Thứ vừa mới đứng ngoài cửa đã rời đi, người gõ cửa lúc này lại là ai? Hay là thứ bên ngoài vốn chưa từng rời đi.
Tạ Bán An nhìn chằm chằm cửa phòng, không định đi mở cửa.
Sau một tiếng gõ cửa đó, không hề có tiếng gõ nào vang lên nữa.
Dường như đối phương gõ nhầm cửa phòng, lúc này đã không còn ở cửa.
Tạ Bán An nhìn chằm chằm khe cửa, lúc trước vẫn có thể nhìn thấy bóng đen, nhưng lúc này chẳng nhìn thấy gì cả.
Trong sự căng thẳng, thời gian tích tắc tích tắc trôi qua.
…
…
Một bên khác, sau khi Ngân Tô ra khỏi tòa chính trại huấn luyện thì kéo giáo viên phụ đạo đi, tu hú chiếm tổ, chiếm chỗ ở của cô ta làm của mình.
Lúc này giáo viên phụ đạo đã tỉnh lại, bị Ngân Tô trói thành cái kén, chỉ có đầu lộ ra ngoài.
Sắc mặt giáo viên phụ đạo hung dữ, thù hận trừng Ngân Tô.
Ô Bất Kinh ngồi trên ghế ở bên cạnh, lúc thì nhìn giáo viên phụ đạo, lúc thì nhìn Ngân Tô.
“Đừng nhìn em như vậy mà, đáng sợ lắm đó.” Cô gái bá chiếm sofa của cô ta vỗ vỗ ngực cứ như bị dọa thật vậy, nhưng một giây sau giọng nói lại trầm xuống: “Còn nhìn em như vậy nữa thì móc mắt ra cho cô coi.”
Giáo viên phụ đạo: “…”
Lúc này mình đã bị trói ở đây rồi, cô ta còn có chuyện gì không thể làm cơ chứ.
Trong lòng có thêm nhiều oán hận đi chăng nữa, lúc này cũng chỉ đành ấm ức rời ánh mắt.
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Giáo viên phụ đạo thốt ra một câu: “Cô trói tôi ở đây là đã vi phạm quy định của trại huấn luyện, cô sẽ bị đuổi ra khỏi trại huấn luyện.”
“Ồ.” Ngân Tô bắt chéo chân, lắc lư ngón chân theo nhịp điệu: “Thế thì không để cho người khác biết là được.”
“Cô tưởng là tôi sẽ giữ bí mật giúp cô?”
“Bí mật… Đương nhiên để người chết giữ là an toàn nhất.”
“…”
Giáo viên phụ đạo tức đến mức quẫy cơ thể giống như là con cá rời nước lên bờ, nhưng thật sự dây thừng trên người được buộc quá chặt, cả cơ thể giáo viên phụ đạo cứng đờ, càng động đậy càng khó chịu.
Đợi giáo viên phụ đạo tự giày vò đến kiệt sức, nằm dưới đất thở phì phò phì phò, Ngân Tô mới lấy thẻ tỏ tình màu hồng ra, lắc lư một cái trước mặt cô ta.
“Tác dụng của thẻ tỏ tình là gì?”
“…Không biết.”
Giáo viên phụ đạo vẫn khá kiên cường.
Ngân Tô cũng không giận: “Xem ra cô không phải là một giáo viên phụ đạo đạt tiêu chuẩn, vấn đề của học viên đơn giản như vậy cũng không giải quyết được, sao cô xứng làm giáo viên phụ đạo.”
“…”
Cô quan tâm tôi xứng hay không làm gì!
Giáo viên phụ đạo trợn mắt trắng với Ngân Tô, trực tiếp quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Ngân Tô thở dài: “Được thôi, đây là do cô ép em đấy.”
“???”
Ngay lúc giáo viên phụ đạo nghi hoặc, cơ thể cô ta đột nhiên bay lên, có thứ gì đó nâng cô ta lên.
Cả người Ô Bất Kinh đều ngửa ra sau, trực tiếp co chân lên ghế, hai tay ôm lấy chân.
Tuy trước đây cậu ta từng thấy quái vật tóc rồi nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ sự kiêng dè và nỗi sợ của cậu ta đối với nó.
Quái vật tóc vô cùng phấn khích, lại quấn giáo viên phụ đạo thêm một lớp nữa, tóc bò lên mặt cô ta, bịt mũi miệng cô ta lại.
“Em cũng không phải người không nói lý lẽ, nếu giáo viên phụ đạo bằng lòng trả lời thì hãy chớp mắt nhé.”
Khuôn mặt Ngân Tô xuất hiện phía trên cô ta, tươi cười mở miệng: “Nhưng phải nhanh lên đó, dù sao nếu mắt của cô bị che lại thì em không nhìn thấy đâu.”
Mũi miệng đã bị bịt kín hoàn toàn, cho dù mắt cô ta không bị che lại thì rất nhanh cũng sẽ bị nghẹt chết…
Giáo viên phụ đạo trừng lớn đôi mắt, rất nhanh liền chớp mắt lia lịa.
…
…
Thẻ tỏ tình giống với thẻ học viên, là đồ vật mà học viên cần phải có. Mất thẻ tỏ tình thì sẽ bị nhân viên quan sát liệt vào đối tượng quan sát đặc biệt…
“Bị quan sát đặc biệt sẽ ra sao?”
