Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 75: Trường Trung học Lý Quang (28)



Sau khi Ngân Tô nói xong câu kia, cô cũng không để ý đến Tống A Manh nữa, cô bắt đầu suy nghĩ về những gì nữ sinh kia vừa nói.

——Thành tích là tất cả.

Quản lý ký túc xá cũng có nói rằng “thành tích là lối thoát duy nhất”.

Thành tích.

Cách vượt qua được phó bản này kiểu gì cũng có liên quan đến thành tích, nhưng chắc chắn không phải để người chơi đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra. Dù sao thì những NPC học sinh đó thật sự rất biếи ŧɦái, ai có thể vượt qua họ chứ?

Trừ khi trò chơi đưa một nhóm học thần từ các trường đại học hàng đầu vào, để xem liệu họ có thể hạ gục những NPC đó hay không.

Vậy nên…

Liệu có đúng là người chơi chỉ cần tham gia kỳ thi cuối kỳ thì sẽ được tính là thông qua phó bản không?

Các NPC học sinh này luôn hy vọng giảm bớt đối thủ cạnh tranh và họ cũng đúng là đang cố gắng giảm bớt bạn cùng lớp.

Có lẽ số lượng người tham gia kỳ thi cuối kỳ bị hạn chế.

Vậy phải làm sao mới có thể tham dự kỳ thi cuối kỳ?

Giờ mới qua hai ngày, có lẽ manh mối sẽ không lộ ra nhanh như vậy… Thôi cứ đi ngủ trước cái đã.

“Kít…”

Tiếng móng tay sắc nhọn cào vào kính phát ra từ hướng ban công, ngắt quãng không dứt.

Ngân Tô vừa nhắm mắt vẫn chưa kịp ngủ: “…”

Ngân Tô đang nằm trên giường không muốn để ý nên kéo chăn qua đầu, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng cái thứ gì đó bên ngoài ban công vẫn rất miệt mài tạo tiếng ồn.

“Cót két…”

“Xoẹt xoẹt…”

Ngân Tô trốn trong chăn cũng không thoát khỏi những âm thanh ma quỷ này, cô bịt tai lại, trở mình hai lần, cuối cùng chỉ có thể ngồi dậy, âm u nhìn về phía ban công.

Vẫn chưa xong đúng không?

Tên tiểu quỷ nào mà nghịch ngợm thế không biết!

Ngân Tô xuống giường lần nữa, khí thế hung hăng ra mở cửa ban công.

Trên ban công, có mấy bóng người dàn hàng đứng đó, ánh trăng chiếu lên người bọn họ nhưng lại không thấy bóng đâu.

Ngân Tô vẻ mặt bình tĩnh: “Là mấy người à.”

Lớp trưởng đã chết cùng mấy bạn học bị cô gϊếŧ chết lúc này đang đứng chỉnh tề ở bên ngoài ban công, lộ ra vẻ mặt khiến người ta kinh hãi.

Các bạn cùng lớp sau khi chết sẽ biến thành quái vật, cứ đêm đến bọn họ sẽ tới ôn lại chuyện xưa.

Lúc này lớp trưởng trông còn kinh khủng hơn, máu me be bét khắp người, các khớp xương vặn vẹo một cách kỳ quái, giống như một con rối gỗ bị giật dây.

Khi lớp trưởng nhìn thấy Ngân Tô đi ra, khuôn mặt bê bết máu lập tức nở một nụ cười quỷ dị và hiểm độc, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra liếʍ đôi môi tái nhợt: “Cô…”

“Mấy người chờ một chút.” Ngân Tô không đợi những thứ bên ngoài mở miệng, vừa đóng cửa ban công lại liền sải bước trở về ký túc xá, kéo nhân viên bảo vệ ký túc xá mới được nhậm chức đang ngồi xổm trong phòng vệ sinh ra, đẩy đến trước mặt bọn họ: “Mấy người vừa mới chết còn chưa biết rõ quy củ phải không? Thế thì nghiêm túc học quy củ từ đàn chị của các người đi. Hơn nửa đêm đừng có đi quấy nhiễu người khác.”

Nữ sinh: “???”

Lớp trưởng × những học sinh khác: “???”

Trước khi cánh cửa ban công đóng lại, Ngân Tô nói với nữ sinh: “Nếu bọn họ dám bất kính với đàn chị thì cô phải dạy dỗ bọn họ cho thật tốt, để họ biết rằng tiền bối dù thế nào thì cũng là tiền bối của họ.”

Nữ sinh: “…”

Không phải cô bảo tôi đi bắt thứ trong nhà vệ sinh sao?!

Sao lắm thứ phiền phức đến tìm cô gây chuyện thế!!

Cô là kẻ chuyên thu hút rắc rối à?!

Nữ sinh vừa phải ăn khổ ở chỗ Ngân Tô, còn chưa tìm được chỗ trút giận, giờ lại có mấy đứa này tự đưa đến cửa…

Nữ sinh cười quái dị một tiếng, mở cái miệng đẫm máu ra lao thẳng đến chỗ lớp trưởng đứng gần cô ta nhất.



Ký túc xá nam sinh.

Trần Phong trốn trong phòng chứa đồ ở cuối hành lang, trước đó vốn là một căn phòng ký túc xá, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Sau tiết tự học buổi tối, anh ta không về ký túc xá ngay mà là đi đến chỗ khác, đợi đến khi anh ta trở về ký túc xá thì chỉ còn đúng 10 phút nữa thôi là tới 12 giờ.

Trước đó trong ký túc xá của anh ta có hai người chơi đều thuộc nhóm Lương Thiên Dậu, một người là Mã Hâm, người còn lại là một người mới.

