“Không biết, lúc bọn em tìm được anh ta thì anh ta đã hôn mê rồi. Nhân viên nghiên cứu Vu nói trên người anh ta có vết thương bị phản phệ, còn từng bị ngoại lực tấn công, có lẽ là lúc khởi động vùng cách ly tuyến lửa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau khi bị thương, kí sinh trùng lại tấn công anh ta.”
Độ Hạ nói ra suy đoán của mình.
Tình hình cụ thể phải đợi Lạc Kỷ Minh tỉnh lại.
Sau khi Độ Hạ trao đổi với Giang Kỳ xong, lập tức bị Giang Kỳ cử đi làm chuyện khác rồi.
Vu Lê Nguyệt cũng trở về phòng thí nghiệm tạm thời, Ngân Tô thấy trước đó cô ta đã lấy máu thịt của ký sinh trùng, đoán chừng là đi nghiên cứu rồi.
Giọng điệu Giang Kỳ hơi áy náy: “Tô tiểu thư, tôi không ngờ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này…”
Dáng vẻ Ngân Tô điềm tĩnh như đã thành thói quen: “Xui xẻo mà thôi, không liên quan tới anh.”
Giang Kỳ: “…”
Cô cũng lạc quan tích cực thật.
【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0681 vượt qua phó bản tử vong (026) ‘Trường Trung học Lý Quang’, phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng lại với khu M.】
Ngân Tô ngẩng đầu thì nhìn thấy thông báo toàn cầu đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
“Thông báo toàn cầu!”
“Là 0681…”
【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0710 vượt qua phó bản tử vong (008) ‘Biệt thự Ngân Sơn’, phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng lại với khu R.】
【Thông báo khu Hoa Hạ: Vì phó bản tử vong (008) ‘Biệt thự Ngân Sơn’ vĩnh viễn đóng lại với khu R, khu vực vẫn chưa qua ải sẽ nâng cao tỉ lệ làm mới phó bản này. Nhắc nhở hữu nghị: Độ khó của phó bản này thăng cấp theo số lần làm mới, người chơi vui lòng nhanh chóng qua ải.】
Thông báo của 0681 còn chưa biến mất thì thông báo mới đã xuất hiện, ba cái thông báo song song trên bầu trời, thoạt nhìn cũng khá hoành tráng.
“0710… Lại là một người chơi thử nghiệm nội bộ à.”
“Không phải chứ, sao tự nhiên lòi ra nhiều người chơi thử nghiệm nội bộ như vậy? Hồi trước còn chẳng có chút động tĩnh nào…”
“Quỷ mới biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ biết là lại có một phó bản tử vong sắp đổ bộ xuống nước mình rồi!”
“Nếu cứ xuất hiện người chơi thử nghiệm nội bộ…”
“Cứ tiếp tục như vậy thì làm gì còn đường sống nữa.”
“Chúng ta bảo vệ núi Vân Linh thì thế nào, phó bản tử vong xuất hiện càng ngày càng nhiều, trong nước, ngoài nước, trò chơi căn bản không cho chúng ta đường sống.”
“Ngày tháng này lúc nào mới kết thúc vậy trời, thật sự chẳng bằng chết quách trong trò chơi luôn cho rồi.”
“Nói cái câu hèn hạ gì thế!” Có người trách mắng một tiếng: “Mọi người bảo vệ nơi đây là vì cái gì hả? Là vì người nhà của chúng ta, vì người bình thường giống như người nhà của chúng ta. Bây giờ còn chưa đến đường cùng, lấy lại tinh thần hết đi, đừng để tôi nghe thấy câu nói kiểu này lần nữa!! Đừng vây xem nữa, tiếp tục làm việc đi!”
Tiếng thảo luận bị áp chế, nhóm người tản ra, tiếp tục bận rộn.
…
…
Trên trán Giang Kỳ đều là sự nghiêm trọng: “Tô tiểu thư, cô cũng nhìn thấy rồi, tình hình trước mắt càng ngày càng nghiêm trọng, việc thành lập nhóm công lược phó bản tử vong là vô cùng cấp bách.”
Rất có khả năng người chơi thử nghiệm nội bộ là người được trò chơi chọn trúng.
Tuy không biết tại sao trò chơi chọn trúng bọn họ, tại sao mấy năm trước lại không có chút động tĩnh nào.
Nhưng nếu bọn họ đều có năng lực vượt qua phó bản tử vong vậy thì phó bản tử vong đổ bộ xuống sau này sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
“Lúc trước tôi đã từng nói, kinh nghiệm của tôi chưa chắc đã thích hợp với mọi người.”
“Tôi biết.” Giang Kỳ nói: “Nhưng sự lí giải của cô đối với phó bản sẽ hữu dụng với chúng tôi, chúng tôi cần nghiên cứu phó bản theo nhiều góc độ, từ đó tìm ra con đường thích hợp.”
Lý giải to gan cũng giống như di chuyển một con cờ lúc chơi cờ, nó có khả năng bị ăn mất nhưng nó cũng là khởi đầu của thắng lợi.*
*Johann Wolfgang von Goethe (1749-1832), nhà thơ và nhà viết kịch người Đức.
Giang Kỳ lùi về sau một bước, hơi cúi người: “Tô tiểu thư, vẫn mong cô thận trọng suy xét một chút.”
Giang Kỳ cũng không đợi Ngân Tô trả lời: “Núi Vân Linh sẽ rất phiền toái, tôi cử người đưa Tô tiểu thư về trước.”
…
…
Một nhân viên ngoài biên chế như Ngân Tô, ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
Nên cô không từ chối đề nghị của Giang Kỳ, nhưng cũng không để Giang Kỳ cử riêng một người đưa cô về, mà ngồi một bên đợi chuyến tiếp theo về thành phố Lan Giang của phương tiện công cộng.
Ngân Tô lấy điện thoại ra nhìn một cái, Khang Mại đã gửi mấy tin nhắn liền cho cô, người bán tinh thạch thuộc tính kia đồng ý giao dịch rồi, hỏi cô giao dịch thế nào.
Vì hồi lâu cô chưa trả lời tin nhắn nên Khang Mại mới gửi liên tiếp mấy tin nhắn lận cho cô.
Cho dù vào trò chơi thì cũng là chuyện trong một khoảnh khắc.
Lâu như vậy mà không trả lời tin nhắn thì chắc chắn là không bình thường lắm.
Ngân Tô trả lời Khang Mại, quyết định phương thức giao dịch xong, đang chuẩn bị thoát ra ngoài thì giao diện đột nhiên tối đen.
【Lời mời đặc biệt】
Bốn chữ xuất hiện trên màn hình.
“???”
Bốn chữ lời mời đặc biệt biến mất rất nhanh, xuất hiện nội dung mới.
【Tên phó bản: Mùa tỏ tình】
【Địa điểm phó bản: Núi Vân Linh】
【Số người chơi: 12】
【Người chơi hiện tại: 1】
【Quy tắc: Người chơi có thể tự lập tổ đội, nếu người chơi có lời mời đặc biệt chưa lập tổ đội thì sẽ sắp xếp người chơi ngẫu nhiên.】
【Nếu cần mời người chơi thì hãy chia sẻ liên kết này cho người chơi được mời.】
【Đếm ngược thời gian mời: 00:02:49】
【Nhắc nhở đặc biệt: Vượt qua phó bản này, nguy cơ của núi Vân Linh có thể giải trừ.】
Ngân Tô: “…”
Ánh mắt Ngân Tô dừng ở địa điểm phó bản trong chốc lát, đây là phó bản tử vong của khu ô nhiễm núi Vân Linh?
Không phải… Sao lại có cách chơi mới thế này được vậy?
Dựa theo truyền thống không nói lý lẽ của trò chơi, hẳn là trực tiếp kéo cô vào phó bản mới đúng, còn gửi lời mời cái gì, chuyện khách sáo như vậy không giống trò chơi lắm à nha.
Chẳng lẽ là cô cách núi Vân Linh quá xa?
Cũng không đúng nha, trò chơi lợi hại biết bao, làm gì có chuyện bị hạn chế bởi vị trí địa lý được…
Ngân Tô không nhìn thấy lựa chọn từ chối nên thực ra cô không từ chối lời mời này được.
Quả nhiên là vẫn không nói lý lẽ gì cả.
Thời gian đếm ngược chỉ có ba phút, căn bản không cho cô nhiều thời gian.
Ngân Tô lướt danh sách bạn bè, cô không kết bạn nhiều, đa số đều là người chơi vượt qua phó bản tử vong.
Ngân Tô lướt hai lượt, cuối cùng lựa chọn gửi tất cả.
Đến trước được trước.
【Km: Tô tiểu thư, chuyện này không cần suy xét đến tôi!】
Người trả lời đầu tiên là Khang Mại.
Anh ta không có hứng thú với việc vào phó bản tử vong chút nào, cho dù là đại lão mời cũng không được, chủ yếu là tiếc mạng.
【Tô – người tốt siêu cấp: Gửi tất cả.】
【Km: …】
【Km: Nhưng mà này là cô đã dùng đạo cụ sao?】
【Tô – người tốt siêu cấp: Không có đâu, là tình yêu trò chơi đối với tôi đó.】
【Km: …】
Dường như có thể cảm nhận được oán hận của đại lão từ trong câu chữ.
Ngân Tô lướt danh sách hết nửa phút, nói chuyện phiếm với Khang Mại mấy câu, bây giờ chỉ còn lại hơn một phút.
Mà lúc này vẫn chưa có người gia nhập.
【Người chơi ‘Ly Khương’ chấp nhận lời mời của bạn, gia nhập phó bản ‘Mùa tỏ tình’.】
【Người chơi hiện tại: 2】
【Người chơi ‘Bất Kinh Bất Kinh’ chấp nhận lời mời của bạn, gia nhập phó bản ‘Mùa tỏ tình’.】
【Người chơi hiện tại: 3】
【Người chơi ‘Phúc Tinh Cao Chiếu’ chấp nhận lời mời của bạn, gia nhập phó bản ‘Mùa tỏ tình’.】
【Người chơi hiện tại: 4】
…
【Đếm ngược thời gian mời: 00:00:00】
【Lối đi lời mời đã đóng lại.】
【Người chơi hiện tại: 4】
【Số người chơi không đủ, sau khi phó bản khởi động sẽ tự động sắp xếp.】
…
Nhắc nhở tin nhắn bạn bè không khác gì với nhắc nhở tin nhắn bình thường, nếu người ta ở trong phó bản hoặc đang làm chuyện khác, mấy phút như vậy, đoán chừng cũng không nhìn thấy.
Lối đi lời mời vừa đóng lại thì Ngân Tô nhận được tin nhắn của Loài Bò Sát Không Rõ.
【Loài Bò Sát Không Rõ:???】
【Loài Bò Sát Không Rõ: Không ấn vào được.】
【Tô – người tốt siêu cấp: Tới muộn rồi, lần sau tới sớm hơn nhé.】