Phượng Ly Ngô nhíu mày, cảm thấy nếu không phải có người cố ý kích động, dân gian sao có thể lan truyền ra lời đồn không đầu đuôi như vậy? Việc cấp bách hiện tại, chính là an ổn lòng người, thế là chàng cùng Quý Bỉnh Lâm sau khi thương lượng một phen, dùng quốc khố mua dược liệu tới ngoài thành, sắc thuốc miễn phí cho những người nghèo khổ.
Khi Phượng Ly Ngô xử lý công vụ xong, trở lại trong cung lại phát hiện Khương Tú Nhuận đã không còn ở trong cung.
Khương Tú Nhuận sáng nay khi vừa tỉnh lại, chỉ rửa mặt qua loa, liền lập tức xuất cung. Nhưng nàng không quay lại hành cung của mình, mà sai người mang tương tỏi lê từ hành cung tới chỗ nàng. Bởi vì trong những đồng môn ngày trước của nàng, cũng có người bị nhiễm bệnh, cho nên nàng liền lập tức đưa tới phân phát cho người nhà của họ, để bệnh nhân chấm bánh bao ăn, nếu ăn được nhiều thì cố ăn nhiều một chút.
Nàng không để ý bệnh tình nguy hiểm có thể lây nhiễm, vẫn tự mình mang tương tỏi lê đến tặng, cho dù họ không thích ăn, vẫn phải cắn răng nuốt xuống một miếng lớn.
Khương Tú Nhuận đi một vòng lớn, tương tỏi lê cũng chia xong, nàng mới thở phào một hơi.
Chỉ là hành cung nàng tạm thời cũng không trở về, bởi vì nàng không chắc chắn tỏi lê có thể chữa bệnh hay không, nàng không dám tùy tiện hồi phủ tránh nhi tử bị nhiễm bệnh.
Đi một ngày, tâm trí của nàng một khắc cũng không ngừng suy nghĩ. Vài ngày trước, nàng cho người thăm dò thì mấy gốc hoa mai ở Dương gia đều bị chết khô, Dương gia cho người nhổ gốc vứt đi.
Thế nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bởi trong tay nàng vẫn còn một cành mai. Mấy ngày trước, nàng đã phân phó cho một người khỏe mạnh ở trong phòng kín cùng cành mai đó, để thử xem hán tử đó có nhiễm bệnh hay không.
Như vậy hai bút cùng họa, mau chóng tìm ra nguyên nhân, thanh trừ hậu quả trận bệnh dịch ở kinh thành mang lại xuống mức thấp nhất.
Một ngày một đêm Khương Tú Nhuận rời xa nhi tử, ở trong khách điếm trằn trọc không thể ngủ say. Mà giống như nàng cả đêm không ngủ yên, cũng có khối người.
Dương Như Nhứ cũng như vậy, nàng ta ngủ không yên, còn vụng trộm khi trời tối nửa đêm ra khỏi phủ, chiếc xe ngựa một đường chạy thẳng tới trạch viện ở vùng đồng nội.
Xuống xe ngựa Dương Như Nhứ tức hổn hển, chỉ thẳng vào bóng đen trong nhà quát:
- Ngươi cho ta một gốc "Biệt Lâu Quốc Xuân", đến tột cùng là thứ quỷ gì? Nô bộc chăm sóc nó đều bị nhiễm bệnh, nếu không phải ta dặn dò phụ thân nhanh chóng chuyển nô bộc ra ngoài, chẳng phải tất cả mọi người đều biết chỉ cần ai ngửi phải hoa này đều sinh bệnh hay sao?
Người kia hơi nghiêng người, hướng về phía nàng thi lễ nói:
- Cái này gọi là phúc họa tương y, bông hoa kiều diễm đó tất nhiên sẽ giúp tiểu thư ngài một bước lên mây, leo lên bảo tháp hoàng hậu đó.
Dương Như Nhứ cảm thấy mình bị người ta lợi dụng, tức giận nghiến răng nói:
- Ta thấy là ngươi muốn gây họa cho kinh thành thì đúng hơn! Người đâu, bắt lấy hắn, giải tới quan phủ hỏi tội!
Người kia không hoảng hốt, cười hắc hắc nói:
- Bình Xuyên vương ở Ba quận gửi lời hỏi thăm sức khỏe tiểu thư, muốn ta truyền lời cho tiểu thư ngài có muốn chuyện ngài và Bình Xuyên vương ngày đó được chiêu cáo thiên hạ?
