Khương Tú Nhuận nhất thời nghĩ mãi không ra, hay do bản thân nàng suy nghĩ nhiều, còn Phượng Ly Ngô trong lòng thì tràn đầy ý nghĩ ngọt ngào.
Hai năm cách xa nhau, mỗi sáng thứ dậy sự tự tin về tình yêu của Khương Tú Nhuận dành cho chàng đều bị thực tế đánh vỡ từng chút một.
Nàng chỉ là một chất nữ tiểu quốc, tới Lạc An không nơi nương tựa, bản thân phải dựa dẫm vào chàng, những câu a dua nịnh hót kia cũng chẳng có mấy câu là thật lòng.
Cho nên lần này khi nàng một lần nữa trở lại Lạc An, chàng cũng cho rằng do mình thống lĩnh đại quân tới trấn áp biên cảnh Ba quốc, nàng bị cưỡng bách mới cùng chàng trở về mà thôi.
Thế nhưng trong đầu Khương Tú Nhuận lại đầy ý nghĩ tinh quái, nếu nàng một lòng muốn rời đi, không chừng lại gây ra chuyện ồn ào thiêu thân nào khác.
Bởi vì trong lòng có mấy phần thấp thỏm, cho nên Phượng Ly Ngô khắp nơi đều cẩn thận đề phòng Khương Tú Nhuận.
Loại cảm giác này giống như ngày chàng ở lãnh cung, vì muốn mẫu hậu vui vẻ nở nụ cười với mình, chàng cũng cố gắng phụ họa lấy lòng. Đáng tiếc công sức chàng bỏ ra khi đó, đều chấm dứt trong thất bại.
Trời sinh chàng là người không biết lấy lòng người khác, cũng chẳng giống như nhị đệ có thủ đoạn lấy lòng nữ tử. Mỗi lần nghĩ tới chuyện có lẽ Khương Tú Nhuận chưa từng động lòng với mình, trong thâm tâm chàng đều khó tránh khỏi cô đơn buồn chán.
Mấy ngày gần đây, bởi vì tình hình bệnh dịch căng thẳng, khắp kinh thành thần hồn nát thần tính, người người bất an. Phượng Ly Ngô không thể tới gặp Khương Tú Nhuận, chỉ là hai bức tường cung một con đường nhỏ mà như cách xa cả trăm núi ngàn sông.
Khi chỉ có một mình, Phượng Ly Ngô kiểu gì cũng sẽ nghĩ xem Khương Tú Nhuận hiện tại đang làm gì, có phải bận chăm lo cho Bảo Lý mà quên mất phụ thân của hài tử là chàng hay không?
Chàng thực sự không ngờ tới, chỉ vì trong lòng nghi ngờ chàng bị mắc bệnh dịch, mà Khương Tú Nhuận cứ như vậy không màng tất cả chạy thẳng vào trong cung. Tuy trên miệng nước chảy mây trôi, thế nhưng tới thời điểm mấu chốt đều lộ ra sự quan tâm lo lắng cho chàng. Thực sự khiến cho trong lòng Phượng Ly Ngô đều tràn đầy nhu tình.
Giờ đêm đã khuya trong ngoài cung một mảnh yên tĩnh, thế nhưng bên trong tẩm cung hoàng đế ánh đèn ấm áp. Phượng Ly Ngô ôm giai nhân ánh mắt sóng sánh say lòng người trong ngực. Cho dù thực sự ngày mai mắc bệnh nặng, Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy đời này không có gì hối tiếc.
Trong lòng cảm khái, miệng cũng tự nhiên nói ra. Khương Tú Nhuận nghe chàng nói,
Lòng cảm động, nhưng Khương Tú Nhuận nghe xong vẫn giận dỗi đấm nên ngực chàng nói:
- Cái gì mà nhiễm bệnh cũng không hối tiếc chứ? Thân là thiên tử, trên đầu có thần minh che chở, sao có thể coi thường sinh mệnh như vậy? Chàng đừng có nói lời xúi quẩy, miễn cho bản thân dính phải bệnh khí.
Phượng Ly Ngô thấy ngực bị nàng đấm một cái, tuy không đau nhưng vẫn cố ý xị mặt, nói rằng nàng không ôn nhu, nghi ngờ là ảnh nữ giả trang, chàng phải cởi y phục ra để kiểm tra, xem bên trong có gì không đúng hay không.
Khương Tú Nhuận nào chịu cho chàng hồ nháo, đỏ mặt nói:
- Không biết xấu hổ, ảnh nữ ngày trước, chàng cũng là như thế mới nghiệm ra được thật giả sao?
