Lúc Vệ Huệ Nhi đi quanh đó thì gặp được Hồ Cầm và mấy người chơi khác, bọn họ cũng ra ngoài xem có manh mối hay không.
Nhưng mục đích của bọn họ không giống nhau, Vệ Huệ Nhi đang nghĩ cách an toàn vượt qua tối nay, bọn họ lại muốn tìm nhiều manh mối hơn.
Nên Vệ Huệ Nhi thấy thời gian gần đến thì mỗi người một ngả với Hồ Cầm, trở về bên dưới tòa chính trại huấn luyện, định gặp mặt những người chơi cùng cảnh ngộ trước.
“Không biết buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đã không có chỗ ở, mọi người muốn đi cùng tôi không?” Vương Đức Khang chủ động mời bọn họ.
Vệ Huệ Nhi ở đây vốn là để đợi bọn họ.
Bây giờ Ngân Tô và Ô Bất Kinh đi rồi, Vệ Huệ Nhi trầm mặc một lát, đồng ý lời mời của Vương Đức Khang.
Trước mắt bọn họ chưa có xung đột lợi ích gì, buổi tối hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn chút, vả lại…
Nhóm Vệ Huệ Nhi và Vương Đức Khang đều có suy nghĩ riêng, Đặng Diệp Diệp là một người chơi mới, không thực lực không có quyền lên tiếng, suy nghĩ của cô ta hoàn toàn không quan trọng.
…
…
Phố Bắc.
Phía sau sạp hàng có khu dân cư, những người chơi khác đều được sắp xếp ở đây.
Mỗi người chơi đều có phòng riêng, gian phòng vẫn trang trí với màu hồng làm chủ đạo, hơi thở ngọt ngào tràn đầy tình yêu, không có chút cảm giác kinh dị nào.
Trên cửa phòng dán tên của bọn họ, nhưng bên dưới tên của bọn họ vẫn còn một khoảng để trắng tương ứng.
…Căn nhà tình yêu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người chơi đều nhớ tới bốn chữ này.
Chẳng lẽ buổi tối còn có thứ khác đến ở?
Nhưng Mạt Lị không có ý định giải thích, người chơi hỏi cũng không trả lời, chỉ nhìn bọn họ mà cười.
Cuối cùng Mạt Lị chỉ nói cho bọn họ, sau 0 giờ thì không được ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài, nhìn thấy người yêu ban ngày hoặc đồ vật kỳ quái thì phải đi tìm nhân viên an ninh.
Trừ điều đó ra thì không còn nhiều quy tắc nữa.
Mạt Lị sắp xếp phòng cho bọn họ xong, để lại một câu trước 0 giờ có thể hoạt động tự do nhưng tốt nhất là 0 giờ trở về phòng đi ngủ, nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Lúc trước người chơi vẫn luôn ở cùng với NPC người yêu, không có thời gian tìm tòi trại huấn luyện một cách kỹ càng.
Nên Mạt Lị vừa đi thì người chơi đã ra ngoài rồi.
Ly Khương và Tạ Bán An cũng ra ngoài đi loanh quanh, khoảng chín rưỡi, sạp hàng trên phố đã bắt đầu đóng cửa.
Đến khoảng mười giờ, đèn trên đường phố tắt hoàn toàn, cả trại huấn luyện đều chìm trong màn đêm.
…
…
Ly Khương và Tạ Bán An về chỗ ở thì đã hơn mười một giờ.
Bọn họ vốn muốn đi tìm Ngân Tô nhưng đúng lúc tới tòa chính trại huấn luyện thì nhìn thấy mấy người Vương Đức Khang, nghe đối thoại của bọn họ, Ngân Tô đã đi rồi.
Nên bọn họ chỉ đành từ bỏ ý định này, đi loanh quanh qua nơi khác, cho đến bây giờ mới trở về.
Trong phòng của Ly Khương, Tạ Bán An đang kiểm tra gian phòng, Ly Khương đứng ở cửa nhìn quanh.
Không biết những người chơi khác chưa về hay là ở trong phòng, hành lang tối tăm tĩnh mịch, chỉ có phòng của cô ấy để lộ ánh sáng.
Ly Khương đóng cửa lại, Tạ Bán An đã kiểm tra gian phòng xong, ngồi bên cạnh bàn: “Cũng không biết Tô tiểu thư thế nào rồi.”
Ly Khương: “Tô tiểu thư lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Có lẽ Tạ Bán An cảm thấy Ly Khương nói có lý, không tiếp tục chủ đề này: “Lúc Tô tiểu thư mời chúng ta vào trò chơi là thông qua liên kết gửi từ bạn bè, cách sử dụng không giống những đạo cụ tổ đội khác, tôi cảm thấy hơi bất thường. Thông tin cụ thể về phó bản này, cậu từng hỏi Tô tiểu thư chưa?”
Ly Khương: “Vẫn chưa.”
Thông qua đạo cụ tổ đội, Ly Khương và Tạ Bán An từng tiến vào phó bản mấy lần, nhưng đạo cụ tổ đội bình thường đều là điện thoại trực tiếp xuất hiện một cái khung lời mời, bên trên có lựa chọn có chấp nhận lời mời tổ đội hay không.
Thông tin về tổ đội mà bọn họ tra được trên diễn đàn cũng gần giống như vậy.
Ly Khương: “Đạo cụ tổ đội có nhiều kiểu loại như thế, có lẽ là cách thức mà chúng ta chưa biết đến thôi.”
Tạ Bán An: “Nhưng tại sao Tô tiểu thư mời chúng ta?”
Ly Khương chớp chớp mắt, cũng hơi hoang mang về vấn đề này.
Bọn họ đã lợi hại đến mức có thể khiến đại lão đích thân mời rồi sao?
Ly Khương cảm thấy kĩ năng của mình bình thường, không gây trở ngại nhưng cũng không phải kĩ năng tấn công với loại hình mạnh nhất, càng không phải kỹ năng đặc biệt gì.
Điều khá đặc biệt duy nhất là Tạ Bán An, kĩ năng vận may của cậu ta rất hữu dụng.
Chẳng hạn như hôm nay, căn bản cô ấy không gặp phải nguy hiểm gì, một vài vấn đề nhỏ cũng có thể giải quyết dễ dàng nhanh chóng.
Những người chơi khác thì không giống vậy, ít nhiều gì bọn họ cũng đều bị NPC người yêu giày vò một phen.
“Tiểu An, cậu nói xem liệu có phải Tô tiểu thư muốn mời một mình cậu không?” Ly Khương nhìn Tạ Bán An, hoài nghi bản thân là gánh nặng: “Tôi chỉ là tiện thể thôi.”
Tạ Bán An lắc đầu: “Không thể nào, cậu lợi hại hơn tôi, vận may rất hữu dụng với những người chơi khác, nhưng đối với người có thực lực như Tô tiểu thư mà nói thì chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm.”
Cậu ta cũng không thân với Tô tiểu thư, sao cô lại muốn mời cậu ta?
“Hình như cũng đúng…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ly Khương hơi khổ não gãi gãi cằm, càng nghĩ không ra nguyên nhân Tô tiểu thư mời bọn họ.
“Còn có Ô tiên sinh, cậu ta có năng lực gì?” Tạ Bán An nhớ đến người chơi còn lại được mời cùng bọn họ.
Cảm giác Ô Bất Kinh mang lại chính là nhát gan, sợ sệt, một cái bóng đổ cũng có thể dọa cậu ta giật mình, dường như thực lực cũng bình thường, hoàn toàn không có sự trầm ổn và thận trọng của người chơi lâu năm.
Ly Khương lắc lắc đầu, không biết Ô Bất Kinh có lai lịch gì.
Hai người thảo luận trong phòng một lát, thời gian sắp đến 0 giờ rồi.
Trong phòng có đồng hồ, Tạ Bán An về phòng của mình trước mười lăm phút, cậu tùy tiện đánh răng rửa mặt, nằm lên giường, tắt đèn.
Phòng sát vách cậu không phải phòng của Ly Khương mà phòng phòngcuar Khưu Tùng bên trái, bên phải là Hồ Cầm.
Lúc Tạ Bán An đánh răng rửa mặt, nghe thấy sát vách có tiếng mở cửa, sau đó loáng thoáng nghe thấy một vài âm thanh khác, chắc hẳn lúc đó Khưu Tùng mới trở về.
Tạ Bán An sờ vào chỗ hơi bỏng trên cổ tay, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Tích tắc ——
Tích tắc tích tắc ——
Trong phòng, tiếng đồng hồ chạy vang lên một cách có quy luật.
Dần dần, trong âm thanh có quy luật này có thêm một vài âm thanh không giống lắm, tựa như là tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất.
Soạt ——
Soạt soạt ——
Dường như Tạ Bán An bị bừng tỉnh bởi âm thanh, nhìn bức tường ngay cạnh giường.
Soạt soạt soạt ——
Âm thanh truyền tới từ tường bên đó.
Bên đó là phòng của Khưu Tùng.
Muộn như này rồi Khưu Tùng còn làm cái gì? Hay là không phải Khưu Tùng…
Ngay lúc Tạ Bán An đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa sát vách mở ra, tiếng bước chân từ bên đó đi về phía cửa phòng cậu.
Tạ Bán An có thể cảm nhận thấy tiếng bước chân mới nãy dừng lại ngay ngoài cửa phòng của mình.
Thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy bóng đen mơ hồ qua khe cửa.
Quái vật sao?
Tiếng động bên phòng sát vách đã biến mất.
Tạ Bán An nhìn chằm chằm cửa phòng, bóng đen đó vẫn ở cạnh cửa, không có bất kỳ tiếng động nào.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có lẽ là một phút, có lẽ là mười phút, cuối cùng Tạ Bán An cũng nhìn thấy bóng đen đó động đậy.
Tiếng bước chân vang lên rời xa cửa phòng cậu, nhưng tiếng bước chân lại biến mất rất nhanh, có lẽ là dừng ở cửa phòng tiếp theo…