đầy đủ cả.
Người trong sở chỉ huy không ít, có rất nhiều gương mặt lạ, có lẽ là từ nơi khác qua đây tiếp viện.
Mặt đất nơi xa còn đặt mấy thi thể, bọn họ được trùm tấm vải màu đen, mọi người đi qua đi lại bên cạnh bọn họ nhưng lại không thể chiếu cố đến bọn họ.
“Tô tiểu thư, anh Giang ở bên kia.” Độ Hạ gọi Ngân Tô một câu.
Ngân Tô đáp một tiếng, đi về phía Giang Kỳ.
“Anh Giang.” Độ Hạ đi mấy bước là tới trước mặt Giang Kỳ: “Tình hình bây giờ thế nào?”
“Có ký sinh trùng chạy mất.” Giang Kỳ lời ít ý nhiều: “Trước mắt vẫn chưa tìm được hành tung, tình hình trong núi Vân Linh bây giờ không rõ, động đất vẫn tiếp tục xảy ra, nhưng dấu hiệu thực vật sinh trưởng đã được khống chế.”
Giọng nói Giang Kỳ dừng lại: “Đội trưởng Lạc đã xảy ra chuyện gì?”