Phượng Ly Ngô bị bỏ đói đã mấy ngày, giờ có thịt bày trước mặt sao có thể bỏ qua? Như hổ đói nhào vào dê nhỏ, đặt nàng lên trên long sàng, miệng hàm hồ nói:
- Loại đồ giả kia, chỉ cần ngửi thôi đã phân biệt được thật giả, còn người lần này đưa tới giả trang quá tinh tế mềm mại, phải dùng thân thể mới phân biệt được thật giả.
Khương Tú Nhuận bị chàng huyên náo không ngăn nổi, bóp mũi của chàng cười khanh khách, màn che trên long sàng rủ xuống, che khuất cảnh xuân phong phía trong.
Khi nàng tới đây trong lòng đều lo lắng Phượng Ly Ngô bị nhiễm bệnh dịch, nội tâm bất ổn, còn chưa dùng bữa tối. Bị Phượng Ly Ngô hồ nháo một lần, chàng vẫn chưa thỏa mãn, muốn tiếp tục thêm nhưng bị Khương Tú Nhuận đạp ra, tiếng vang từ bụng nàng cũng vọng tới.
Phượng Ly Ngô nghe tiếng cô lỗ vang lên liên tục, liền hỏi:
- Nàng chưa ăn tối sao?
Khương Tú Nhuận lắc đầu, gối đầu lên trên ngực chàng:
- Gần đây đều không có khẩu vị, muốn ăn chút đồ từ quê nhà, đáng tiếc giờ đang ở trong cung, không thuận tiện.
Phượng Ly Ngô vén lại mái tóc dài mượt như tơ lụa của nàng nói:
- Lần trước khi tới Ba quốc, tẩu tử của nàng cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, còn có cả mấy bình tương tỏi lê muối, ta để người của ngự trù sắp xếp dùng nó ướp thịt dê cho nàng ăn nhé?
Món tỏi lê này chính là một gia vị nổi tiếng của Ba quốc, tỏi có hình dáng trái lê, hương vị gay mũi như tỏi, nên gọi là tỏi lê. Người Ba quốc thích dùng nó để làm rau muối.
Ổn nương mặc dù là người xứ khác, thế nhưng khẩu vị nặng, cho nên rất thích dùng tỏi lê xào với đồ ăn.
Khi khoản đãi binh tướng ở Ba quốc, thấy tướng quân và thủ hạ Phượng Ly Ngô đều thích vị này, nên cố ý dặn hạ nhân dùng tỏi lê chế thành tương, cho vào hũ để thuận tiện mang theo, trên đường trở về có thể ăn cho đỡ thèm.
Trong hành cung của Khương Tú Nhuận cũng có, nhưng không ngờ Phượng Ly Ngô cũng lấy món này. Mắt sáng lên, nhưng nửa đêm không thể ăn món quá dầu mỡ, nàng kêu ngự trù chưng trứng, bên trên rưới hai thìa tương tỏi lê rồi trộn lẫn với cơm ăn.
Phượng Ly Ngô vốn không đói bụng, thế nhưng thấy nàng ăn ngon như vậy không nhịn được cũng múc hai thìa, trứng thơm mềm, có thêm mùi tương tỏi lê quả nhiên ăn rất trôi cơm.
Vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm, hai người tự nhiên cũng nhắc tới chuyện bênh dịch. Đại phu tới chẩn trị đều nói, chứng bệnh dịch thế này chưa từng gặp qua, khắp nơi đều lộ vẻ tà khí, cũng không biết nên trị tận gốc thế nào, chỉ có thể là mệnh lệnh cho các ô huyện bên ngoài kinh thành chú ý, nếu phát hiện người có triệu chứng nhiễm bệnh phải lập tức cách ly.
Đang nói chuyện, Phượng Ly Ngô ngược lại hỏi ở Ba quốc Khương Tú Nhuận đã từng xuất hiện loại dịch bệnh như thế này chưa?
Khương Tú Nhuận cười nói:
- Người Ba quốc trời sinh thân thể cường kiện, thích ăn nước lã, cũng không bị đau bụng, như vậy tuy không giàu có như trung nguyên, nhưng lại là nơi có thể dưỡng người. Ngược lại, ta từ sau khi tới Lạc An, to nhỏ cũng mắc bệnh mấy lần, trước kia ở nhà ngay cả cảm mạo cũng rất ít khi bị.
