Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 55: Dụ dỗ



Chỉ có gã đàn ông bị thương kia là lùi lại về phía sau, không cam lòng, phô trương thanh thế quát: “Ngươi, ngươi dám uy hiếp chúng ta, chúng ta nhiều người như vậy, sẽ sợ các ngươi sao?”

Nói xong, gã lại khinh thường bĩu môi: “Một con đàn bà, một tên tàn phế.”

Hi Phù Ẩn không bị chọc giận, hắn nhìn về phía gã, nói: “Ngươi có thể thử một lần.”

Gã đàn ông kia đối diện với ánh mắt hờ hững của Hi Phù Ẩn, chẳng biết tại sao trong lòng chợt thấy lạnh lẽo, do đó nảy sinh cảm giác sợ hãi. Gã dời mắt đi, không dám nhìn thêm.

“Ai bằng lòng dùng mạng của mình để lót đường cho người khác thì tiến lên đây.”

Lời này rõ ràng được nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người ở đây lại nghe ra được khí thế sắc bén trong đó. Đám người vừa mới còn ồn ào ầm ĩ kia giờ phút này đều rũ người, không ai nguyện làm chim đầu đàn, dù sao thì người ra mặt trước thì sẽ chết trước. Người có thể sống sót đến nơi đây đều không phải đồ ngốc, Hi Phù Ẩn vừa nói xong, trong đầu những người này đã suy nghĩ loanh quanh vài vòng, suy xét cái lợi cái hại. Ý tứ cũng bày ra đấy cả rồi, nếu ai ngoan cố muốn cướp thì phải chuẩn bị tốt chuyện dùng mạng để đổi. Thế là lúc này, chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bấy giờ Hi Phù Ẩn lại mở miệng, ngược lại với sự hờ hững lúc trước, thái độ của hắn thay đổi rất lớn, giọng điệu mang vẻ hiền hòa, nói: “Nơi đây khá gần sông Liêu, một khi bước qua sông Liêu thì sẽ tiến vào phương Nam. Đất Nam nhiều mưa, vật tư phong phú. Tại hạ bất tài nhưng cũng có sản nghiệp ở Bình Giang, có ruộng có đất, gia tài cũng được tính là giàu có. Nếu là các vị bằng lòng theo ta cùng đến Bình Giang, tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng ít ra chuyện ổn định cuộc sống sẽ không cần phải lo.”

Theo lời hắn nói ra, ánh mắt của đám người đó càng lúc càng sáng. Bầu không khí còn giằng co trước đó lập tức thả lỏng không ít. Rất hiển nhiên, hắn đã làm không ít người dao động, thậm chí còn khiến ánh mắt của bọn họ bắt đầu trở nên nóng cháy.

“Ai biết được lời ngươi nói là thật hay giả?” Vẫn là gã đàn ông lúc trước, gã oán hận lên tiếng.

“Nói không bằng không chứng như vậy, ngươi có bằng chứng gì để chứng minh mình có gia nghiệp ở Bình Giang? Chúng ta không thân không thích, ngươi dựa vào cái gì mà muốn dàn xếp chúng ta?”

Hi Phù Ẩn liếc mắt nhìn gã một cái, không chút hoang mang nói: “Không có bằng chứng gì cả, về phần tin hay không thì tùy vào các ngươi, tại hạ chỉ cung cấp cho mọi người một sự lựa chọn mà thôi.”

Nói xong, hắn không mở miệng nữa.

Đám dân chạy nạn hai mặt nhìn nhau, trong lòng nóng như lửa, nhưng đều không cho rằng lời nói của Hi Phù Ẩn chắc chắn là thật, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều do dự.



Khương Mạc ngồi xếp bằng trên xe, đặt ngang cái xẻng ở đầu gối, cả người thả lỏng xuống. Bây giờ tình cảnh đã thay đổi, người vốn nên phải căng thẳng giờ ngược lại lại thả lỏng.

Đám dân chạy nạn này trông người nào người nấy đều to gan, lại dám liều mạng, nhưng thật ra trong xương trong cốt thì rất tiếc mạng của mình, họ muốn yên ổn hơn bất cứ ai khác.

Trong trận giằng co này, ai đắn đo nhiều thì người ấy thua.

Đối với mấy chuyện này, Khương Mạc và Hi Phù Ẩn thấy rất thoải mái, nhưng đám dân chạy nạn ở dưới lại bắt đầu lo âu.

Thật ra kẻ đầu óc lanh lợi vừa nghe lời này đã hiểu rõ, căn bản là không có lựa chọn nào cả. Từ đầu tới cuối, Hi Phù Ẩn chỉ nói cho bọn họ một điều, hoặc là chết, hoặc là đánh cược một phen, đi cùng hắn. Không ai bằng lòng chết cả, cho nên có người nhìn trái nhìn phải, đánh bạo hỏi: “Ngươi nói thật sao?”

“Tất nhiên là thật.”

“Được, vậy ta theo ngươi.”

Có người này mở đầu, những người khác giống như rốt cuộc cũng đã có người thúc đẩy một phen, không cần phải ngoan cố nữa, bèn thuận nước đẩy thuyền đồng ý theo. Trong đó, gã đàn ông còn luôn miệng bảo lời Hi Phù Ẩn không thể tin cũng sợ hãi rụt rè núp ở sau người, gật đầu theo họ.

Cũng không biết Hi Phù Ẩn có nhìn thấy hay không, hoặc là nhìn thấy nhưng lại không để bụng. Tóm lại, phản ứng của đám người này khiến hắn rất vừa lòng.

“Sắc trời không còn sớm, xin các vị nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.” Hi Phù Ẩn ngẩng đầu nhìn ánh trăng xong thì nói.

“Được, được, công tử cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Công tử, cô nương cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Cô nương và công tử yên tâm, chúng ta sẽ gác đêm thật tốt, tránh kẻ nào không có mắt tới quấy rầy, hai người cứ nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đúng vậy, công tử và cô nương cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.”



Khương Mạc và Hi Phù Ẩn xoay người trở về xe.

Đám người đó nói là gác đêm cho họ, thật ra cũng chỉ là đề phòng bọn họ lén chạy đi mà thôi.

Sau khi che đi những ánh mắt có lòng riêng kia, Khương Mạc nhìn về phía Hi Phù Ẩn, trong ánh mắt xuất hiện vẻ thắc mắc. Nàng không rõ vì sao hắn lại muốn dẫn theo đám dân chạy nạn này.



Hi Phù Ẩn cười, trong bóng đêm, hắn kéo tay Khương Mạc, nhẹ nhàng viết ở trên một chữ.

Khương Mạc cố hiểu một hồi, mới mơ hồ nhận ra hắn viết một chữ Triệu. Nàng bỗng chốc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Hi Phù Ẩn gật đầu với nàng.

Khương Mạc lập tức phản ứng lại.

Đúng vậy, phía sau bọn họ còn có đội nhân mã của Triệu Túc đang đuổi theo, huống hồ con đường này vốn chính là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến sông Liêu. Triệu Túc liên thông các con đường từ sông Liêu đến Bắc địa, vận chuyển nước của sông Liêu đến các trấn thành bán. Nói cách khác, cho dù trên đường đi hai người không gặp được đám người kia, nhưng ở sông Liêu nhất định sẽ có người của Triệu Túc. Lại nghĩ sâu hơn nữa, Hi Phù Ẩn cũng vẫn không rõ người của Hi gia rốt cuộc đã đến đâu rồi, đã qua sông hay chưa. Cho dù hai người bọn họ đi tới sông Liêu thì vẫn còn rất nhiều nhân tố không thể xác định, vẫn vô cùng nguy hiểm.

Mà Hi Phù Ẩn bằng lòng dẫn theo đám dân chạy nạn này, chỉ sợ cũng là vì để giấu tai mắt. Dù sao thì dọc theo đường đi, thân phận tốt nhất, không khiến người hoài nghi nhất chính là đám dân chạy nạn này. Dân chạy nạn nơi này không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít, thân phận đám người này hỗn loạn, có già có trẻ, còn có cả mấy tên què. Bên bờ sông Liêu kia hẳn là sẽ có rất nhiều người muốn qua sông đến phương Nam, bọn họ hòa lẫn vào đám dân chạy nạn này để tới bờ sông, cũng sẽ càng dễ lẫn vào đội người lớn hơn. Cho nên, đây thật sự là một ý tưởng không thể nào tốt hơn được nữa, vừa giải quyết được vấn đề ngay lúc này, vừa có thể có lợi cho chuyện hành sự lúc sau.

Lúc này, trái tim của Khương Mạc đã có thể yên rồi.

Một đêm không mơ, sáng sớm hôm sau, quanh mình liên tiếp có động tĩnh. Đám dân chạy nạn kia lúc trước phải sống cuộc sống ăn không đủ no, phải đề phòng người khác tới cướp đồ ăn bất cứ lúc nào, cho nên vẫn luôn không ngủ ngon được, cơn buồn ngủ cũng dần ít đi, một ngày nhiều nhất chỉ ngủ hai ba canh giờ.

Khương Mạc cũng tỉnh lại rất sớm, nàng vén rèm xe lên đi ra ngoài. Cũng không biết là có phải ảo giác của nàng hay không, khi nàng xuất hiện, nàng có thể cảm nhận rõ được trong không khí yên tĩnh lại trong chớp mắt, sau đó không hiểu sao lại bắt đầu náo nhiệt.

Khương Mạc mím môi không nói chuyện, lập tức đi chuẩn bị đồ ăn.

Lúc này, nàng chuẩn bị cực kỳ đơn giản, cũng không dám đi đâu xa. Trứng gà, gạo hay mì gì đó càng không dám lấy ra để kích thích đám người này. Cho nên, nàng chỉ tìm một ít rau dại có thể ăn được gần đây, rồi nấu một bữa cháo.

