Trước tiên không nhắc đến việc NPC học sinh đột nhiên biến mất… Nói về người chơi đã chết kia, họ đi đâu kiếm một người chơi khác lấp vào chỗ trống đây?
【Thứ 3, thứ 5, thứ 7 hàng tuần sẽ có quản lý đến kiểm tra ký túc xá, nếu nghe thấy tiếng gõ cửa vui lòng mở cửa phối hợp với quản lý.】
【Hãy nhắc nhở bạn cùng phòng của bạn trở về ký túc xá đúng giờ.】
Hai quy tắc này một đúng một sai, nhưng lại vừa vặn bù trừ cho nhau.
Người đến kiểm tra phòng ký túc xá không phải là quản lý mà là bọn quái vật, bọn chúng sẽ tấn công họ khi phát hiện không đủ bốn người trong phòng.
Vậy nếu trong ký túc xá đủ bốn người thì sao?
Quái vật rất có thể sẽ không trực tiếp tấn công bọn họ.
Nhưng mà…
“Mặc kệ có đủ bốn người hay không, nếu gõ cửa mà không mở thì quái vật sẽ dụ chúng ta đi mở cửa, rời khỏi ký túc xá trong mơ…”
Đêm qua, Lương Thiên Dậu cũng gặp ác mộng, nhưng anh ta nhận ra rằng đây là thủ đoạn của bọn quái vật nên không bị mắc lừa, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhưng chỉ cần vừa chợp mắt thì sẽ lại rơi vào ác mộng.
Trừ khi họ không ngủ.
Nhưng ban ngày họ luôn phải chịu áp lực rất lớn, còn có Debuff không ngừng ăn sâu trong cơ thể. Nếu buổi tối không thể nghỉ ngơi… thì sao họ chống đỡ nổi đây?
“Đêm qua mấy người thức dậy như thế nào?” Lương Thiên Dậu hỏi người chơi mới kia.
Bây giờ anh ta vẫn còn đứng ở đây, chứng tỏ tối qua bọn họ không có ra khỏi ký túc xá.
Bọn họ là dựa vào kinh nghiệm và thực lực của mình nhưng còn người chơi mới này tỉnh dậy như thế nào?
“Là Hồng Bằng…” Người chơi mới đó run rẩy nói: “Tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh ta làm đổ rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất… Anh ta bị đau nên tỉnh lại, phát hiện tôi đã đứng trước cửa, lập tức đánh thức tôi dậy.”
Không phải Hồng Bằng muốn cứu mình mà anh ta không muốn để mình mở cửa, dẫn mấy thứ đáng sợ kia vào.
“Chắc là Trần Phong dạy cậu ta.” Khi Lưu Thắng Lợi nhắc đến Trần Phong, trên mặt anh ta hiện lên vẻ không hài lòng: “Tên mập chết tiệt kia không phải loại có đầu óc như vậy.”
Đồng đội của họ đã chết, nhưng Trần Phong vẫn còn sống.
…
Có tiết tự học vào lúc 6:00 sáng thứ 4, 5:30 tất cả người chơi đều đã thức dậy và đến lớp học đúng giờ.
Mấy người chơi trong ký túc xá nam vào lớp trước.
Bởi vì Lương Thiên Dậu đã biết về cái chết của Mã Hâm nên sắc mặt anh ta không tốt lắm.
Anh ta vốn tưởng rằng ký túc xá nữ cũng sẽ có người chết nhưng khi nhìn những người chơi bên phía ký túc xá nữ đến, anh ta phát hiện không thiếu một ai.
Tối qua có bao nhiêu người trở về thì hôm nay vẫn còn chừng đó người.
Chỉ còn lại hai người chơi nữ mới trong đội ngũ bọn họ và một trong số đó là Tiêu Tú Lan – cô gái mặc áo khoác jean gϊếŧ người ngày hôm qua.
Một cô gái khác tên là Viên Mộng.
Mặc dù Tiêu Tú Lan đi cùng với Viên Mộng nhưng hai người cách nhau một khoảng rất xa, rõ ràng Viên Mộng sợ cô ta.
Lúc này nhìn thấy đám người Lương Thiên Dậu, Viên Mộng lập tức chạy về phía họ.
Lưu Thắng Lợi liếc nhìn bốn cô gái khác từ xa đang tiến lại đây, cuối cùng ánh mắt đặt trên người cô gái đi đằng sau đội ngũ, dừng một chút, anh ta hỏi Viên Mộng đã chạy tới: “Tối qua các cô không gặp chuyện gì à?”
Viên Mộng: “Không… không có.”
“Không có ai đến gõ cửa kiểm tra?”
Hai người tiếp tục lắc đầu: “Không có.”
“Cũng không gặp ác mộng?”
Tối qua Viên Mộng ngủ rất ngon, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, cô ta thành thật trả lời: “… Hôm trước thì có, còn hôm qua thì không.”
“…”
Lẽ nào ký túc xá nam với ký túc xá nữ khác nhau?
Lưu Thắng Lợi lại hỏi Tiêu Tú Lan một lần nữa. Bây giờ Tiêu Tú Lan nhìn ai cũng cảnh giác đề phòng, có chút giống bệnh nhân tâm thần nhưng cô ta vẫn trả lời Lưu Thắng Lợi.
Sau khi nhận được câu trả lời giống Viên Mộng. Lưu Thắng Lợi và Lương Thiên Dậu nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy tình huống này có chút kỳ lạ.