Phượng Ly Ngô cảm thấy nàng từ sau khi lên làm nữ vương Ba quốc, rất biết cách nói khoác, nhướng mày nói:
- A, nói như vậy, là ôn thần luôn chỉ đi tới Trung Nguyên, còn không dám bước qua vương thổ của nàng?
Khương Tú Nhuận cười cười nói:
- Mẫu hậu của ta từng nói, các vị tổ tiên đều từ cố thổ di chuyển tới trung thổ, khi đó một đường mệt mỏi, có rất nhiều người bị bệnh, không chống đỡ nổi, chỉ có thánh nữ A Đại Thiện đi tới rừng cây tìm được một loại quả có hương vị kỳ quái. Thánh nữ mang theo loại quả đó cho một bệnh nhân bị bệnh nặng nếm thử, không ngờ người kia vừa ăn xong, bệnh lập tức dịu lại, thế là đám người thi nhau hái xuống ăn, mới có thể chống chọi được ốm đau, tiếp tục lên đường...
Nói tới đây, Khương Tú Nhuận đột nhiên dừng lại ý cười, không tiếp tục nói nữa.
Phượng Ly Ngô ngược lại vừa ăn vừa nghe nàng nói chuyện thú vị, thấy thế nhìn nàng hỏi:
- Sao không nói tiếp?
Khương Tú Nhuận chậm rãi nuốt xuống miếng cơm trứng đưa tới bên miệng, cười nói:
- Về sau cũng không có chuyện gì nữa, thánh nữ đặt tên loại quả đó là tỏi lê, cũng mang theo hạt giống, sau đó loại cây đó ở Ba quốc bám rễ sinh chồi.
Sau khi ăn cơm xong, dùng muối trúc súc miệng, lau mặt sắc trời cũng có vệt sáng mỏng hiện lên, hai người tựa vào nhau hàn huyên một hồi, sau đó ôm nhau ngủ.
Đây là lần đầu tiên Khương Tú Nhuận nằm ngủ trên long sàng, nàng nhìn đỉnh màn che màu vàng trên đầu, thao thức mãi chưa ngủ được.
Cũng không phải đơn thuần bởi vì lạ giường, mà bởi vì những lời nàng mới nói với Phượng Ly Ngô khi nãy, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện rất vi diệu ở kiếp trước.
Kiếp trước vào thời gian này, nàng bị Tần Chiếu nuôi ở ngoại trạch. Bên ngoài dịch bệnh huyên náo lợi hại, ngay cả hạ nhân trong phủ sát vách nơi nàng ở cũng có người nhiễm bệnh.
Khi đó, nàng cũng lo lắng, không dám bước chân ra ngoài. Thế nhưng không quá hai ngày sau, nàng cũng bắt đầu phát sốt, nàng nghi ngờ mình bị nhiễm phải bệnh dịch, không có người chăm sóc.
Tần Chiếu cũng ở trong phủ tránh bệnh dịch, không có khả năng quan tâm tới ngoại thất như nàng ở nơi này. Đám hạ nhân nghe tin nàng phát sốt, bị dọa lập tức chạy mất, nhao nhao tìm cớ xin nghỉ phép rời khỏi phủ.
Tới đêm hôm đó, ngay cả muốn uống chén nước cũng không người hầu hạ.
Thế nhưng huynh trưởng biết tin lại vội vàng chạy tới, đưa cho nàng một giỏ tỏi lê quê nhà, còn dặn đi dặn lại nàng phải lập tức ăn, sau đó lại vội vàng rời đi.
Nàng khi đó rất nhớ hương vị nơi quê nhà, bởi vì không có đồ ăn với cơm, cho nên tay cầm tỏi lê cắn một miếng, sau đó cắn một miếng bánh bột ngô cứng ngắc cố nuốt xuống.
Vậy mà sang tới ngày thứ hai, nàng hạ sốt, người cũng không bị nổi ban đỏ. Hạ nhân trốn ở ngoại viện, thấy sức khỏe nàng tốt lên, cũng thở phào nhẹ nhõm, đoán có lẽ nàng bị nhiễm phong hàn nên vậy chứ không phải mắc bệnh dịch.
Đến tận bây giờ nàng cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
Sau đó thì Dương Như Nhứ phối ra thuốc tiêu trừ được dịch bênh này. Mọi chuyện cứ vậy chấm dứt.
Canh thuốc được phát miễn phí cho người khổ hàn, nhờ đó mà Dương nương nương cũng được tiếng hiền.