Hương vị của rau dại đương nhiên không ngon bằng gạo cháo trắng, chỉ có thể miễn cưỡng cho vào miệng chắc bụng.

Quả nhiên, vừa thấy được đồ mà bọn họ ăn, người vốn vẫn luôn chú ý đến bọn họ bèn chậm rãi thu ánh mắt lại, không còn nhìn nữa.

Ăn sáng xong, nghỉ ngơi chỉnh đốn một hồi, bọn họ lại lên đường một lần nữa.

Mà điều khác biệt của bây giờ với lúc trước là ở sau còn có một đám dân chạy nạn đi theo.

Xe ngựa đi cũng không nhanh, người đi theo sau cũng không quá cố sức.

Nếu đám người bọn họ đi một mình trên đường thì sẽ có vẻ kỳ quái, nhìn cũng lạ mắt. Nhưng càng đi đến sông Liêu, người trên đường càng ngày càng nhiều, lúc này nàng mới phát hiện rằng người lái xe ngựa cũng không phải chỉ có bọn họ.

Xe ngựa, xe đẩy tay, người đi đường, đủ loại người đang bước đi trên đường cái để tiến về trước.



Đám dân chạy nạn đi theo phía sau Khương Mạc bị tách ra không ít.

Mắt thấy chiếc xe của Khương Mạc càng đi càng xa, người lạc đoàn vội vàng chen về phía trước. Nhưng xung quanh đâu đâu cũng là người, người đẩy người, trời lại nóng, người nọ vừa chen một cái, người khác thiếu chút nữa đã ngã xuống. Cho nên không ít người trợn mắt giận dữ nhìn, kẻ tính tình không tốt còn mắng vài tiếng, thế là trực tiếp bao phủ tiếng kêu to bảo chờ đã của người đó vào dòng người.

Chuyện xảy ra ở phía sau xe, Khương Mạc căn bản không chú ý tới.

Bây giờ nàng chỉ chú ý tới một chuyện, đó chính là trong số những xe ngựa đi trên đường, chỉ có bọn họ là không dẫn theo hộ vệ.

Đối với chuyện này, Khương Mạc đã giở thủ đoạn nhỏ, nàng trực tiếp đi theo cạnh một đội nhân mã, theo sau chiếc xe ngựa ở cuối cùng, nhìn vào cũng không thấy đột ngột, giống như vốn dĩ xe ngựa của nàng chính là người trong đội nhân mã này. Người lái chiếc xe ngựa mà nàng đi theo kia chính là một lão ông. Bởi vì hành động của Khương Mạc, ông ta còn liếc mắt nhìn nàng mấy lần, thấy nàng không có ý xấu bèn mặc kệ nàng.

Khương Mạc phát hiện đoàn xe trên đường hầu hết đều là thương nhân chuyển nha, cho tới lúc này nàng còn không thấy người của Triệu Túc nữa, điều này khiến nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Càng đến gần sông Liêu, người từ bốn phương tám hướng tới đây càng nhiều. Còn chưa tới một ngã rẽ thì đã có rất nhiều người hòa vào đám người. Dòng người mênh mông cuồn cuộn kia cực kỳ giống với cảnh tượng lúc mới đến của Khương Mạc khi lẫn vào trong đám dân chạy nạn.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ một đường, rốt cuộc vào ngày hôm sau, trước khi trời tối, họ cũng đi tới cạnh sông Liêu.

Nơi này cũng giống với trong suy đoán lúc trước của bọn họ, cực kỳ đông đúc. Bóng người chen chúc nhau, ngước mắt nhìn qua nhìn lại đâu đâu cũng là người.

Đám Khương Mạc tới muộn nên càng bị chen ra ngoài cùng, muốn qua cũng không qua được.

Khương Mạc đứng trên xe ngựa, nhón mũi chân nhìn về phía trước. Ánh mắt nàng lướt qua vô số người, chỉ thấy một con sông lớn phía trước vắt ngang tại chỗ, chém mặt đất thành hai nửa bờ. Trước kia nàng vẫn luôn nói, phải qua sông Liêu phải qua sông Liêu. Nhưng đến tận bây giờ, nàng mới có thể chân chính nhìn thấy con sông mà nàng vẫn luôn treo bên miệng.

Mới nhìn thấy nó, đối với những người đã rất lâu chưa thấy nước, con sông này nhìn vào mắt rất là chấn động. Cho dù mọi người cũng đã có thể thấy được, con sông này bị hạn hán ảnh hưởng, mực nước giảm xuống không ít, nhưng nó vẫn rộng lớn sâu thẳm như cũ, liếc mắt một cái là không nhìn thấy cuối.

Khương Mạc nhìn hồi lâu, cảm thấy con sông này thật ra rất giống với con sông mẹ của thời đại lúc trước của nàng. Nàng yên lặng ngắm nhìn, dòng suy nghĩ lập tức bay xa, nhớ tới thời đại mà lúc trước nàng sinh sống, bây giờ nghĩ lại, thoáng như chuyện của kiếp trước vậy.