Trần Thiếu Thanh phát đạt, lần này là thật sự phát đạt! Tin tức truyền bá trong ti vi tuy rằng chỉ có năm phút thời gian ngắn ngủi, hậu trường xử lý đã cắt đi thật nhiều màn ảnh vô dụng, nhưng lời nói đứt quãng trước khi hôn mê của Trần Thiếu Thanh đã được ghi chép lại trung thực, sau khi tin tức truyền ra, đã gây náo động không nhỏ trong huyện Ôn Nhạc.
Chuyên nghiệp cùng kiên trì của Trần Thiếu Thanh được các giới trong xã hội nhất trí thừa nhận, nhất là sau khi Trần Thiếu Thanh hôn mê không lâu, tên nam nhân đâm hắn một đao cùng em trai đồng phạm trong bệnh viện đều đã bị xác nhận là hung thủ vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp của tại thôn Cửu Phường!
Lần này càng nổi danh, một mình đơn độc anh dũng chiến đấu với hung phạm giết người cuối cùng bắt bọn hắn đưa ra công lý, vụ án giết người thôn Cửu Phường từ lúc bị phát hiện đến lúc phá án còn chưa đầy mười hai giờ!
Đồn trưởng đồn công an trấn Bảo Kinh Lâm Phong cùng phó đồn trưởng Trương Bảo Khang vẻ mặt tươi cười, tâm tình khoan khoái, đồng thời Lâm Phong cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đệ trình đơn xin chuyển chính thức cho Trần Thiếu Thanh, sau khi tin tức truyền đi ra vào lúc hơn 10h đêm, Lâm Phong đã nhận được hồi phục của phân cục huyện, Trần Thiếu Thanh được phá lệ tuyển chọn!
Từ giờ trở đi, Trần Thiếu Thanh rốt cục trở thành nhân viên công vụ ăn lương nhà nước, hiệp cảnh cùng công an chỉ khác nhau chút từ ngữ, nhưng đãi ngộ cách biệt một trời, hiệp cảnh chỉ là lâm thời công, công an nhân dân chính là nhân viên công vụ, chẳng những hưởng thụ đủ loại phúc lợi, còn có khả năng được thăng chức!
Nếu như làm được tốt, tân tân khổ khổ mười mấy năm, muốn trở thành cán bộ khoa cấp vẫn không thành vấn đề.
Chuyện này xem như viên mãn, kế hoạch của Diệp Dương Thành đã lấy được thành công, tuy rằng việc Trần Thiếu Thanh bị thương nằm ngoài kế hoạch, nhưng xem như nhân họa đắc phúc.
Trong chuyện này làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy không biết nói gì chính là khi hắn nghe tin chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh của Trần Thiếu Thanh còn có đại biểu học sinh trấn Bảo Kinh đến thăm, hoa bách hợp trắng tinh chất đầy phòng bệnh, ba nữ sinh mười ba mười bốn mở miệng xưng hô chú công an, thật sự làm Diệp Dương Thành không lời gì để nói.
- Tổn thương thế nào?
Vẫn luôn mỉm cười đợi ba nữ sinh rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lưu lại Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, đánh giá sắc mặt trắng xanh của bạn thân, lên tiếng hỏi.
- Bác sĩ nói tôi phúc lớn mạng lớn, con dao của tên kia nếu lệch khỏi vài mm là đâm trúng trái tim.
Trần Thiếu Thanh nằm trên giường bệnh nhếch miệng cười, nói:
- Phỏng chừng còn phải nằm viện thêm mười ngày, chờ lành lại mới xuất viện.
Nói tới đây, Trần Thiếu Thanh thoáng tạm dừng, sau đó dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Diệp Dương Thành, nói:
- Nhưng mà lão Diệp, lúc đó cậu làm sao lại nhìn ra được người kia không bình thường? Nói thật, nếu lần này không có cậu nhắc nhở, tôi làm sao lập được công lao lớn như vậy, đều trực tiếp chuyển chính thức!
- Cậu quên tôi từng làm nghề gì sao?
Nghe câu hỏi của Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành ha ha cười nói:
- Chúng tôi chạy nghiệp vụ, những kỹ năng khác không dám nói, nhưng riêng việc nhìn người vẫn có thiên phú, đủ loại người muôn hình muôn vẻ thấy nhiều rồi, tự nhiên khá mẫn cảm trong phương diện này.
Đưa ra lời giải thích như thật lại như giả, hắn cũng không để Trần Thiếu Thanh hỏi tiếp, cười đổi đề tài:
- Hiện tại cậu đã chuyển chính thức, tiếp theo tính toán làm như thế nào?