Nếu biết như vậy Dương Như Nhứ ngay từ đầu đã chẳng làm. Ngay từ khi Phượng Vũ chưa rời khỏi kinh thành, Dương Như Nhứ trên yến hội luôn có thể gặp mặt vị hoàng tử biết tạo niềm vui cho người khác này.
Lúc trước thái tử cùng nhị hoàng tử đối chọi gay gắt, Dương Như Nhứ cũng có chút tâm tư, không từ chối Phượng Vũ lấy lòng.
Còn Phượng Vũ là kẻ thủ đoạn cao minh, cuối cùng vẫn lập bẫy, hai người bí mật ra ngoài kinh thành đi dạo. Dương Như Nhứ ban đầu không muốn, thế nhưng khí lực nam tử quá lớn, cứ như vậy mất đi trong sạch.
Đoạn thời gian đó, Dương Như Nhứ trong lòng hoảng sợ, thế nhưng nhị điện hạ lại trấn an lấy lòng nàng, nói một khi hắn đăng cơ, liền phong nàng làm hậu.
Cuối cùng Phượng Vũ thua cuộc, bị đày tới Ba quận làm vương, Phượng Ly Ngô leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Dương Như Nhứ lập ý muốn che giấu chuyện của mình và Phượng Vũ, cho nên thuận theo kế hoạch Dương gia, gả cho Phượng Ly Ngô là được.
Thế nhưng bây giờ Phượng Vũ lại lấy tư tình của hai người ra áp chế nàng, chỉ nói bản thân có tín vật định thân của hai người, nếu như Dương tiểu thư không chịu phối hợp, liền sẽ để người truyền ra tiếng gió, nói nàng thất trinh. Dù sao Phượng Ly Ngô hiện tại chỉ thiếu cớ hủy hôn, khi đó hắn ta phái người tới nghiệm thân, liền lập tức biết thật giả.
Cứ như vậy, một chiêu cờ kém Dương Như Nhứ liền bị Phượng Vũ nắm được thóp.
Dương Như Nhứ vì thế phẫn nộ hận hối hận không thôi, nhưng nhất thời lại không còn cách nào khác. May mà Phượng Vũ cũng không yêu cầu nàng làm chuyện gì quá đáng, chỉ thi thoảng viết thư kể chút tình hình thực tế, tiếp tục trêu chọc nàng mà thôi.
Nhưng lần này, hắn đưa tới một gốc mai, muốn nàng mời toàn bộ hào môn quý nữ Lạc An tới thưởng mai. Dương Như Nhứ không nắm bắt được tâm tư của hắn, nghĩ rằng thưởng mai không ảnh hưởng toàn cục, nên cứ dựa theo hắn yêu cầu mà làm là được.
Nào ngờ gốc mai đó lại gây ra thảm họa trong kinh thành như vậy!
Chuyện tới mức này, Dương Như Nhứ mới giật mình, hành động lần này của Phượng Vũ ẩn chứa dã tâm thế nào, nhưng nàng nhận ra cũng đã muộn rồi.
Bây giờ nàng tức giận muốn bắt người, lại bị người ra lôi chuyện cũ ra áp chế, tức giận mặt đỏ gay lên, hai tay nắm chặt lại.
Đúng lúc này, người kia chậm rãi lấy xuống chiếc mũ trùm trên đầu, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đầy sẹo, nhìn Dương Như Nhứ nói:
- Dương tiểu thư, vẫn câu nói kia, phúc họa tương y, Bình Xuyên vương có tâm tư quét dọn chướng ngại đăng cơ, thế nhưng tâm tư của ngài chỉ sợ là muốn tranh thủ thời gian vào cung làm hậu. Nếu sơ tâm không đổi, ta thật ra có thượng sạch, có thể giúp tiểu thư đạt được thánh tâm, vào cung xưng hậu...
Người đó chính là Tần Chiếu.
Hắn gặp đại kiếp. Cửu tử nhất sinh, ngược lại nhớ được không ít chuyện kiếp trước. Mà hắn thân ở triều đình, càng hiểu rõ rất nhiều thứ mà Khương Tú Nhuận sống trong ngoại trạch không thể biết được.