Bốn người chơi nữ còn lại, một người thuộc nhóm nhỏ của Trần Phong, hai người chơi cũ và người còn lại là cô gái điên tên Tô Thiện kia.
Không thể moi thêm được thông tin gì từ miệng của họ.
Mặt mày Lương Thiên Dậu u ám, nhắc nhở hai đồng đội: “Hôm nay chúng ta phải thu thập thêm nhiều tin tức hơn… Đặc biệt là manh mối về kỳ thi cuối kỳ.” Hiện tại bọn họ chỉ nghe NPC đề cập tới kỳ thi cuối kỳ, còn manh mối về nội dung kỳ thi cuối kỳ, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Phó bản này dường như không có bất kỳ bối cảnh cốt truyện nào, đầu mối duy nhất chính là kỳ thi cuối kỳ.
Điều này có nghĩa là họ không thể dựa theo bối cảnh nội dung cốt truyện để suy ra hướng đi của phó bản.
…
Trần Phong nhìn sắc mặt Thôi Na đã tốt hơn hôm qua rất nhiều: “Tối qua cô có gặp nguy hiểm gì không?”
Thôi Na quả thực ngủ rất ngon, cô ta lắc đầu: “Không có, tối hôm qua không xảy ra chuyện gì… Cũng không phải, em nhìn thấy có chữ viết bằng máu trong phòng vệ sinh. Nhưng em mặc kệ như lời anh nói, sau đó thì không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Có cái gì bất thường không?”
“… ” Thôi Na cẩn thận suy nghĩ: “Hình như em có nghe thấy tiếng gõ cửa, còn có giọng nói… Nhưng cách ký túc xá của em một khoảng, không biết có phải là do em nghe nhầm không nữa.”
Trò chơi đến cả số lượng giới tính người chơi còn phân chia rất công bằng thì không thể nào phân biệt đối xử với người chơi được.
Vậy nên…
Chắc chắn có người chơi đã làm gì đó, giải quyết nguy cơ đêm qua.
Trần Phong liếc nhìn Ngân Tô bên kia, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt: “Tiếp theo sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Đừng coi tôi thành cọng rơm cứu mạng của mấy người. Tới lúc nguy hiểm tôi sẽ bỏ mặc mấy người để tự bảo vệ chính mình.”
Lời Trần Phong nói rất tàn nhẫn nhưng Thôi Na và Hồng Bằng cũng đã quen với tác phong của anh ta, nên ngoại trừ lộ ra vẻ căng thẳng sợ hãi thì họ cũng không có phản ứng gì thái quá.
Hôm qua họ vừa mới thấy Tiêu Tú Lan gϊếŧ bạn đồng hành của mình…
Trần Phong bằng lòng nhắc nhở họ vài câu, thậm chí còn giúp họ lấy được đồng phục đã là giúp bọn họ rồi.
Cũng không có gì sai khi lựa chọn tự bảo vệ bản thân trước nguy hiểm.
Không phải ai cũng muốn làm anh hùng vô tư cống hiến.
Trần Phong nói tiếp: “Tối hôm qua tôi có nghĩ. Manh mối mấu chốt của phó bản này chính là kỳ thi cuối kỳ, vậy nên trọng điểm tiếp theo là phải tìm được manh mối liên quan đến kỳ thi cuối kỳ…”
…
“A Manh, cô không sao chứ?” Kim Lộ có chút lo lắng nhìn Tống A Manh: “Tối qua cô gặp phải chuyện gì sao?”
“…”
Là chuyện lớn đó!!
Cô ấy thậm chí còn không biết phải bắt đầu nói từ đâu…
Đầu tiên, Ngân Tô bắt con quái vật tới kiểm tra vào phòng ký túc xá 4025, bắt nó làm nhân viên bảo vệ ký túc xá, sau đó là những NPC học sinh đã chết trèo lên ban công vào lúc nửa đêm.
Nghĩ đến đây, Tống A Manh nhắc nhở bọn họ: “Có thể không gϊếŧ NPC học sinh thì tốt nhất là không nên gϊếŧ.”
“Tại sao?”
“NPC học sinh đã chết rất có thể sẽ xuất hiện vào ban đêm.”
“!!!”
“Sao có thể như vậy…”
Hôm qua bọn họ cũng từng gϊếŧ một NPC, nhưng Tống A Manh không biết tối qua NPC đó đã xuất hiện và bị quái vật của Ngân Tô xử lý hay nó vẫn chưa xuất hiện.
Hẳn là những người chơi khác cũng đã từng gϊếŧ nhưng dường như vẫn chưa có ai phát hiện ra điều này.
Cho nên Tống A Manh chưa thể chắc chắn, chỉ có thể nêu ra giả thuyết này.
Tống A Manh nhìn hai người bạn đồng hành khác: “Phó bản này quá khó, chỗ nào cũng có quy tắc tử vong. Tôi nghĩ có lẽ đây là phó bản tử vong, chúng ta không thể cứ chia rẽ lãng phí thời gian như thế này được. Chỉ mới hai ngày mà từ 24 người chơi giờ chỉ còn lại 14 người, chúng ta nhất định phải đoàn kết.”
“…”
Khi Tống A Manh nói ra mấy chữ “phó bản tử vong” không hề khiến hai người chơi có kinh nghiệm kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng đã đoán ra rồi.