“Cô đoán xem.” Ngân Tô dựa vào cửa, “Nếu cô đoán đúng thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“…”
Ánh mắt Mạt Lị như muốn giết người đến nơi rồi.
Ngân Tô chỉ cười nhìn cô ta, như thể cô ta có đoán được thì cũng không thể làm gì được cô.
Mạt Lị thực sự không thể làm gì cô: “Đừng để tôi bắt được cô.”
“Vậy cô cố lên nha.”
Mạt Lị hừ lạnh, vung tay rời khỏi phòng.
Ngân Tô đuổi sát theo: “Đừng đi nhanh như vậy mà, đợi học viên của cô chút đi.”
Mạt Lị: “…”
Mạt Lị bước nhanh hơn.
…
…
Có lớp học buổi sáng lúc 8 giờ, những người chơi tự giác tập trung dưới tòa nhà trại huấn luyện.
Sau chuyện không may của Khâu Tùng đêm qua, trong phòng nhỏ tình yêu không phát sinh thêm chuyện gì nữa, lúc này tất cả mọi người đều đã đến dưới tòa nhà.
Nhóm người chơi này tới không bao lâu, Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cũng từ một đầu khu phố đi tới.
So với những người chơi trong căn phòng tình yêu, hai người này chật vật hơn nhiều, không biết đêm qua họ đã trải qua chuyện gì.
“Vệ Huệ Nhi đâu?” Hồ Cầm không nhìn thấy Vệ Huệ Nhi đang kết đồng minh với mình đâu, cau mày hỏi.
Vương Đức Khang không có ý định trả lời.
Đặng Diệp Diệp có vẻ rất sợ hãi, cô ta ôm cánh tay, lặng lẽ liếc nhìn Vương Đức Khang, sau đó như bị giật điện mà dời mắt.
Ngu Chi hỏi: “Có phải Vệ Huệ Nhi đã xảy ra chuyện rồi không?”
Đặng Diệp Diệp đảo mắt: “Chết, chết rồi.”
Ánh mắt Hồ Cầm đầy nghi ngờ nhìn về phía Đặng Diệp Diệp và Vương Đức Khang một lúc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vệ Huệ Nhi và cô ta kết đồng minh, nhưng bọn họ chỉ là quen biết trong phó bản nên cô ta cũng không thể vì Vệ Huệ Nhi mà làm chuyện gì.
Ngu Chi: “Quy tắc thì sao?”
Đặng Diệp Diệp khó khăn nói ra quy tắc: “Người yêu mà không giữ lời, sẽ bị bỏ rơi.”
Nhưng đúng lúc này, Mạt Lị từ chỗ rẽ đi ra, theo sau còn có hai người.
Mọi người vô thức nhìn nhau, không rõ tại sao họ lại đi cùng Mạt Lị.
Toàn thân Mạt Lị bao phủ một tầng khí lạnh, hoàn toàn khác hẳn ngày hôm qua, cô ta bước nhanh đến trước mặt mọi người: “Lớp buổi sáng hôm nay ở giảng đường số 8, tầng hai.”
Mạt Lị bảo họ lên tầng, sau tiết học buổi sáng đến nơi hôm qua để rút người yêu hôm nay.
Cách tám giờ không có bao nhiêu thời gian nên mọi người phải lên lầu để nghe giảng trước.
Ly Khương và Tạ Bán An đi cuối, tụ họp với Ngân Tô: “Tô tiểu thư, Khâu Tùng và Vệ Huệ Nhi đều đã chết.”
Ngày đầu tiên đã chết ba người chơi.
Bây giờ chỉ còn lại chín người chơi.
Ly Khương cũng nói với Ngân Tô những quy tắc sau khi hai người chơi kia chết thu hoạch được.
Khi nghe quy tắc thứ hai, Ngân Tô nghĩ đến khi trong phòng triển lãm điêu khắc, Vương Đức Khang không giữ lời… Hoặc là nói, anh ta bị ép phải không giữ lời.
Nói cách khác, cho dù anh ta không giết người yêu của mình thì cũng sẽ bị người yêu bỏ rơi.
Tình yêu của người chơi bị người yêu bỏ rơi liệu có còn giá trị?
Ly Khương khịt mũi nói: “Tô tiểu thư, các cô qua đêm ở đâu?”
“Phòng của giáo viên phụ đạo.”
“…”
Không ngoài dự đoán, lại rất phù hợp với phong cách của đại lão.
Ngân Tô nói cho Ly Khương và Tạ Bán An manh mối về tấm thẻ tỏ tình, quy tắc thứ nhất và thứ hai của trại huấn luyện tình yêu là chính xác.
Thẻ tỏ tình rất quan trọng đối với người chơi.
Dù là làm mất thẻ tỏ tình hay có nhiều thẻ tỏ tình cũng đều rất nguy hiểm.
Điều thứ ba… Trước mắt tình huống này vẫn chưa xảy ra.
Khi họ đang nói chuyện thì đã đến phòng giảng đường số 8.
Cũng giống như tối qua, giảng viên đã đợi họ ở bên trong.
Bài học thứ hai là “Trách nhiệm của người yêu”.
Giảng viên Triệu này hòa nhã hơn giảng viên Cao tối qua rất nhiều, giảng bài cũng uyên bác hơn giảng viên Cao một chút, khiến mọi người không tự chủ được muốn nghe.
…
…
Chín giờ.
Giảng viên Triệu kết thúc bài giảng, những người chơi rời khỏi giảng đường, đi đến cánh cửa nhỏ ngày hôm qua để rút thăm người yêu của ngày hôm nay.
“Tạ tiên sinh, nhờ cậu, vẫn là phải đẹp nha.” Ngân Tô tiếp tục đem trọng trách này giao cho ngôi sao may mắn Tạ Bán An.
Tạ Bán An nhìn Ly Khương và Ô Bất Kinh: “Vậy tôi giúp mọi người rút luôn.”
Ly Khương và Ô Bất Kinh đồng thời gật đầu.
Mạt Lị không ngăn cản Tạ Bán An, để cậu ta rút thay.
Tạ Bán An cầm tờ giấy về, phân phát cho bọn họ.
Ngân Tô mở tờ giấy – Ưng Lan.
Quá trình hôm qua đã giải thích, cho nên hôm nay Mạt Lị cũng không nói nhiều, những người chơi đều rất tự giác ra ngoài tự tìm người yêu.
Ngân Tô nhanh chóng tìm được người yêu của mình, cao bằng cô, mặc chiếc áo khoác dài tương tự.
Đẹp thì đúng là đẹp, nhưng mà… Là đàn ông.
Ngân Tô: “…” A haha.
Ngân Tô nhìn về phía Ô Bất Kinh bên kia, đứng bên cạnh cậu ta là một mỹ nhân mặt mày dịu dàng, nhã nhặn và đứng đắn.
Ô Bất Kinh ngạc nhiên khi thấy người yêu hôm nay không lao vào mình như hôm qua, vỗ ngực thở phào.
Ly Khương và Tạ Bán An cũng tìm được người yêu phù hợp, đi đến chỗ Ngân Tô.
Họ vẫn chưa đi cùng với Ngân Tô, cũng không phải vì họ không muốn ôm đùi mà vì tình hình hiện tại họ vẫn có thể xử lý được.
Không phải lúc nào họ cũng có thể ở cùng phó bản với đại lão, người duy nhất có thể dựa vào là chính mình.
Không cần phải nói, Ô Bất Kinh kia dù dùng gậy đuổi cũng không đi, muốn bám theo Ngân Tô.
Ngân Tô không so đo, cô chỉ mong vú em của mình sẽ không ném bừa kỹ năng mát lạnh từ đầu đến chân cho mình là được.
Bạn có thể tưởng tượng khi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy lạnh từ đầu đến chân không?
Ngân Tô đã nói với Ô Bất Kinh về vấn đề này, miệng cậu ta thì hứa rất hay, nhưng quay đầu liền quên sạch sẽ.
Ngân Tô bước tới trước mặt Ưng Lan, dò xét anh ta từ trên xuống dưới, phải nói rằng Ưng Lan có khuôn mặt rất đẹp.
Nếu đây là một tiết mục yêu đương bình thường thì chắc hẳn ai cũng sẽ muốn giành lấy anh ta.
Ngân Tô thở dài vì không được phân cho em gái xinh đẹp: “Thật đáng tiếc… Theo tôi.”
Ưng Lan rất có chính kiến: “Anh muốn đến phố Đông.”
Ngân Tô đi về phía phố Bắc, giọng nói dịu dàng, nhưng lời nói lại vô tình, không cho phản bác: “Tôi muốn đi đến phố Bắc.”
“…”
Ưng Lan thấy Ngân Tô thực sự không muốn dừng lại, im lặng đứng tại chỗ.
Không ngờ, Ngân Tô quay đầu lại, u ám nói: “Sao vậy? Anh không tôn trọng mong muốn của người yêu mình à?”
Ưng Lan: “…”
Phải là cô tôn trọng tôi mới phải chứ?
Còn nữa đó mà là mong muốn của cô à? Là cô thông báo thì có!!
Ánh mắt Ngân Tô đảo một vòng, như thể đang suy nghĩ cho anh ta: “Nếu anh không muốn đi…”
Ưng Lan tưởng Ngân Tô thay đổi ý định, ai ngờ cô lại đổi chủ ý: “Vậy tôi sẽ đánh hai gãy chân của anh, sau đó tìm cho anh một chiếc xe lăn, vậy là anh có thể cùng tôi đi đến phố Bắc rồi nhỉ?”
Ưng Lan: “???”
Ưng Lan liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh Ô Bất Kinh, như thể muốn xác nhận đến cùng ai mới là NPC.
Đôi mắt hạnh của người đẹp lúc này cũng trợn to, khiếp sợ nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô bên kia đã lấy một ống thép từ phía sau ra, đi về phía Ưng Lan.
Ưng Lan lập tức nói: “Đến phố Bắc đi.”
Ngân Tô tiếc nuối nhìn hai chân của anh ta, vừa thất vọng lại thâm tình nói: “Cho dù cơ thể anh không khỏe mạnh, tôi cũng sẽ không bỏ rơi anh, cục cưng yêu dấu của tôi.”
“…”
Có vẻ cô rất thất vọng vì không thể đánh gãy chân tôi nhỉ!
Chuyện gì đã xảy ra với học viên này vậy…
Ưng Lan hít một hơi thật sâu, nói với Ngân Tô: “Anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”
“Tôi muốn ở bên anh mãi mãi.” Ngân Tô với khả năng diễn xuất max điểm, đôi mắt sáng long lanh: “Tôi sẽ làm anh hài lòng.”