Thế nhưng nếu không phải đã từng trải qua một đời, hắn cũng không nghĩ đến nguyên lai trận ôn dịch này lại do Phượng Vũ một tay tạo thành.
Kiếp trước Phượng Vũ cũng không có gây được sóng gió gì, một mực ẩn nấp trong giang hồ, nhưng thân là hoàng tử, sao có thể cam tâm phiêu bạt giang hồ sống ngày không nơi nương tựa? Cũng không biết ở kiếp trước, hắn dùng thủ đoạn gì, cấu kết được với Dương Như Nhứ đã vào cung, cũng gây ra một trận ôn dịch.
Chỉ là kiếp trước, Phượng Vũ đơn thuần giúp đỡ Dương Như Nhứ mua danh chuộc tiếng, có lẽ khi thiết lập bàn cờ cũng đã đưa giải dược nói kỹ càng cho Dương Như Nhứ.
Mà kiếp này, Phượng Vũ lập ý muốn gây ra một trận tai họa cho kinh thành, cho nên không hề nói cho Dương Như Nhứ giải dược.
Phượng Vũ chỉ ra lệnh cho thủ hạ phối dược mấy đơn thuốc, ngoại trừ đưa cho Dương Như Nhứ và mẫu thân nàng ta dùng, mặt khác cũng chuẩn bị cho Khương Tú Nhuận một chút thì không có nữa.
Lúc ấy Phượng Vũ phân phó cẩn thận, nếu Tú Nhuận cũng bị bệnh, nghĩ biện pháp tìm lang trung đưa thuốc giải cho nàng. Nhưng nếu là người bên ngoài bị bệnh, ngay cả nhi tử nàng sinh ra kia cũng không cho!
Tần Chiếu sống trong mộng, nhớ mang máng ở kiếp trước, Khương Chi lúc ấy nhờ thương nhân Cơ Vô Cương vận chuyển một lượng lớn tỏi lê từ Ba quốc tới Lạc An, một phần lớn đưa tới Dương gia cho Dương Như Nhứ, đó chính là giải dược của ôn dịch.
Kiếp này, hắn uống giải dược, tinh tế suy ngẫm, quả nhiên bên trong có hương vị tỏi lê.
Hơn nữa lúc trước hắn ra hiệu cho Dương Như Nhứ để tùy tùng cắt tặng Đậu Tư Võ một cành hoa, là lập ý muốn truyền bệnh cho Phượng Ly Ngô. Thế nhưng Phượng Vũ được mật thám trong triều báo lại, hiện tại vô luận Đậu Tư Võ hay Phượng Ly Ngô đều bình yên vô sự.
Bọn họ kiếp này đều đã tới Ba quốc, trùng hợp đã ăn đặc sản tỏi lê nơi đó, chó ngáp phải ruồi nên không nhiễm bệnh dịch cũng không có gì là lạ.
Hiện tại Phượng Vũ trù tính, để Phượng Ly Ngô mất hết dân tâm cũng đủ rồi.
Ôn dịch chắc chắn sẽ có ngày chấm dứt, chằng bằng cuối cùng cũng như kiếp trước bán cho Dương Như Nhứ một nhân tình, để nàng ta mang mỹ danh nương nương cứu mạng, dùng chuyện giải trừ bệnh dịch áp chế Phượng Ly Ngô, ép hắn ta sớm ngày nạp nàng ta nhập chủ Đông cung.
Bây giờ Tần Chiếu cũng hiểu rõ tâm tư Khương Tú Nhuận. Đời trước, nàng thân là vương nữ nuôi dưỡng ở bên ngoài trạch viện nhận hết mọi ủy khuất, đương thời nàng lên ngôi nữ vương, sao có thể tha thứ chuyện Phượng Ly Ngô nạp người khác làm hậu?
Chỉ cần Phượng Ly Ngô bị chuyện bệnh dịch và lòng dân áp bức, cưới Dương Như Nhứ vào cung, như vậy Tần Chiếu chắc chắn Khương Tú Nhuận sẽ nhất đao lưỡng đoạn với Phượng Ly Ngô.
Nghĩ như vậy, Tần Chiếu lòng mang chủ ý, muốn nói giải dược cho Dương Như Nhứ, để "nương nương thang" lần nữa tái hiện ở thành Lạc An!
