Ngân Tô loại trừ những cửa hàng mà ngày hôm qua đã vào, chọn một phòng triển lãm phim ảnh.
Phòng triển lãm này có rất nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng đều chiếu một bộ phim, ngồi trong đó người ta sẽ có cảm giác đắm chìm.
Mối nguy hiểm ở phòng triển lãm này không nằm ở bộ phim mà nằm ở bảng đánh giá do nhân viên đưa cho sau bộ phim.
Nếu đánh giá tốt sẽ bị giữ lại phòng triển lãm, nếu đánh giá không tốt sẽ bị nhân viên tấn công.
Lấy giá trị trung bình?
Ồ, nó chỉ có hai lựa chọn thôi.
Tốt hoặc không tốt.
Vì vậy, dù chọn cái nào thì cũng đều gặp nguy hiểm cả.
Tất nhiên là Ngân Tô đã tặng cơ hội tốt như vậy cho người yêu thân ái của mình, nói đây chính là sự tin tưởng, sự tôn trọng của cô dành cho người yêu.
Ưng Lan đương nhiên không muốn đánh giá, đây rõ ràng là việc cô phải làm…
Thế nhưng Ngân Tô mở miệng chính là ‘anh không làm là không tôn trọng tôi, tôi tin tưởng anh như vậy, mà chút chuyện nhỏ này anh cũng không muốn làm, có phải trong lòng anh không có tôi…’
Ngân Tô vừa nói vừa móc ra một cây gậy nhìn vào hai chân anh ta, như đang suy nghĩ không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tôi hiểu rồi, anh rất muốn dựa dẫm vào tôi… Tôi là một người yêu chu đáo, đương nhiên là phải thỏa mãn anh.”
“…”
Tôi muốn dựa dẫm vào cô lúc nào hả?!
Từ chỗ nào cô lý giải ra được thông tin này thế?!
Mà Ô Bất Kinh nghe được chính là —— Tôi chu đáo và biến thái như thế, đương nhiên muốn giết anh.
Nếu đây không phải là đại lão thì cậu ta thật sự đã nhanh chóng bỏ chạy rồi.
Ưng Lan dần trở nên cáu kỉnh, nhưng trước sự đe dọa phụ thuộc của Ngân Tô, đành kìm nén cơn giận của mình để đi đánh giá.
Tuy Ưng Lan là NPC nhưng hiển nhiên anh ta không có đặc quyền gì.
Cho nên vẫn sẽ bị công kích sau khi đánh giá.
…
…
Phòng triển lãm nghệ thuật cắm hoa.
Vương Đức Khang và Đặng Diệp Diệp cùng nhau bước ra, người yêu Đặng Diệp Diệp nắm lấy tay cô ta, nói chuyện như rót mật vào tai.
Đặng Diệp Diệp giống như muốn thoát khỏi đối phương nhưng lại không dám, trông vô cùng lúng túng.
Người yêu của Vương Đức Khang đi theo anh ta, vẻ mặt có chút u ám.
Người yêu rút được hôm nay có tính cách khác với hôm qua, có người thích tiếp xúc cơ thể với người chơi, có người thì không nguyện ý.
“Đặng Diệp Diệp, Vương Đức Khang, hai người vừa mới từ bên trong đi ra à?”
Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm từ bên kia đi tới.
Người chào hỏi bọn họ là Diêu Bá Thanh.
Hồ Cầm khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên người Vương Đức Khang một lúc rồi rời đi mà không nói lời nào, có lẽ vì chuyện xảy ra tối qua nên cô ta có ấn tượng không tốt với Vương Đức Khang.
Sắc mặt Vương Đức Khang thản nhiên, tùy ý đáp lại.
“Phòng triển lãm này có nguy hiểm không?” Diêu Bá Thanh dò hỏi Vương Đức Khang: “Chúng tôi vừa đến phòng triển lãm thủ công mỹ nghệ trên đường phố bên kia, chúng ta có thể trao đổi một chút thông tin.”
Phòng triển lãm ở phố Bắc có giá trị yêu đương nhiều nhất, Vương Đức Khang không muốn trải nghiệm lại chuyện tối qua lần nữa nên đã đồng ý với đề nghị của Diêu Bá Thanh.
Bốn người nhanh chóng trao đổi xong, Hồ Cầm ra hiệu cho Diêu Bá Thanh rời đi.
“Anh cảm thấy lời Vương Đức Khang có đáng tin không?”
“Cô cảm thấy Vệ Huệ Nhi chết có liên quan đến anh ta sao?” Diêu Bá Thanh lập tức hiểu được suy nghĩ của Hồ Cầm.
“Sáng hôm nay, lúc Đặng Diệp Diệp trả lời, luôn nhìn lén Vương Đức Khang. Hôm qua Vương Đức Khang hành động một mình, nhưng hôm nay hắn lại dẫn theo Đặng Diệp Diệp đi cùng, điều này không phải rất bất thưởng sao?”
Diêu Bá Thanh: “Vậy thì cẩn thận Vương Đức Khang một chút, lát nữa đi vào cũng cẩn thận chút.”
Hồ Cầm: “Ừm.”
