Ngày hôm sau, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên ầm ĩ, Diệp Dương Thành mơ mơ màng màng tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là nằm úp sấp trên giường vươn đầu nhìn xuống gầm giường, nhìn thấy sàng đan vẫn nằm im trong góc, hắn mới thở ra.
Tối hôm qua cướp sạch một đêm, lúc này tinh thần có chút không phấn chấn, nhưng bị trăm vạn tài phú kích thích, hắn vẫn nhanh chóng đi xuống giường mang dép lê vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong quay lại giường, khóa chặt cửa phòng, kéo màn, xoa xoa hai tay quỳ trên mặt đất, xoay người đưa tay mở sàng đan dưới gầm giường, thật nhiều nhân dân tệ lộn xộn mang theo hương vị cổ quái đập vào trong tầm mắt hắn, nhìn những đồng tiền trăm nguyên lớn, hơi thở của hắn không thể ức chế biến thành dồn dập.
Tuy rằng lần trước khi ám ảnh trên thân ruồi bọ chứng kiến mấy ngàn vạn đồng chồng chất trước mặt, nhưng dù sao không phải của mình, hoặc là nói còn chưa rơi xuống trong tay mình, nhìn thì nhìn thấy, nhưng cũng không có quá nhiều ý niệm.
Nhưng bây giờ hơn trăm vạn nhân dân tệ thật sự rơi rụng trước mặt mình, hơn nữa tiền đã tới tay, nói cách khác số tiền này đã thuộc về họ Diệp!
- Bình tĩnh, bình tĩnh…
Nâng tay xoa ngực, Diệp Dương Thành cố gắng bình phục tâm tình hỗn độn của mình, tự nhủ:
- Cần bình tĩnh…dù sao mình cũng từng gặp qua đại nhân vật đại trường hợp, chỉ là hơn trăm vạn mà thôi, ngàn vạn lần không thể kích động, cần bình tĩnh…
Tự thôi miên chính mình, thần sắc trên mặt hắn chậm rãi hòa hoãn lại, chẳng qua nghe tiếng lẩm bẩm của hắn chỉ sợ rằng hiện tại hắn cũng không hề lãnh đạm chút nào.
- Một trăm…hai trăm…ba trăm…một ngàn…hai ngàn…một vạn…
Cởi bỏ chân trần ngồi dưới đất, một tay cầm xấp tiền thật dày, tay kia dính chút nước bọt bắt đầu kiểm kê lên.
Một người ngồi dưới đất kiểm kê hơn trăm vạn nhân dân tệ, đây là công tác thật cẩn thận cùng phức tạp, chậm rãi, từ tám giờ mãi đến mười một giờ rưỡi trưa, suốt cả ba giờ rốt cục hắn mới kiểm xong chiến lợi phẩm tối hôm qua của mình.
Tuy rằng trong ba giờ vẫn có sai sót làm mất nhiều thời gian, nhưng con số cuối cùng làm cho Diệp Dương Thành dù đau lưng nhưng vẫn lộ ra dáng tươi cười tận đáy lòng, một trăm bốn mươi ba vạn bảy ngàn lẻ năm trăm!
Điều này ý vị như thế nào?
Diệp gia có ba người có thể kiếm tiền, cha Diệp Hải Trung, mẹ Ngô Ngọc Phương cùng bản thân Diệp Dương Thành, ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, mỗi tháng có thể lưu lại một ngàn rưỡi, một năm một vạn tám, một trăm bốn mươi ba vạn chính là…
- Làm một phiếu liền bằng số tiền cả nhà vất vả công tác tám mươi năm!
Nhìn số tiền chồng chất trước mắt, thần sắc Diệp Dương Thành có chút phấn khởi, một trăm bốn mươi ba vạn, cho dù mua nhà trong huyện Ôn Nhạc cũng có thể mua được căn nhà không tệ!
Tảng đá lớn đè nặng gia đình đột nhiên biến mất, vừa vui sướng nhưng trong lòng hắn cũng cảm nhận được có chút không ổn định, có nhà, có tiền, bao nhiêu năm nguyện vọng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mình đã có thể thực hiện…
Tuy đống tiền đầy đất nhìn thật có chút mê người, nhưng còn chưa kích thích Diệp Dương Thành tinh thần thất thường mà mất đi đúng mực, bên sòng bạc chỉ trong vòng một đêm bị mất số tiền lớn như vậy, tuy rằng xác định vững chắc bọn hắn sẽ không đi tố giác, nhưng âm thầm tìm kiếm là điều không tránh được.
Nếu vào lúc này Diệp Dương Thành đột nhiên biến thành kẻ có tiền, đánh chết hắn cũng không tin người của sòng bạc sẽ không đem lực chú ý tập trung lên người hắn!
Quả thật hắn cũng không sợ sòng bạc, hắn có ngàn vạn biện pháp đem cả sòng bạc biến mất khỏi trấn Bảo Kinh!
Nhưng nếu cao điệu thích hợp thì không sao, cao điệu ngu ngốc sẽ trêu chọc họa sát thân, một khi hắn từ trong tối hiện ra dưới ánh mặt trời, kết quả chờ đợi hắn dù là kẻ ngu cũng biết!
Cho nên với năng lực của hắn mà nói, hắn chỉ thích hợp sinh hoạt trong bóng tối, trừ phi một ngày nào khu vực quản hạt của hắn bao gồm cả địa cầu, tới khi đó hắn thật sự muốn làm gì thì làm, đương nhiên, bây giờ còn chưa được!
Điệu thấp, nhất định phải điệu thấp…năng lực của hắn chỉ thích hợp đánh lén, cho nên âm thầm phát tài mới là lựa chọn hoàn mỹ nhất!
Ngồi trên mặt đất băng sương hít sâu vài lần, tâm cảnh của hắn dần bình phục lại, tuy một trăm bốn mươi ba vạn đủ mua nhà, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể động đến số tiền này, kế sách bây giờ là đem ẩn giấu, sau đó chậm rãi, cẩn thận thăm dò lấy ra, đem không hợp pháp biến thành hợp pháp, từ từ dùng lý do hợp lý sử dụng.
Chậm rãi trong đầu hắn có kế hoạch thao tác đại khái, ba tháng, chỉ cần cho hắn thời gian ba tháng là hắn có thể quang minh chính đại xuất ra số tiền này, về phần mua nhà hay mua xe, phải đợi đến lúc đó!
Thu thập xong tâm tình lộn xộn, hắn đứng dậy đem tiền xếp lại chỉnh tề trên giường, cuối cùng đem sàng đan bao vây lại, đem số tiền này nhét xuống gầm giường.
Hắn không lo lắng cha mẹ đi vào phát hiện số tiền kia, bởi vì từ sau khi hắn đi vào xã hội, trừ phi hắn đang ngủ, nói cách khác dù là cha hoặc mẹ trước khi vào phòng đều sẽ gõ cửa, nếu hắn đi vắng thì tuyệt đối không ai vào phòng.
Tuy Diệp Cảnh Long nghịch ngợm, nhưng cũng hiểu rõ tính của hắn, bởi vì mùa hè năm trước tiểu tử kia lén lút xông vào phòng hắn lật xem nhật ký của hắn, kết quả Diệp Dương Thành nổi trận lôi đình, nếu không có cha mẹ ngăn cản, phỏng chừng mông của tiểu tử kia đã bị hắn đá văng ra hoa!
Cũng chính vì chuyện kia, người nhà đều biết tính của hắn, tôn trọng cùng tự do hoàn toàn biểu hiện rõ trong Diệp gia.
Giấu tiền xong, Diệp Dương Thành nhớ tới hai tên tội phạm trong bệnh viện, sau thoáng chần chờ hắn lấy ra di động gọi cho Trần Thiếu Thanh.
…
- Tôi…chết thật thảm ah…
Thanh âm loáng thoáng rơi vào trong tai tài xế taxi đang dừng ở bên cạnh vách núi, thanh âm rất nhẹ, theo gió biển thổi tới mơ hồ, nghe không được rõ ràng.
Nhưng mà thanh âm kia là từ dưới vách núi truyền lên, còn là…thanh âm của một nữ nhân!
- Quỷ a…
Toàn thân tài xế taxi run lên, tay chân lạnh lẽo, hét lên một tiếng không kịp kéo quần, nhào về hướng xe taxi, chui lên xe liền khởi động máy bỏ chạy, đoạn đường chưa đầy ba mươi thước đã bị hắn đụng năm lần! Sau đó nhanh như chớp biến mất ở ngã rẽ quốc lộ.
Tốc độ này chỉ sợ đã xa xa vượt qua cực hạn của hắn!