“Sẽ bị người khác tỏ tình.”
“Bị người khác tỏ tình thì sao?”
“Học viên sở hữu thẻ tỏ tình có quyền tự chủ trong việc lựa chọn, có thể từ chối cũng có thể chấp nhận. Nhưng học viên mất thẻ tỏ tình thì không còn quyền lợi này nữa, chỉ cần có người tỏ tình thì buộc phải đồng ý với đối phương.”
“Không đồng ý thì sao?”
Tuy giáo viên phụ đạo đang ở trong thế nghìn cân treo sợi tóc, nhưng nghe thấy câu nói này thì vẫn không nén được mà nở nụ cười xảo quyệt: “Sẽ chết… Khà khà khà.”
Một lọn tóc của quái vật tóc quất qua đó, đã cho cô ta cười chưa?!
Má giáo viên phụ đạo lập tức sưng đỏ, tiếng cười cũng đột ngột dừng lại.
Ngân Tô đã hiểu rồi, thẻ tỏ tình là để đảm bảo học viên có quyền tự chủ trong việc lựa chọn có chấp nhận lời tỏ tình của người khác hay không.
“Thế sở hữu nhiều tấm thì sao?”
Má giáo viên phụ đạo đau rát, một lọn tóc lơ lửng trước mặt cô ta, dường như cô ta dám nói linh tinh một chữ thì sẽ lập tức quất xuống.
Giáo viên phụ đạo nuốt nước bọt, ấp úng trả lời: “Sẽ thu hút một số thứ đến tỏ tình với cô, nên… tốt nhất là đừng cầm thẻ tỏ tình không thuộc về mình.”
Một số thứ?
Quái vật?
Ngân Tô lấy một tấm khác ra, mỗi tay cầm một tấm, khoe khoang với giáo viên phụ đạo: “Nhưng em đã cầm rồi nè.”
Đồng tử của giáo viên phụ đạo co lại, sau đó chửi như tát nước: “Cô có bệnh phải không! Có phải cô có bệnh không!! Đầu cô bị lừa đá rồi à?!”
Ngân Tô ngả ngả ra sau, tránh nước miếng của giáo viên phụ đạo: “Sao cô biết em có bệnh.”
“…” Giáo viên phụ đạo trừng mắt đến mức như sắp rớt ra ngoài: “Mấy giờ rồi!!”
Trong giọng nói của giáo viên phụ đạo toàn là nỗi sợ, cô ta quay đầu nhìn xung quanh.
“Mấy giờ rồi, bây giờ mấy giờ rồi!!”
“Cho tôi rời khỏi nơi này!”
Giáo viên phụ đạo khàn giọng gào lên, cơ thể lại bắt đầu vặn vẹo.
Ngân Tô cất thẻ tỏ tình của mình đi: “Hình như trông cô có vẻ hơi kích động, là sợ hãi sao? Sợ cái gì? Thứ sẽ tới tỏ tình với em?”
Giáo viên phụ đạo: “Kẻ điên nhà cô!! Thả tôi ra!! Thả tôi ra ngoài!!”
Ngân Tô không đếm xỉa tới tiếng gào của giáo viên phụ đạo, trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu cô đã sợ hãi đến vậy…”
Tay phải của cô vỗ vào lòng bàn tay trái một cái: “Để khắc phục nỗi sợ giúp giáo viên phụ đạo, hôm nay chúng ta sẽ đón tiếp chu đáo vị khách này đi!”
Giáo viên phụ đạo: “???”
Ngân Tô rất mong chờ với vị khách này: “Giáo viên phụ đạo dạy em yêu đương, em giúp giáo viên phụ đạo khắc phục nỗi sợ, cái này gọi là… giúp đỡ lẫn nhau.”
“…”
Giúp đỡ lẫn nhau cái đầu cô!!
Tên điên này! Cô ta là kẻ điên!!
…
…
Mạt Lị ngồi trong phòng của mình, trước mặt cô ta là vô số màn hình nhỏ, màn hình nhỏ đang chiếu giám sát ở các khu vực.
Phía trên cùng màn hình hiển thị thời gian ——
【00:00:01】
Cửa của căn nhà tình yêu đóng kín, hành lang u ám, không phát hiện bất kì điều gì khác thường.
Mạt Lị lại nhìn những màn hình khác, trên phố tây, ba học viên không có nơi ở đang đi lại, dường như bọn họ vẫn chưa tìm được nơi dừng chân đêm nay.
Xem tới đây, Mạt Lị không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Nhưng một giây sau, độ cong nơi khóe môi Mạt Lị ngừng lại.
Ba người…
Mạt Lị nhìn kỹ màn hình, chắc chắn chỉ có ba học viên.
Còn hai người nữa đâu?
Mạt Lị lập tức xem những màn hình khác.
Không có…
Không có, không có…
Đều không có.
Hai học viên kia đi đâu rồi?
Chẳng lẽ ở trong tòa chính trại huấn luyện?
Mạt Lị lập tức chuyển hình ảnh giám sát vào bên trong tòa chính trại huấn luyện, chuyển từng hình ảnh một, đều không nhìn thấy hai bóng hình kia.