- Còn có thể làm như thế nào, nên làm gì thì làm đó thôi.
Trần Thiếu Thanh trợn mắt:
- Cậu cho rằng chuyển chính thức tôi sẽ thế nào? Ban đầu cha mẹ tôi trông cậy tôi chuyển chính thức, hiện tại tâm nguyện của họ đã hoàn thành, tiếp theo đương nhiên sẽ thoải mái hơn trước kia không ít!
Nghe được Trần Thiếu Thanh trả lời, Diệp Dương Thành cười cười không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Ngồi lại trong phòng bệnh hơn một giờ, tán gẫu với Trần Thiếu Thanh một lúc, hắn mới đứng dậy mở miệng nói:
- Vậy cậu nằm dưỡng bệnh đi, chiều nay tôi phải đến phố Triêu Dương, sẽ không ở đây với cậu.
- Phố Triêu Dương? Cậu đến đó làm gì?
Trần Thiếu Thanh thoáng ngây ra, theo sau chợt hiểu, cười hắc hắc nháy mắt:
- Ngày đó tôi nhìn thấy Lưu Tuyết Oánh ở phố Triêu Dương…
- Trong túi da xấu xa chứa linh hồn vô sỉ.
Diệp Dương Thành trợn mắt, cười mắng:
- Lưu Tuyết Oánh có ở đó hay không mắc mớ gì tới tôi, thật không biết trong đầu của cậu có phải chứa thuốc Viagra số 1 không nữa!
Nói xong lời này, hắn nghiêm mặt nói:
- Nhà của tôi gom một ít tiền, cho tôi mở cửa tiệm trong trấn, chiều nay phải đi phố Triêu Dương xem mặt tiền cửa hàng, qua thêm vài ngày chỉ sợ bị chuyện mở tiệm làm hối hả ngược xuôi, sợ là không đủ thời gian đến thăm cậu!
- Mở cửa tiệm sao?
Trần Thiếu Thanh ngạc nhiên gật đầu, nói:
- Cũng phải, cậu đã trưởng thành, chạy nghiệp vụ mãi cũng không tốt lắm.
- Phải, tôi…
- Huống hồ, Lưu Tuyết Oánh cũng ở phố Triêu Dương, cậu mở tiệm ở đó, chính là sự nghiệp cùng tình yêu song song thu hoạch thôi!
Không đợi Diệp Dương Thành nói xong, sắc mặt của Trần Thiếu Thanh biến thành đáng khinh, làm Diệp Dương Thành nhất thời á khẩu.
Rời khỏi bệnh viện, trong người mang theo ba vạn đồng, Diệp Dương Thành đi thẳng đến phố Triêu Dương.
Cùng lúc đó, trong sòng bạc trấn Bảo Kinh.
- Phế vật! Con mẹ nó đều là một đám phế vật!
Vẻ mặt Lục Bính Khang vô cùng u ám, khuôn mặt có chút dễ nhìn cũng bởi vì lửa giận tăng vọt mà biến dạng vặn vẹo, làm người sợ hãi nói không nên lời.
Ba người canh gác phòng tài vụ đứng run rẩy trước mặt hắn chừng một thước, cúi thấp đầu.
Trong vòng một đêm, một trăm bốn mươi ba vạn không cánh mà bay, cả phòng tài vụ ngoại trừ phân dơi đầy đất không còn vật gì!
Cửa sổ, ổ khóa, cửa phòng đều hoàn hảo không chút hao tổn, cũng không có dấu vết phá hư bạo lực, nhưng tiền đặt trên bàn biến mất!
Hiện trường chỉ lưu lại phân dơi, nhưng nói con dơi cướp sạch phòng tài vụ? Chứng cớ như vậy đừng nói bản thân Lục Bính Khang, cho dù là ba người canh gác đêm qua cũng không tin!
Nhưng sự tình đi tới bước này, nếu không đưa ra lời giải thích hợp lý, chỉ sợ không được yên thân! Nghĩ đến đây một nam nhân bước ra nửa bước, lúng túng nói:
- Khang ca, tiền này, chỉ sợ thật sự bị con dơi…
- Ba!
Hung hăng tát nam nhân một bạt tai, Lục Bính Khang như phát điên vung chân đá vào bụng của hắn, rít gào:
- Phế vật! Con dơi? Mày…
- Khang ca!
Ngay lúc Lục Bính Khang còn đang nổi trận lôi đình, một thanh niên đẩy cửa bước vào nhìn thoáng qua nam nhân bị đá ngã trên sàn, sau đó khom người mở miệng nói: