Thậm chí dù cho phó bản này là phó bản yêu đương thì đó cũng là lấy mạng ra cược.
Ghép đôi với một NPC, nếu một trong hai phải chết, còn có thể liều một phen, giết chết NPC.
Nếu ghép đôi với người chơi vậy thì chỉ có thể hai chọn một.
Dựa vào tính cách chó má của trò chơi, nếu người chơi thực sự ghép đôi với người chơi thì xác suất tự giết lẫn nhau cao tới 99,99%.
Ngân Tô: “Bây giờ thảo luận cũng vô ích, đợi lát nữa sẽ biết thôi.”
Ngân Tô dừng lại, liếc nhìn Tạ Bán An.
Nét mặt của cậu ta không thay đổi nhiều, nhưng khí chất trên người lại có sự thay đổi đáng kể, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp dưới da hơi phồng lên.
Có vẻ như cậu ta đã rất chăm chỉ rèn luyện trong khoảng thời gian này… Cũng có thể là nhóc mít ướt đã cho cậu ta cắn thuốc.
Ngân Tô: “Việc thử nghiệm biện pháp lần trước của mấy người có mang lại kết quả không?”
Ly Khương biết Ngân Tô đang hỏi về thí nghiệm để Tạ Bán An giết người trước rồi cô ấy mới lại tham gia vào đội sau.
“Lúc đầu thì có tác dụng, nhưng ở cùng nhau thời gian dài sẽ không có tác dụng, vẫn sẽ làm tăng giá trị xui xẻo.”
Chỉ cần Tạ Bán An giết người hoặc quái vật, giá trị may mắn mà cậu ấy mang theo sẽ chuyển thành giá trị xui xẻo.
Ngân Tô hít một hơi: “Vậy thì phải bảo vệ linh vật thật tốt rồi.”
Hiện tại bọn họ đang ở trạng thái tổ đội được trò chơi công nhận.
Nếu giá trị may mắn của Tạ Bán An biến thành giá trị xui xẻo thì người xui xẻo sẽ chính là toàn bộ bọn họ!
Cô không muốn bị xui xẻo hơn nữa đâu!
Tạ Bán An · linh vật: “…”
Ly Khương nói: “Tôi đã đưa cho Tiểu An một đạo cụ phòng ngự cấp SS rồi, cậu ấy có thể tự mình giải quyết những chuyện nhỏ được.”
Chỉ cần không vi phạm quy tắc phải chết thì những quái vật bình thường không thể làm gì cậu ấy.
Ô Bất Kinh nghe mà như lọt vào trong sương mù: “Cậu ta… có kỹ năng gì à?”
Tạ Bán An nói: “Là may mắn.”
“A a a, tôi biết rồi, vận may sẽ trở nên tốt hơn. Kỹ năng này rất tốt, trước đây tôi từng gặp một người, manh mối lúc đó cứ như là tự đưa tới tay cậu ta vậy.”
Ô Bất Kinh thắc mắc: “Kỹ năng này không phải rất tốt sao? Tại sao mọi người lại nghiêm túc như vậy?”
Tạ Bán An bất đắc dĩ nói: “Sau khi giết người, giá trị may mắn sẽ biến thành giá trị xui xẻo.”
Ô Bất Kinh: “…”
Thật là một kỹ năng đáng sợ!!!
“Hiện tại hẳn là an toàn rồi. Tiểu An và tôi sẽ đi đến những nơi khác xem có manh mối gì không.” Ly Khương không định đi theo Ngân Tô mãi: “Tô tiểu thư, lát nữa gặp lại cô sau.”
“Ừ.”
Sau khi Ly Khương và Tạ Bán An rời đi, Ô Bất Kinh vẫn không dám tự mình đi, cậu ta quyết định ôm chặt đùi đại lão.
…
…
Ngụy đại ca nói rằng kỹ năng của cậu ta rất hữu ích.
Ngân Tô cũng không quan tâm đến việc Ô Bất Kinh đi theo mình, cô quyết định đi tìm NPC trước để soát số lần làm việc tốt.
Ô Bất Kinh nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, cậu ta không biết đại lão đang phát điên cái gì, cả người nhìn qua trông vừa yếu ớt lại bất lực.
Những người chơi khác chứng kiến một màn này, lại một lần nữa xác định rằng tên thích thể hiện này đầu óc có vấn đề.
…
…
Một giờ, cũng đủ để những người chơi tìm hiểu về môi trường địa lý của trại huấn luyện này, nhưng họ cũng không tìm được nhiều manh mối hữu ích.
Toàn bộ khu trại huấn luyện đều tập trung quanh toà nhà mà họ vừa bước ra, bốn con đường dài xuyên qua nhau, ngang dọc thành một chữ “giếng (井)”’, cuối đường chính là sương mù trắng xóa.
Các khu phố chủ yếu được trang trí bằng màu hồng, với nhiều loại cửa hàng khác nhau mọc lên san sát như rừng, khiến nơi đây trông giống như một khu dân cư nhỏ.
Lúc này, tất cả người chơi đều trở về vị trí cũ, Ngân Tô và Ô Bất Kinh là người cuối cùng quay lại, hai người họ nhìn qua không có gì bất thường.
Nhưng chỉ có Ô Bất Kinh biết rõ, có bất thường! Có sự bất thường rất lớn!!
Cô ấy đã cướp lấy một tấm thẻ tỏ tình!!
Bọn họ còn chưa làm rõ tác dụng của thẻ tỏ tình là gì mà cô đã đi cướp thẻ tỏ tình từ NPC.
Mà quy tắc đầu tiên chính là “Mỗi học sinh chỉ có một thẻ tỏ tình”, ai mà biết được có hai thẻ tỏ tình sẽ có hậu quả gì.
