Trên hành lang bên ngoài căn phòng có 12 người đang đứng đó, cao thấp mập ốm, đẹp xấu đen trắng đều có đủ cả.
Trên người họ đeo bảng tên, người chơi có thể trực tiếp nhận ra ai là người yêu hôm nay của mình.
Ngân Tô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy Đông Lộ đứng trong đám đông, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, có khuôn mặt của mối tình đầu, mặt mũi dịu dàng, khí chất mỏng manh yếu đuối làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Thế mà lại thật sự không có hạn chế về giới tính.
So với những người khác, Ngân Tô cảm thấy người yêu của mình là xinh đẹp nhất.
Vận may của linh vật đúng là tốt thật… Không rút Blind box thật đáng tiếc!
“A! Người yêu thân mến của tôi.” Ngân Tô chào đón nồng nhiệt, vừa bước lên liền kéo lấy tay cô ấy. “Nhìn xem nào, đáng yêu mê người thế không biết.”
Đông Lộ: “…”
Đông Lộ có chút mờ mịt nhìn về phía Mạt Lị người bước ra ngoài cuối cùng, dường như cảm thấy hơi khó hiểu trước sự nhiệt tình của “người yêu” của mình.
Cái này… Có chỗ nào đó không đúng thì phải?
Ngân Tô vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đông Lộ, chân thành nói: “Đừng sợ, em đi theo tôi sẽ được ăn sung mặc sướng. Tôi sẽ thương yêu em thật tốt.”
Đông Lộ cảm thấy có gì đó là lạ, cố gắng nhờ Mạt Lị qua giúp đỡ một chút. Nhưng Mạt Lị trực tiếp quay đầu đi, giả vờ như mình không nhìn thấy.
Mà lúc này, những người chơi khác đang vây xem: “???”
Làm cái trò gì thế!!
Nếu không phải biết mình đã vào phó bản rồi thì có lẽ bọn họ thực sự sẽ tưởng rằng mình đang diễn màn kịch yêu đương đấy.
Ly Khương đã tìm được “người yêu” của mình, một người đàn ông bình thường.
Vóc dáng của anh ta không quá nổi bật, diện mạo không xấu cũng không quá đẹp trai, thuộc loại ưa nhìn và trông tính cách có vẻ rất tốt. Dù không cười nhưng anh ta vẫn mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa.
Ô Bất Kinh và Tạ Bán An cũng lần lượt tìm được người yêu tương ứng và họ đều được ghép đôi với người yêu nữ.
Ô Bất Kinh được ghép đôi với một người yêu mặc quần áo mát mẻ, cô ta mềm mại không xương dựa sát vào Ô Bất Kinh đang run lẩy bẩy, còn vứt mị nhãn cho cậu ta.
Bộ dáng Ô Bất Kinh sắp muốn ngất đi, giơ ngón tay lên đẩy đối phương ra giống như đang đẩy thứ gì đó bẩn thỉu, một giây sau, đối phương lại nghiêng người dựa vào.
Tạ Bán An được ghép đôi với một cô gái hơi mập, có vẻ rất tự ti, vẫn luôn cúi đầu bện hai tay vào nhau.
Nhưng ngoài Ngân Tô ra, còn có một người chơi nữ khác cũng ghép đôi với người yêu nữ.
Ly Khương nhớ tên cô ta là Ngu Chi, chính là người chơi nữ đầu tiên nhìn thấy biểu ngữ “Trại huấn luyện tình yêu” trong phòng.
Trong số các người chơi nam, cũng có một người được ghép đôi với người yêu nam.
Vì vậy số người yêu NPC là 7 nữ, 5 nam.
Những NPC này tính cách khác nhau, có người giỏi giao tiếp, đã bắt đầu hỏi han ân cần với người chơi, có người ngại ngùng xấu hổ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh người chơi, chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ đỏ mặt.
Mạt Lị nhắc nhở mọi người đang ở trước cửa: “Vào thời gian không đến lớp, các học viên có thể hẹn hò với người yêu của mình. Hẹn hò sẽ giúp tăng mức độ hảo cảm lên.”
Ầm!
Cánh cửa bị đóng lại.
Trên hành lang chỉ còn lại những người chơi và những người yêu có tính cách khác nhau.
…
…
Hồ Cầm là một người chơi cũ đã vượt qua hơn mười phó bản, từ lúc bắt đầu xuất hiện người chơi mới trong phó bản thì đã rất kỳ lạ rồi.
Cho tới bây giờ, NPC vẫn chưa tiết lộ thêm bất kỳ manh mối nội dung cốt truyện nào.
Cô ta cảm thấy cấp độ của phó bản này rất có thể là phó bản tử vong, vì vậy cô ta đã thành lập đồng minh với một người chơi khác, chuẩn bị hành động cùng nhau.
Ai ngờ rằng bây giờ trò chơi trực tiếp ghép một người yêu cho bọn họ, hẹn hò với người yêu thì mới có thể đạt được mức độ hảo cảm nên kế tiếp vẫn phải tách ra hành động.
“Hồ Cầm.”
Vệ Huệ Nhi chen đến bên cạnh cô ta, đi theo sau là một “người yêu” không có cách nào thoát khỏi.
Người yêu của Vệ Huệ Nhi vừa béo vừa đen, lúc này đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào cô ta, khóe miệng còn có chất lỏng trông như nước miếng, mang đến cho người ta cảm giác khó chịu.
