Bên trong căn phòng trống, có khoảng mười mấy người đang đứng vây xung quanh nhau. Có người bình thản quan sát những người chơi khác, có vài người thì chụm đầu ghé tai với nhau thảo luận, cũng có những người lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Một thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi liếc nhìn xung quanh, dè dặt đặt câu hỏi với người đàn ông mặc vest màu lam bên cạnh: “Mấy người… Mấy người đều là người chơi lâu năm sao?”
Người đàn ông mặc vest trả lời với giọng điệu khó chịu: “Hỏi thừa, chẳng lẽ trong phó bản này còn có người chơi mới à?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai hơi thay đổi.
Người đàn ông mặc vest nhìn thấy biểu cảm trên mặt thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai thay đổi: “Ý cậu là sao? Cậu là người chơi mới à?”
Vẻ mặt của thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai đã nói lên tất cả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này, người đàn ông mặc áo vest vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn, chỉ cho rằng cậu ta vừa mới hoàn thành xong phó bản tân thủ: “Đây là phó bản thứ mấy?”
Thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai giơ ba ngón tay lên.
Đây là phó bản thứ ba của cậu ta.
(Nhắc nhở thân thiện từ admin: Người chơi mới sẽ phải trải qua giai đoạn phó bản tân thủ. Giai đoạn phó bản tân thủ này sẽ có 3 phó bản nhỏ. Và số lần chàng thanh niên này tham gia trò chơi tính đến hiện tại chính là lần thứ 3 cũng là lần cuối và cũng chính là phó bản hiện tại mà chị Tô tham gia. Oh yeah chị Tô thật xui xẻo!)
Cậu ta thấy những người chơi khác đều cực kỳ bình tĩnh, phong thái không tầm thường, không giống như những người chơi mà cậu ta gặp ở hai phó bản trước đó.
Nhưng tại sao trò chơi lại sắp xếp người chơi mới với người chơi lâu năm trong cùng một phó bản…
Đồng tử người đàn ông mặc áo vest chấn động một cái: “Chết tiệt, cái quái gì vậy…”
Giọng người đàn ông mặc vest hơi lớn, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào anh ta.
“Có chuyện gì vậy?” Có người hỏi.
“Cậu ta là người mới.” Người mặc vest không nhịn được cao giọng: “Tôi cũng đã vượt qua hai mươi phó bản rồi, sao còn bị sắp chung phó bản với một người mới thế hả!!”
Mọi người: “…”
Sau khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, có người lớn tiếng hỏi: “Còn có người chơi mới nào nữa không?”
“Tôi…” Một cô gái khác mặc áo len dệt kim màu cam giơ tay.
“Hai người?”
Tổng cộng có 12 người trong phòng.
Sáu nam, sáu nữ.
Người chơi mới chia ra một nam và một nữ… Rất tốt, rất giống phong cách của trò chơi, rất công bằng.
Những người chơi còn lại cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đã tung hoành trong phó bản nhiều “năm” rồi, cũng chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
Bởi vì tình huống không rõ ràng, chuyện này chỉ có thể tạm thời đè xuống.
“Chỗ này là trường học à?”
“Hơi giống, mà cũng không giống lắm.” Người phụ nữ đứng bên cửa sổ ngừng nói, nhìn kỹ một lúc rồi nói ra mấy chữ: “Trại huấn luyện tình yêu.”
“Cái gì?”
“Biểu ngữ ở đằng kia.” Người phụ nữ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Những người khác ngay lập tức đi đến bên cửa sổ, nhìn về chỗ người phụ nữ đang chỉ.
Trại huấn luyện tình yêu, mùa tỏ tình…
Phó bản này có liên quan gì đến tình yêu à?
…
…
Sau khi tiến vào Ngân Tô vẫn chưa di chuyển, xuất hiện người chơi mới trong phó bản tử vong đã không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Đoán chừng là mỗi phó bản tử vong đều sẽ có kiểu người chơi xui xẻo này.
Trước tiên Ngân Tô mở giao diện cá nhân xem qua.
【Phó bản hiện tại: Mùa tỏ tình】
【Thời gian sống sót: 7 ngày】
Ngân Tô tắt giao diện cá nhân đi, quét mắt nhìn đám đông một vòng. Không biết có phải là do liên quan đến tổ đội hay không, cô có thể trực tiếp nhận ra nhóm người Ly Khương kia.
Hiển nhiên những người khác cũng có thể nhận ra, Ly Khương kéo Tạ Bán An xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Ngân Tô.
Ly Khương lúc này viền mắt hơi đỏ lên, nhưng chưa rơi nước mắt xuống, trong giọng nói mang theo mấy phần ngạc nhiên vui mừng: “Tô tiểu thư.”
Ngân Tô nhìn thấy Ly Khương liền không khỏi mỉm cười: “Ai nha, lại gặp nhau rồi, cô thật đáng yêu quá đi.”
Nước mắt vừa rơi xuống.
Ngân Tô liền muốn lôi chậu hoa ra ngay tại chỗ, rồi để Ly Khương khóc một trận. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên, cô cuối cùng cũng đã ngừng suy nghĩ ma quỷ này lại, đợi đến khi cô ấy khóc một mình rồi lại đến nhận tiếp vậy.
Ly Khương: “…”
Mặc dù Tô tiểu thư đang khen cô ấy nhưng tại sao nụ cười của Tô tiểu thư có chút dọa người ta thế nhỉ?
Ô Bất Kinh cuối cùng cũng chạy tới, cậu ta không biết Ly Khương và Tạ Bán An, lúc ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Ngân Tô sáng nhiều hơn một chút: “Tô tiểu thư?”