Nhưng người mới kia đã chết vào ban ngày rồi nên trong ký túc xá chỉ còn lại anh ta và Mã Hâm.

Đêm hôm qua NPC học sinh kia trở về sát giờ, thế nhưng đêm nay đến 12 giờ đèn tắt rồi mà không thấy tung tích của cậu ta đâu.

Trong ký túc xá chỉ còn hai người là anh ta và Mã Hâm.

Rất nhanh sau đó, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Về việc có mở cửa hay không, anh ta và Mã Hâm mỗi người một ý kiến nhưng họ chỉ có hai người, không thể bỏ phiếu.

Không ai trong số họ biết quy tắc nào chính xác, chỉ có thể đánh cược.

Cuối cùng, Mã Hâm vẫn đi mở cửa.

Một nữ sinh vô cùng xinh đẹp đứng ngoài cửa, mặc đồng phục học sinh giống bọn họ nhưng bộ đồng phục ấy lại là màu đỏ sẫm.

Sau khi nữ sinh vào trong, cô ta liền nói rằng ký túc xá của họ không đủ người, thiếu hai học sinh chưa về, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi.

NPC sẽ không nói lý lẽ với bọn họ, cũng sẽ không nghe bọn họ giải thích có một bạn học đã chết.

“Bạn học ơi, cậu trốn ở đâu vậy…”

Toàn thân Trần Phong căng cứng, lắng nghe giọng nói từ ngoài cửa.

Giọng nói đó rất gần… gần đến mức dường như đang áp vào cánh cửa.

“Bạn học à, tớ biết cậu đang ở bên trong… Hì hì hì, tớ nhìn thấy cậu rồi nha.”

Trần Phong cứng đờ bất động. Anh ta không giống với Mã Hâm, anh ta không có đạo cụ để sử dụng nhưng hiện tại anh ta vẫn phải bình tĩnh.

Anh ta biết thứ bên ngoài vẫn chưa phát hiện ra nhưng nếu chỉ cần tạo ra một chút tiếng động nhỏ thôi là cô ta sẽ biết anh đang ở đây.

【Không được rời khỏi ký túc xá sau 12 giờ】Có vẻ quy tắc này là chính xác, ký túc xá sẽ bảo vệ học sinh, NPC không thể tùy tiện vào.

Anh ta không biết phòng chứa đồ anh đang ở có được coi là ký túc xá hay không nhưng cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

“A ——”

Tiếng hét thảm thiết phát ra từ đầu bên kia hành lang.

Không xác định được tiếng hét thảm thiết đó là của người nào.

Nhưng âm thanh đó dường như thu hút thứ bên ngoài cửa rời đi, mãi một lúc lâu sau anh ta cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì bên ngoài.

Trần Phong cũng không dám đi ra ngoài, anh ta cứ như vậy ở trong phòng chứa đồ cả đêm, cho đến tận khi sắp đến giờ tự học buổi sáng, anh ta mới trở về ký túc xá.

Vừa bước vào ký túc xá, anh liền nhìn thấy cả một phòng toàn là máu, thật sự là máu trải khắp phòng, trên sàn, trên giường, trên tường, trên trần nhà… Đâu đâu cũng có.

Mã Hâm bị moi ruột lấy hết nội tạng, nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt.

Trần Phong: “…”

Đêm qua người chết chính là Mã Hâm.

Nhưng anh ta là người chơi có kinh nghiệm, có đạo cụ đó!

Trần Phong cảm thấy may mắn vì tối hôm qua sau khi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa anh ta vẫn không lựa chọn trở về ký túc xá, nếu không thì chỉ sợ đến anh ta cũng trốn không thoát.

Nhưng bây giờ, điều càng phiền phức hơn là… Anh ta phải dọn dẹp ký túc xá như thế nào đây?



Cho đến hiện tại, số người chơi tử vong: 10

Số người sống sót: 14



Đám người Lương Thiên Dậu không ngờ rằng Mã Hâm sẽ chết, nhưng điều này càng chứng tỏ phó bản này nguy hiểm như thế nào.

Trên người Mã Hâm có đạo cụ bảo mệnh mà cũng không thoát được…

“Tối qua tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng không ai trong chúng tôi dám mở cửa…” Người chơi mới là nam duy nhất còn sót lại trong đội của họ ở chung phòng với Hồng Bằng.

Hồng Bằng cũng rất nhát gan, trong Đại hội tuyên truyền học tập bị dọa cho sợ vỡ mật, hai người họ như chim sợ cành cong, nghe tiếng gõ cửa nhưng không ai dám đi mở cửa.

Nhưng sau đó họ gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng, những cánh cửa xuất hiện ở khắp mọi nơi, bọn quái vật đuổi theo họ buộc họ phải chạy về phía cánh cửa.

Quái vật sẽ xuất hiện sau 12 giờ, cố dụ người chơi ra khỏi ký túc xá.

【Không được rời khỏi ký túc xá sau 12 giờ】Quy tắc này là đúng.

“Kiểm tra phòng vào buổi tối ngày thứ hai là an toàn… Ít nhất thì cũng không quá nguy hiểm.” Đêm qua có rất nhiều người chơi mở cửa, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà ban đêm bọn họ đều gặp ác mộng, thể trạng càng ngày càng kém.

Lương Thiên Dậu tổn thất một thành viên, lúc này sắc mặt của anh rất tệ nhưng vẫn phải tổng kết quy tắc: “Trong quy tắc đã nói mở cửa vào ngày thứ ba, thứ năm và thứ bảy phối hợp kiểm tra là sai. Không thể để những thứ kiểm tra phòng ký túc xá vào phòng bởi vì ký túc xá của chúng ta không thể đủ người.”