Vệ Huệ Nhi kéo Hồ Cầm bước sang bên cạnh hai bước, thấp giọng nói: “Chúng ta phải tách ra hành động sao?”
Hồ Cầm cau mày nói: “Không biết có thể đi chung với nhau được không…”
“Cái cách anh ta nhìn tôi như là muốn ăn tôi luôn vậy, thật là ghê tởm mà.” Vệ Huệ Nhi vẻ mặt xúi quẩy, “Hẹn hò với tên đó, tôi thà tìm chỗ giết anh ta còn hơn.”
Yêu đương thế này khỏi nhắc đến cũng được!!
Hồ Cầm: “Giết người yêu không biết sẽ xảy ra hậu quả gì, tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng tùy tiện thử.”
Hồ Cầm suy nghĩ một chút: “Chúng ta trước tiên cùng nhau hành động đi. Không có quy định nói bốn người không thể hẹn hò cùng nhau, nếu có chuyện gì thì chúng ta lại tách ra.”
Vệ Huệ Nhi: “… Được.”
…
…
Một bên khác.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai Viên Lý nhìn NPC đứng trước mặt mình, khẽ nuốt nước bọt, căng thẳng nói với người đàn ông mặc áo vest: “Anh Vương, không lẽ thực sự phải hẹn hò với bọn họ sao?”
Vương Đức Khang đối với người mới có chút thiếu kiên nhẫn: “Chả thế thì sao?”
Mặt Viên Lý đỏ lên, nghẹn ra mấy chữ: “Nhưng mà… cô ta… cô ta có hơi đáng sợ.”
NPC mà Viên Lý hẹn hò cũng chỉ cao 1m68, nhưng khuôn mặt của cô ta… Nói xấu là còn tôn trọng, đó căn bản chính là biến dạng.
Viên Lý không chú ý rằng sau khi cậu ta nói xong mấy chữ đó, ánh mắt nhìn qua của NPC nhuốm thêm mấy phần u ám.
Vương Đức Khang nhìn người yêu của mình, nước da trắng nõn, xinh đẹp, chân dài, tuy biết không phải loại tốt đẹp gì nhưng ít nhất đôi mắt cũng không bị dọa sợ.
Vương Đức Khang không có tâm tình mang người mới theo, qua loa nói với cậu ta: “Ngày đầu tiên sẽ không có nhiều nguy hiểm lắm, cô ta muốn làm cái gì thì cậu làm theo cái đó là được.”
Nói xong, Vương Đức Khang sợ Viên Lý tiếp tục quấy rầy mình nên liền mang người yêu của anh ta rời đi.
Lúc này hầu hết người chơi đều lần lượt rời đi.
“Bảo bối, chúng ta cũng đi thôi.” Người yêu của Viên Lý cố gắng khoác lấy cánh tay của cậu ta.
Sắc mặt Viên lý thay đổi, co cẳng bỏ chạy.
“Bảo bối, anh chờ người ta một chút với.”
“!!!”
Viên Lý càng chạy nhanh hơn.
Loại người yêu này ai chịu đựng nổi má ơi!
…
…
Ngân Tô nắm lấy tay Đông Lộ bước ra khỏi cánh cửa nhỏ và nhìn xung quanh: “Chúng ta nên hẹn hò ở đâu thì tốt hơn đây…”
Ngay lúc cô đang quan sát xung quanh, hai bóng người một trước một sau lao ra khỏi cánh cửa nhỏ, một người thì hoảng loạn bỏ chạy còn một người thì tràn đầy hăng hái đuổi theo.
“Chà, tình cảm nồng nàn dữ ha! Cô đuổi anh chạy, anh mọc cánh cũng khó thoát. Đây không phải là hạnh phúc là thì cái gì mới là hạnh phúc nữa.” Giọng điệu Ngân Tô kỳ quái, ghé mắt nhìn về phía Đông Lộ, mong đợi nói:
“Hay là chúng ta cũng làm một chuyến chạy cự li dài hạnh phúc đi? Tôi nóng lòng không chờ nổi nữa rồi…”
Đông Lộ cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình lạnh đến mức không thể tả được, cô ấy giật mấy lần cũng không thể rút ra được.
Lúc này nghe thấy lời nói của Ngân Tô, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được, Đông Lộ lập tức nói: “Em hơi đói, muốn đi phố Tây bên kia ăn gì đó.”
Ngân Tô rất dễ nói chuyện: “Được thôi, nghe theo em.”
“Tô tiểu thư… Tô tiểu thư!” Ô Bất Kinh và người yêu của cậu ta đang giằng có đến đỉnh điểm, một người muốn đi về phía Đông, một người muốn đi về phía Tây.
Cuối cùng, Ô Bất Kinh, người có khát khao sinh tồn mạnh mẽ hơn, đã giành chiến thắng và lôi được người yêu của cậu ta đi về phía Ngân Tô bên này.
Ô Bất Kinh khóc không ra nước mắt, như thể bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào người, nhưng lại không thể vứt bỏ đối phương, còn khó chịu hơn cả việc nuốt phải con ruồi.
“Tô tiểu thư, cô đi đâu thế?”
Ngân Tô cười híp mắt nói: “Đưa cục cưng nhà tôi đi ăn cơm.”
“Tôi có thể đi cùng cô không?”
“Không tốt đâu.” Ngân Tô liếc nhìn Đông Lộ: “Tôi hẹn hò với cục cưng nhà tôi, sao có thể dẫn theo bóng đèn được?”