Vương Đức Khang cũng đang chuẩn bị đi đến phòng triển lãm mà họ nói, chưa bước được hai bước, thắt lưng của anh ta như có thứ gì đó hơi ấm.
Vương Đức Khang nhanh chóng đưa tay mò, từ túi bên hông lấy ra một tấm thiệp tỏ tình màu hồng.
【Trịnh Yến Yến】
Tên…
【Khi thấy tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hãy tỏ tình ngay lập tức.】
Sắc mặt Vương Đức Khang hơi thay đổi, bàn tay cầm tấm thẻ tỏ tình vô thức dùng sức, tấm thẻ tỏ tình chắc nịch nhưng Vương Đức Khang dùng sức lớn như vậy, vẫn bị biến dạng một chút.
Anh ta nhớ hôm nay Trịnh Yến Yến là người yêu của Diêu Bá Thanh…
Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm đã đến cửa, nhân viên công tác từ bên trong đi ra.
Không tỏ tình sẽ như thế nào?
Tỏ tình thì sẽ như thế nào?
Vương Đức Khang không biết, cả ngày hôm qua không có người chơi nào kích hoạt quy tắc thứ ba nên anh ta không có gì để tham khảo.
Anh ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tỏ tình hay không tỏ tình…
Tấm thiệp tỏ tình trong tay anh ta càng ngày càng nóng bỏng, âm thầm thúc giục anh ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Chờ một chút!” Vương Đức Khang gọi Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm lại.
Hai người quay lại nhìn nhau, Diêu Bá Thanh nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vương Đức Khang cầm tấm thiệp tỏ tình đi qua, nhìn cô gái dễ thương bên cạnh Diêu Bá Thanh: “Trịnh Yến Yến…”
【Khi tỏ tình không dùng ‘Anh yêu em’, ‘Anh thích em’, nếu nghe thấy ai đó dùng những từ này hãy báo ngay cho nhân viên an ninh.】
“Người trong lòng anh chính là em.”
Khi Vương Đức Khang nói những lời này, Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm đều biết anh ta đang làm gì.
Tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình.
Trịnh Yến Yến nghe được lời của Vương Đức Khang, gương mặt cô ta lập tức đỏ ửng, giọng nói nhẹ nhàng: “Trong lòng là em sao?”
“…”
Sau khi Vương Đức Khang nói lời này, thẻ tỏ tình không nóng lên nữa, cái tên cũng biến mất.
“Nhưng anh đã có người yêu rồi.” Trịnh Yến Yến nhìn về phía sau anh ta, đôi mắt ngượng ngùng, rụt rè dần dần trở nên lạnh lùng: “Anh chỉ có một trái tim, sao có thể cùng lúc yêu hai người được?”
“…”
Vương Đức Khang chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như có gai nhọn sau lưng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh ta: “Anh yêu, anh muốn bỏ rơi em sao?”
Trịnh Yến Yến nói xong câu đó, cô ta lại trở về bộ dạng ngượng ngùng, rụt rè: “Nhưng em đã có người yêu nên không thể đồng ý với anh.”
“Anh dám tỏ tình với người khác trước mặt tôi, anh coi tôi là cái gì?”
Giọng nói của Trịnh Yến Yến lên xuống cùng với giọng nói phía sau, trên trán Vương Đức Khang toát ra những giọt mồ hôi lạnh.
Vút —
Vương Đức Khang quay người sang một bên, con dao sắc bén sượt qua cơ thể Vương Đức Khang như xé rách không khí.
Nếu không phải vừa rồi anh ta né được, có lẽ bây giờ nó đã đâm vào tim anh ta.
Người yêu của Vương Đức Khang vung dao đâm Vương Đức Khang một lần nữa: “Người yêu không chung thủy phải chết!”
…
…
“Rầm!”
Ngân Tô vừa đi đến ngã tư, một bóng đen đột nhiên xông tới, suýt chút đụng vào người cô.
Ngân Tô nghiêng người tránh sang một bên, cái bóng không đụng phải cô mà va đổ thùng rác bên cạnh, anh ta lảo đảo, suýt ngã xuống đất.
Ngân Tô cẩn thận nhìn đối phương: “Vương tiên sinh, anh… chạy lấy mạng à?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ đuổi tới, Vương Đức Khang không có thời gian để ý đến Ngân Tô, anh ta tóm lấy thùng rác ném về phía người phụ nữ rồi quay người bỏ chạy.
Thùng rác đập trúng người phụ nữ, người phụ nữ không hề nhúc nhích mà ngược lại thùng rác vỡ tung, rác bên trong vương vãi khắp nơi.
Ngân Tô nhanh chóng lùi đến bên tường: “!!!”
Wow!
Ô Bất Kinh: “!!!”
Ôi!
Ngân Tô là ngạc nhiên, còn Ô Bất Kinh là sợ hãi.
Vương Đức Khang và người phụ nữ nhanh chóng biến mất, Ngân Tô bình tĩnh trở lại nhìn Ưng Lan sắc mặt trắng bệch: “Thật tốt nhỉ, tình yêu phải nồng nhiệt cỡ nào chứ.”