Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 442: Mùa tỏ tình (2)



Edit: Mèo lười 

Beta: Sally, Yan

… 

… 

Ngân Tô cầm tờ khai nhìn lướt qua một lượt trước.

Họ và tên, tuổi tác, sở trường cơ bản, v…v…, trừ mấy thứ này ra, thì chính là một số câu hỏi liên quan đến tình yêu. 

Ví dụ như “có yêu cầu gì về giới tính nào khi hẹn hò không?”, “cảm giác mới mẻ trong tình yêu”, “hình mẫu người yêu khiến bạn sẽ rung động”. 

Ngân Tô cầm lấy bút liền bắt đầu viết. 

【Tên: Tô Hảo Hảo】

【Tuổi: 18】

【Sở trường: Mổ heo】

【Yêu cầu về giới tính khi hẹn hò: Ai cũng được, không phải người cũng được】

【Cảm giác mới mẻ trong tình yêu: Càng mới mẻ càng tốt】

【Hình mẫu người yêu khiến bạn sẽ rung động: giống như tôi vậy】

Ngân Tô điền loạn một hồi, rất nhanh đã viết xong toàn bộ thông tin. 

Những người chơi khác thận trọng hơn, không chắc chắn liệu tờ khai này có tác dụng gì không nên bọn họ điền rất chậm, một câu hỏi mà suy đi nghĩ lại nhiều lần. 

Mạt Lị cũng không thúc giục, mỉm cười nhìn mọi người. 

Ngân Tô cuộn tờ khai lại, đi tới trước mặt Mạt Lị, trước tiên quan sát cô ta từ trên xuống dưới một hồi, sau đó mở miệng hỏi: “Quan sát viên là làm cái gì vậy?” 

Mạt Lị lịch sự trả lời: “Chủ yếu chịu trách nhiệm quan sát tình hình học tập của học viên, ghi chép và nhắc nhở học viên, đồng thời phối hợp với giảng viên hoàn thành một số chương trình học.” 

Ngân Tô hiểu rõ: “À ra là một cái máy giám sát hình người.” 

“…” 

Mạt Lị muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát không mở miệng. 

Luôn có cảm giác mình mà trả lời câu hỏi này, cô sẽ bật ra những từ càng kỳ quái hơn. 

“Hiện tại trại huấn luyện của chúng ta có bao nhiêu học viên?” 

“Trước mắt có khoảng chừng hai trăm người.” 

“Ít vậy à?” 

“…” A. 

Những câu hỏi cơ bản bình thường Mạt Lị đều sẽ trả lời từng câu một, nhưng khi Ngân Tô bật ra những câu hỏi kỳ lạ thì cô ta liền im lặng không nói. 

Tất cả mọi người thật vất vả mới điền xong tờ khai, Mạt Lị cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Ngân Tô, ngay lập tức bước ra khỏi phòng: “Mời các bạn học viên đi theo tôi.” 

Ngoài cửa là một hành lang, rải rác mấy căn phòng giống hệt nhau, lúc này bên trong phòng đều trống rỗng. 

Mạt Lị bước đi rất nhanh, mọi người vừa mới ra cửa thì cô ta đã đi tới chỗ cầu thang rồi. 

Mọi người không kịp chú ý quan sát xung quanh, vội vàng nhanh chóng đuổi theo. 

Ngân Tô hiện đang ở trong trạng thái ‘tổ đội’ với bọn họ, có điều cô cũng không nói muốn hành động cùng bọn họ, nhưng cũng không từ chối bọn họ đi theo. 

… 

… 

Mạt Lị đưa bọn họ đến một căn phòng khác, có một NPC khác ở bên trong. 

Mạt Lị yêu cầu bọn họ đưa tờ khai cho đối phương rồi nhận lấy thẻ học viên, cùng với thẻ học viên bọn họ còn được nhận thêm một tấm thẻ hồng. 

Trên mặt thẻ không có gì, nhưng chất liệu rất tốt, không biết dùng để làm gì. 

“Cái này có tác dụng gì?” Một người chơi trực tiếp hỏi NPC. 

NPC không trả lời cô ta mà ra hiệu cho cô ta rời đi, đừng cản trở việc giải quyết học viên tiếp theo. 

Vừa tuyệt tình lại lạnh lùng. 

Ngay cả Mạt Lị cũng không trả lời câu hỏi này. 

Mọi người đành phải giải quyết thẻ học viên trước. 

Mạt Lị đợi mọi người lấy thẻ học viên xong rồi đưa họ ra khỏi phòng, đi xuống lầu. 

Dưới lầu là một con phố, hai bên có rất nhiều cửa hàng màu hồng, vừa mộng mơ lại ngọt ngào. 

Người đi qua lại trên đường ai cũng có đôi có cặp, có cặp ngồi trên ghế tựa sát vào nhau, cũng có cặp tay trong tay đi mua sắm, cặp nào nhìn qua trông cũng vô cùng hạnh phúc. 

Bọn họ dường như có thể nhìn thấy những bong bóng màu hồng đang lơ lửng trong không khí. 

Mạt Lị: “Mọi người làm quen với trại huấn luyện một chút đi. Một giờ sau chúng ta sẽ tập trung ở đây.” 

Mạt Lị nói xong liền đi luôn. 

Những người chơi nhìn nhau một cái, lại nhìn con đường màu hồng mà rơi vào trầm mặc. 

Mọi người cũng chỉ im lặng một lúc rồi nhanh chóng bắt đầu giao lưu với những người chơi mà họ thấy thuận mắt. 

Có người chơi nhanh chóng tìm được những ‘đồng đội’ tốt thành lập một đội để hành động. 