Ngân Tô mang một gương mặt xa lạ, có điều chiếc áo gió cô mặc trên người trông rất quen mắt.
Phó bản lần trước kết thúc, sau khi rời khỏi cậu ta và Ngụy Hoành mới biết đại lão 0101 có ở trong phó bản. Lúc đó chỉ có ba người bọn họ qua ải, không phải Ngụy Hành, cũng không phải cậu ta, vậy thì chỉ có thể là Tô tiểu thư.
Ô Bất Kinh cũng không ngờ rằng mình may mắn đến như vậy, thế mà lại có thể được ghép với đại lão 0101.
Trải nghiệm này đủ để cậu ta khoe khoang cả đời rồi.
Ngân Tô liếc mắt nhìn ‘vú em” nhát gan của team, tò mò hỏi: “Sao cậu dám bấm chọn vậy?”
“…” Sắc mặt của Ô Bất Kinh lập tức trở nên khó coi, vừa ủ rũ lại đau khổ: “Tôi bấm… bấm nhầm.”
Sau khi nhấp vào liên kết tiến vào thì còn có một lần xác nhận nữa, cậu ta quá phấn khích vì được đại lão 0101 gửi tin nhắn đến mức thay vì bấm ‘từ chối’ thì cậu ta bấm ‘chấp nhận’.
Mặc dù lời mời từ đại lão rất khó có được, nhưng mà phó bản mà đại lão tiến vào có thể là loại phó bản cấp thấp sao?
Ngân Tô: “…”
Nhóc đáng thương.
Suy cho cùng là do cô mời, Ngân Tô vẫn rất có tinh thần trách nhiệm của người mời: “Mọi người làm quen với nhau một chút đi.”
Bé mít ướt cười cười với Ô Bất Kinh: “Tôi là Ly Khương, đây là bạn của tôi, Tạ Bán An.”
Ngân Tô không biết tên Ly Khương này là tên thật hay tên giả, đây là biệt danh của cô ấy trên app cấm kỵ và cũng sử dụng luôn tên này với thế giới thực bên ngoài.
Hầu hết người chơi thích sử dụng tên giả vì sợ mất danh tính trong thế giới thực.
Cũng có người chơi không thèm để ý, trực tiếp sử dụng tên thật.
Đã bước vào rồi thì không có chỗ để hối hận, Ô Bất Kinh chỉ có thể chấp nhận sự thật này, cẩn thận nói: “Tôi là Ô Bất Kinh, chào mọi người.”
Hai bên giới thiệu sơ qua với nhau, đạt được sự hiểu biết cơ bản.
…
…
Bên kia những người chơi đã kiểm tra qua căn phòng một lần, không phát hiện được chỗ nào đặc biệt cả, cũng chỉ thấy một tấm biểu ngữ đó bên ngoài cửa sổ.
Lúc này bọn họ đang do dự có nên ra ngoài xem xét hay không.
“Xin chào các bạn học viên.”
Một người phụ nữ xuất hiện ở cửa phòng, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, tóc dài đến thắt lưng, trên môi nở nụ cười, trên tay cầm một xấp giấy A4.
Người phụ nữ giẫm giày cao gót bước vào phòng, đứng trước mặt mọi người.
Người chơi biết NPC này có thông tin lúc đầu nên đều im lặng lại.
“Tôi là Mạt Lị, quan sát viên của các bạn trong khoảng thời gian này. Tôi hy vọng mọi người có thể học được cách yêu đương trong khoảng thời gian này và gặt hái được hạnh phúc của mình.”
“Trại huấn luyện được quản lý khép kín và không ai được phép ra ngoài trong thời gian này.”
Ngân Tô giơ tay hỏi: “Vậy làm thế nào để được tính là tốt nghiệp?”
Những người chơi khác vô thức quay đầu lại để xem là tên thích thể hiện nào, NPC còn chưa nói manh mối xong mà đã dám bắt đầu đặt câu hỏi rồi.
Thích thể hiện – Ngân Tô chớp mắt, vẫy vẫy tay chào mọi người, lời thoại thốt ra mà không cần suy nghĩ: “Chào mọi người, rất vui khi được gặp mọi người nha.”
“…”
Vui cái quỷ gì hả?
Mạt Lị không tức giận, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Ngân Tô: “Khi các bạn học được yêu là như thế nào, thì chính là một học viên xuất sắc rồi.”
Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Vậy nếu không học được thì sao?”
Mạt Lị: “Trong trại huấn luyện của chúng tôi, chưa từng xuất hiện học viên nào không thể học được cả.”
“Tôi trời sinh lục thân không nhận, nhưng mà tôi cực kỳ muốn nói chuyện yêu đương, tôi đến đây chính là vì thực lực của các người mà. Tôi hy vọng các người sẽ không làm tôi thất vọng.” Cô gái ngừng nói một lát, trên môi nở một nụ cười dịu dàng: “Nếu tôi mà không tốt nghiệp được, vậy thì cái trại huấn luyện này của mấy người cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu.”
Mạt Lị: “…”
Lục thân không nhận thì có liên quan gì đến việc yêu đương hả?
Tất cả người chơi: “???”
Không phải.
Ai là NPC thế?
Sao cô còn đe dọa lại người ta luôn rồi vậy? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Học viên, cô yên tâm, sẽ không làm cô thất vọng đâu.” Mạt Lị duy trì nụ cười, cũng không cho Ngân Tô cơ hội nói gì nữa, mở tờ giấy A4 trong tay ra: “Tôi có một tờ khai ở đây. Mọi người theo thứ tự bước tới nhận lấy rồi điền vào đi.”