Thế nhưng trong kinh thành, những người quý nhân muốn được uống thuốc nghe nói phải tăng thêm cả dược liệu quý báu, vô cùng quý giá, mà họ lại không thiếu tiền, cho nên vẫn chạy theo sau như vịt hòng cầu được phương thuốc kia.
Tần Chiếu cũng mua cho nàng mấy thang thuốc, sắc lên thành bát nhỏ, khi nàng uống vào chỉ thấy vừa cay vừa nóng, hương vị có mấy phần giống với tỏi lê quê hương nàng.
Lúc ấy nàng còn tới thăm huynh trưởng, dùng chuyện này trêu ghẹo huynh ấy, nói có thể dùng tỏi lê Ba quốc để pha chế rượu đặc sản được.
Mà huynh trưởng Khương Chi nghe vậy chỉ trầm mặc không đáp lời nàng...
Khương Tú Nhuận đắm chìm trong hồi ức, nội tâm nhiều chuyện được nàng lật lại.
Ở kiếp trước huynh trưởng một mực không thú thê, nhưng nàng bị nhốt trong hoán y cục, huynh trưởng đã từng ngượng ngùng kể với nàng, trong lòng huynh ấy ngưỡng mộ một vị quý nữ, nữ tử kia thiên chân tuệ nhã, là nữ tử đứng đầu thiên hạ mà huynh ấy từng gặp.
Chỉ là sau này, huynh trưởng đột nhiên không nhắc tới vị nữa tử này nữa, tựa hồ trong cuộc sống nàng ta chưa hề xuất hiện vậy.... Mà khi nàng bị bệnh nặng, tại sao hai người đều ở đây nhưng trong nhà huynh trưởng lại có cả một giỏ tỏi lê Ba quốc?
Hơn nữa huynh ấy vì sao lại dặn mình nhất định phải ăn vào? Còn thứ "canh nương nương" của Dương Như Nhứ phối ra, sao lại đậm mùi tỏi lê như vậy?
Nếu tỏi lê thật sự có tác dụng chữa bệnh, như vậy khi tiếp xúc với mầm bệnh, có phải bởi vì Đậu Tư Võ đã từng ăn tỏi lê mà may mắn thoát khỏi nhiễm bệnh không?
Có một số việc, lúc trước chưa từng nghĩ tới, giờ nhớ lại cảm thấy không thể trùng hợp ngẫu nhiên được, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Trời tờ mờ sáng thì nàng mới buồn ngủ, trầm trầm thiếp đi, khi đó Phượng Ly Ngô mới rón rén đứng dậy đi thư phòng.
Thời gian gần đây, bởi vì tình hình bệnh dịch bùng lên nghiêm trọng, cho nên trong dân gian cũng lưu truyền đủ loại chuyện hoang đường thuyết pháp.
Có người tận lực rải tin tiên hoàng trước khi chết để lại di chiếu, nói đương kim Thánh Võ đế mặc dù là trưởng tử, thế nhưng quốc sư đã từng đoán mệnh cho ông ta nói rằng, Thánh võ đế mệnh khắc phụ mẫu.
Cho nên khi đó tiên hoàng mới đưa mẫu tử Hoàng hậu đày vào lãnh cung. Tiên hoàng trước khi qua đời lo lắng thái tử mệnh khắc thiên hạ hại thương sinh, mới nghĩ tới chuyện truyền lại hoàng vị cho nhị hoàng tử Phượng Vũ phúc vận đủ đầy. Thế nhưng đại hoàng tử mệnh cứng, sau khi giết chết tiên hoàng, đày nhị hoàng tử tha hương, mình an nhàn ngồi lên ngôi Hoàng đế.
Chỉ là Thánh võ đế mệnh thiên sát cô tinh, một khi lên làm chân long thiên tử liền khắc cả cơ nghiệp trăm năm của Đại Tề. Thế cho nên Thánh Võ đế cực kỳ hiếu chiến, đánh mấy trận lớn hao người tốn của, còn ngàn dặm xa xôi dẫn đại quân bôn ba tới Ba quốc, gặp nữ vương Ba quốc xinh đẹp, chứ không quan tâm tới loạn Ba quận.
Bây giờ trời cao tức giận, dùng ôn dịch tại kinh sư để cảnh cáo bạo quân.
Mấy lời độn đại kiểu này trong đám ngu dân càng truyền càng xa, Qúy Bỉnh Lâm nghe được nóng lòng, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không ngăn cản, chỉ sợ lòng dân lay dộng, sẽ ủ thành đại họa.