Đi theo đại lão đúng là kích thích mà… Tim cậu ta gần như muốn ngừng đập luôn!
“Tất cả mọi người đều rất đúng giờ.” Mạt Lị không biết từ đâu xuất hiện, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Tiếp theo tôi sẽ đưa các bạn tham gia tiết học đầu tiên, mời các học viên đi theo tôi.”
Mạt Lị không dẫn bọn họ lên lầu mà dẫn bọn họ đi vòng sang phía bên kia của tòa nhà, mở một cánh cửa nhỏ rồi dẫn bọn họ vào.
Băng qua một hành lang rất tối, mọi người bước vào một căn phòng.
Căn phòng trống rỗng, chỉ có một rương rút thưởng được đặt ở chính giữa.
Mạt Lị đi đến bên cạnh chiếc rương, “Sau khi bước vào trại huấn luyện, mỗi ngày mọi người đều sẽ có cơ hội rút một đối tượng yêu đương ngẫu nhiên, trở thành người yêu một ngày.”
Trò chơi còn chưa chó đến mức để người chơi trực tiếp ghép đôi với người chơi.
Nhưng mà…
“Người yêu một ngày? Tức là mỗi ngày đổi một người á hả?” Ngân Tô chất vấn: “Thế thì khác gì là lăng nhăng chứ? Tôi là người một lòng một dạ!”
Mạt Lị: “…” Sao trước đó cô còn nói lục thân không nhận mà!
Mạt Lị cảm thấy Ngân Tô đang cố tình kiếm chuyện, cô ta phớt lờ Ngân Tô và nói tiếp:
“Những bạn học viên có mức độ hảo cảm hàng ngày đạt tiêu chuẩn có thể đạt được quyền lợi ở lại trong phòng nhỏ tình nhân; những học viên có mức độ hảo cảm không đạt tiêu chuẩn, trại huấn luyện sẽ không cung cấp chỗ ở, yêu cầu học viên phải tự giải quyết.”
“Mà học viên có mức độ hảo cảm hàng ngày thấp nhất…” Mạt Lị cố ý dừng lại, nụ cười ngọt ngào trên mặt trở nên nguy hiểm: “Sẽ phải đến phòng phụ đạo tình yêu và tiếp nhận phụ đạo cá nhân.”
“Làm thế nào để đạt được mức độ hảo cảm?” Có người chơi hỏi.
Mạt Lị trả lời câu hỏi này: “Hẹn hò với người yêu của mình, các bạn cũng có thể nhận được mức độ hảo cảm bằng cách thực lòng thích người yêu của mình”.
Mạt Lị ôm cái rương lên nói: “Được rồi, mọi người tiến lên rút người yêu của mình ngày hôm nay đi.”
Ngân Tô: “Có thể rút dùm được không?”
Lại là cô… Mạt Lị duy trì nụ cười: “Tại sao phải rút dùm thế?”
“Tôi bị gãy tay rồi.”
“…”
Mạt Lị nhìn hai tay Ngân Tô đang đút trong túi, trông cũng không giống như bị gãy…
Đoán chừng là chưa có người chơi nào đưa ra loại yêu cầu như vậy, Mạt Lị trầm mặc một lúc mới nói: “Có thể rút dùm.”
“Tạ tiên sinh, cậu rút đi.” Ngân Tô phó thác kỳ vọng vào Tạ Bán An: “Rút cho tôi một người xinh đẹp nha.”
Có hung dữ hay không không quan trọng, miễn xinh đẹp là được.
Mang ra ngoài có mặt mũi.
Tạ Bán An: “…”
“Tôi cũng muốn rút dùm.”
Giọng điệu Mạt Lị rõ ràng u ám hơn mấy phần: “Cô cũng bị gãy tay à?”
“Đúng vậy.” Ly Khương hốc mắt hơi đỏ, yếu ớt gật đầu, nhưng giọng nói lại vang xa có uy lực.
“Tay của tôi cũng bị gãy rồi.” Ô Bất Kinh vội vàng bắt kịp theo đội ngũ: “Tôi cũng muốn rút dùm.”
Mạt Lị: “…”
Ai rút cũng giống nhau cả, Mạt Lị mặc dù không vui lắm nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.
…
…
“Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phải rút dùm thế?”
“Có vấn đề gì với cái rương đó à?”
“Họ đã rút rồi nên chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Mấy người đó có lẽ là người chơi theo tổ đội. Có lẽ có đạo cụ nào đó, có thể giúp họ tìm được một đối tượng yêu đương an toàn chăng?”
“Vậy chúng ta nhanh chóng đi xếp hàng thôi…”
Những người chơi khác đều là mới gặp nhau, thậm chí còn chưa thể gọi là quen, tất nhiên là họ tin tưởng vào bản thân mình hơn.
Vì vậy, ngoại trừ nhóm người Ngân Tô rút dùm thì những người khác đều chọn tự rút.
Mỗi người đều rút ra tờ giấy, có viết tên trên đó.
Tạ Bán An đếm ngược từ dưới lên mấy cái, một mạch rút liền bốn tờ.
Ngân Tô mở mảnh giấy của mình ra.
【Đông Lộ】
Sau khi mấy người chơi cuối cùng rút xong, Mạt Lị đặt cái rương xuống: “Người yêu của các bạn đã đợi ở bên ngoài rồi. Mời các bạn học viên đi tìm người yêu của mình và cố gắng làm tăng mức độ hảo cảm lên.
Nhân tiện, hôm nay các bạn không cần phải đến lớp buổi sáng, nhưng nhớ đừng đến lớp buổi tối muộn nhé. Học tập có thể giúp các bạn học viên hòa hợp với người yêu hơn và thu hoạch được tình cảm của người yêu đấy.”