“Tô tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây?” Ô Bất Kinh quay đầu lại hỏi Ngân Tô. 

“Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.” Ngân Tô đột nhiên giang rộng hai tay, làm một vẻ mặt say mê: “Ôi… Khắp nơi đều là hương vị của tình yêu, hương vị tuyệt vời biết bao! A…!” 

Động tác đột ngột của Ngân Tô làm Ô Bất Kinh giật mình. 

Không chỉ cậu ta, mà những người chơi khác chưa rời đi cũng tỏ vẻ hoang mang, ánh mắt kỳ lạ dò xét lướt qua người cô. 

Ngay cả Ô Bất Kinh cũng trở thành mục tiêu bị dò xét. 

Đại khái là đang nghi ngờ tên thích thể hiện này có phải bị trò chơi ép đến phát điên rồi không, đầu óc không được bình thường. 

Người có đầu óc không được bình thường trong trò chơi cũng chẳng ít… 

Các người chơi lần lượt rời đi, chẳng bao lâu sau chỉ còn lại Ngân Tô và Ô Bất Kinh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. 

Ô Bất Kinh cũng không dám hành động một mình, còn Ly Khương… hai người kia đâu mất rồi? 

Ô Bất Kinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện Ly Khương và Tạ Bán An không biết từ lúc nào đã đi đến phía bên kia rồi.

Cậu ta không quen biết với hai người đó nên cảm thấy vẫn là đi theo đại lão an toàn hơn.

Ngân Tô đã trở lại bình thường, đang suy nghĩ xem nên đi đâu để mỗi ngày làm một việc tốt. Trước tiên là tiến hành cuộc càn quét lớn trong trại huấn luyện… À không, kiểm tra kỹ lưỡng mới đúng. 

“Tô tiểu thư.”

Ly Khương đứng bên tường vẫy tay gọi Ngân Tô. 

Bên đó ngoài cô ấy ra, còn có mấy người chơi khác cũng ở đó, nhao nhao ngửa đầu nhìn lên bức tường. 

Ngân Tô nhấc chân đi tới, Ô Bất Kinh cũng vội vàng theo sau. 

Có cái gì đó dán bên trên bức tường.

【Thời khoá biểu của trại huấn luyện】

8:00 – 9:00: Giảng viên Triệu

20:00 – 21:00: Giảng viên Cao

【Quy tắc của trại huấn luyện tình yêu】

1. Trong tay mỗi học viên chỉ có một thẻ tỏ tình. 

2. Thẻ tỏ tình không được làm mất, vứt bỏ, xóa hoặc chỉnh sửa. 

3. Khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hãy tỏ tình với người đó ngay lập tức. 

4. Vui lòng không dùng “anh yêu em” và “anh thích em” khi tỏ tình, nếu bạn nghe thấy ai đó dùng những từ như vậy, hãy báo cáo ngay cho nhân viên an ninh.

5. Không được tỏ tình với giảng viên. 

6. Khi giảng viên tỏ tình với bạn, không được từ chối giảng viên, sau đó phải báo cáo ngay cho nhân viên an ninh. 

7. Trại huấn luyện không có phòng giảng số 14, nếu có người mời bạn đi thì hãy dẫn người đó đến gặp nhân viên an ninh. 

8. Nhân viên an ninh không an toàn.

Tổng cộng có tám quy tắc. 

Ba mục đầu tiên đều liên quan đến thẻ tỏ tình, tấm thẻ hồng bọn họ nhận được rất có thể chính là thẻ tỏ tình. 

Chỉ là tác dụng cụ thể của tấm thẻ này là gì thì tạm thời vẫn chưa biết được. 

Hai trong số những quy tắc đề cập đến việc báo cáo cho nhân viên an ninh, nhưng quy tắc cuối cùng lại nói nhân viên an ninh không an toàn.

Tạ Bán An trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu như có liên quan đến tình yêu, vậy tiếp theo chúng ta có phải kết đôi với “đối tượng yêu đương” không?” 

Ngân Tô mở miệng liền bắt đầu cầu nguyện: “Tôi hy vọng đối tượng yêu đương của tôi xinh đẹp một chút.”

Ly Khương: “???” 

Tạ Bán An: “…” 

Ô Bất Kinh: “???” 

Đối diện với ba cặp mắt khiếp sợ lại phức tạp, Ngân Tô kỳ quái hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ mấy người muốn một người xấu xí à?”

“…” 

Ly Khương uyển chuyển nói: “Tô tiểu thư, thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm đó.” 

Ngân Tô trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên gật đầu: “Cô nói đúng.” 

Một giây sau đó, Ly Khương đột chợt nghe cô ấy lại nói thêm: “Tôi chính là thích những thứ nguy hiểm, giết được cảm giác càng tốt hơn.” 

Khóe môi cô gái hơi nhếch lên, hai tay cô nắm lại trong không trung, như thể đang cảm nhận cảm giác đó. 

Ly Khương: “…” Như vậy rất kỳ quái đó! 

Tạ Bán An ho nhẹ một tiếng, chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại chủ đề chính: “Nói không chừng người chơi có thể tự mình ghép đôi với nhau.” 

Ngân Tô chắp hai tay sau lưng, khẽ cười một tiếng: “Cậu có thể cầu nguyện, tuyệt đối đừng để người chơi ghép đôi với người chơi nha.” 

Ô Bất Kinh theo bản năng hỏi: “Tại sao?” 

Ngân Tô nhướng mày: “Cậu thật sự cho rằng trò chơi để cho cậu nói chuyện yêu đương thật à?”