Đêm hôm đó, Dương Như Nhứ vẻ mặt kích động rời đi. Nàng ta vội vàng trở về tìm tỏi lê thử nghiệm một phen, nếu như Tần Chiếu không nói dối, như vậy cơ hội của nàng tới rồi! Nàng tất nhiên phải nắm chắc cơ hội này trong tay.
Bệnh dịch tràn tới các phương đều ngo ngoe muốn động, nhưng Khương Tú Nhuận lại biết trước kết quả.
Bởi vì khi Khương Tú Nhuận đưa tương tỏi lê, nàng đã phân phó hạ nhân hầu hạ đồng môn, có tin tốt phải lập tức báo lại cho nàng.
Ngày thứ hai, mấy nô bộc đều tới báo tin mừng cho Khương Tú Nhuận, nói bệnh sởi của chủ tử đã thôi giảm, người cũng không sốt cao nữa, tinh thần minh mẫn hơn nhiều. Khương Tú Nhuận nghe xong, trong lòng liền biết suy luận của nàng là đúng, tỏi lê quả nhiên là dược liệu dùng để đẩy lùi bệnh dịch lần này.
Đã tìm được giải dược, việc cấp bách chính là tranh thủ thời gian chế biến canh tỏi lê, phân phát cho dân chúng bị bệnh trong thành Lạc An.
Tỏi lê trong phủ của nàng có hạn, trong cung còn lại không nhiều, nếu như vận chuyển từ Ba quốc tới đây cũng phải mất mười ngày nửa tháng, đến lúc đó cho dù biết lương phương cũng không cứu được bách tính a.
Nghĩ đến kiếp trước huynh trưởng từ sớm đã giúp Dương Như Nhứ chuẩn bị tỏi lê, nhưng hôm nay huynh trưởng không ở Lạc An, cũng sớm lấy vợ sinh con, không có khả năng có tư tình gì với Dương Như Nhứ, cũng không có khả năng chuẩn bị tỏi lê.
Bất quá Khương Tú Nhuận ngược lại nghĩ đến một điểm, Khương Chi không có khả năng chuẩn bị, thế nhưng là tẩu tử Ổn nương lại không thể bỏ lỡ cơ hội buôn bán đặc sản Ba quốc như vậy được.
Lúc ấy Ổn nương nhìn thấy Phượng Ly Ngô cùng võ tướng thích ăn, đôi mắt phát sáng, ngón tay không ngừng động, giống như gảy bàn tính, nhất định là tính xem tỏi lê Ba quốc nếu vận chuyển tới Đại Tề sẽ có giá bao nhiêu.
Ôm thử tâm tư, nàng liền tới cửa hàng của tẩu tử Ổn nương trong kinh thành. Mệnh tiểu nhị tra soát hết hóa đơn buôn bán với Đại Tề và các nước láng giềng, vậy mà thực sự tra được có một thuyền vận chuyển tỏi lê về Đại Tề, chỉ vài ngày nữa là tới Lạc An.
Nhìn thấy vậy, Khương Tú Nhuận sau mấy ngày liên tiếp không ngủ được đã thở dài nhẹ nhõm mấy cái.
Trái tim treo cao được hạ xuống, ngược lại nàng hao tâm suy nghĩ mỹ danh " nương nương" quá tục, đời này nếu nàng có giải dược cứu mạng, phải nghĩ ra một danh xưng lịch sự tao nhã mới được...
Lại nói tới Dương Như Nhứ, hao hết thiên tân vạn khổ, ở cửa hàng Ổn nương mua được một giỏ tỏi lê, trở về cho người bệnh nặng dùng thử quả nhiên hữu hiệu.
Trong lòng mững rỡ, lập tức báo cho phụ thân, để phụ thân lâm triều sẽ dâng canh cho thánh thượng, còn mình tự mang theo một nồi thuốc nấu xong, dựa theo biện pháp Tần Chiếu nói, đi tới ngoại ô phát thuốc.
Thế nhưng một đường tàu xe mệt mỏi đi tới ngoại ô, đám nô bộc đi tìm địa điểm dựng lều thuốc lại vội vã chạy về bẩm báo:
- Bẩm tiểu thư, nơi tốt ở đây đã bị người ta chiếm, không biết người nào đã dựng lều thuốc từ sớm, nấu thuốc phân phát cho dân chúng.
Dương Như Nhứ trong lòng hừ lạnh, không biết kẻ nào tới đây mua danh chuộc tiếng nấu chén thuốc gạt người, liền lơ đễnh hỏi: