Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 56: Sông Liêu



Sông Liêu rộng lớn yên ả, thoạt nhìn dòng nước cũng không chảy xiết, nhưng sóng ngầm cuồn cuộn bên trong thì không ai có thể thấy được. Trên mặt sông, người chèo thuyền tới tới lui lui. Trên thuyền, dân chạy nạn quần áo tả tơi chen chúc lẫn nhau. Đương nhiên, ngồi thuyền cũng không phải miễn phí, phải lấy đủ thù lao thì mới được, cụ thể là bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của người chèo thuyền.

Ngoại trừ mấy con thuyền bồng nhỏ ra, còn có những con thuyền lớn chuyên chở những người giàu có. Thân tàu vừa dài vừa lớn, tổng cộng có hai tầng, chỉ một lần là có thể được chở hơn trăm người. Trên thuyền còn có người đặc biệt dành riêng một chỗ để đặt xe ngựa và hành lý của đám người nhà giàu. Nghe nói, nếu muốn bao cả con thuyền như vậy, thì cần phải có cả ngàn lượng bạc. Giá cao như thế, đám phú hộ kia cũng chỉ có thể cắn răng đưa.

Nghe được câu chuyện ở đây mà khiến người ta líu lưỡi, hóa ra tới sông Liêu rồi cũng không nhất định có thể qua sông. Rất nhiều dân chạy nạn không xu dính túi chỉ có thể nhìn mà dừng bước.

Đương nhiên, điều này không đồng nghĩa là đã đến bước đường cùng rồi, có kẻ thông minh biết bơi sẽ xuống sông bắt cá, vớt cá lên để bán lấy tiền đi thuyền.

Đó cũng là lý do vì sao mà đến bây giờ bờ sông Liêu vẫn sẽ còn nhiều người chen chúc như vậy. Là vì nếu không thể kiếm đủ tiền đi thuyền thì sẽ không đi được.

Nhưng Khương Mạc quan sát một hồi, lại cảm thấy chỉ sợ cứ thế mãi, người tạm thời ở lại bờ sông này sẽ không còn đi nữa. Nơi này có nước, có đồ ăn, còn có dòng người tới tới lui lui không dứt, đám người này hoàn toàn có thể yên ổn ở đây, làm vậy cũng không tệ. Không nhất định phải qua sông Liêu để đến phương Nam. Dù sao thì đến nơi nó, trời xa đất lạ, thành trấn địa phương cũng không chắc sẽ tiếp nhận đám dân chạy nạn này.

Đang lúc nghỉ ngơi, Khương Mạc đột nhiên cảm thấy mặt đất hơi chấn động, mà không chỉ mình nàng có cảm giác, những người khác cũng nhận ra.

“Làm sao vậy?”

“Hình như mặt đất đang rung.”

“Là tiếng động do phi ngựa.”



Khương Mạc nghe vậy thì sửng sốt, đúng vậy, cơn chấn động này rất giống với cơn chấn động mà lúc trước khi nàng đi trên đường cái, xe vận tải đi ngang qua nàng.

Có người tới đây rồi, hơn nữa còn không ít.

Sự nhận biết này không biết vì sao lại khiến Khương Mạc căng thẳng trong lòng, một cảm giác chẳng lành đột nhiên sinh ra.

Theo động tĩnh càng lúc càng lớn, mơ hồ có tiếng vó ngựa lọt vào tai. Người có chút cảm giác đều không tự giác nhón mũi chân lên nhìn về phương xa.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau đã thấy bụi đất tung bay, sau đống bụi đất kia chính là mấy chục con tuấn mã chạy như bay, từ xa đến gần. Một đội nhân mã chạy như bay đến đây xuất hiện trước mắt mọi người.

Mấy con ngựa đó rất cường tráng, tứ chi có lực, lông bờm tung bay như ngự phong tiến đến. Người cưỡi ngựa to lớn mạnh mẽ, eo mang trường đao, sau lưng đeo cung tiễn, hai mắt như kiếm, không phải người phàm, so với đám dân chạy nạn ở bờ sông này, quả thật là cách biệt một trời một vực.

Ngựa của đám Khương Mạc có chút bất an giậm vó ngựa, phì mũi một hơi.

Khương Mạc vỗ vỗ mông ngựa, trấn an con ngựa đang kích động kia.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía đội nhân mã chạy như điên đến đây. Đội nhân mã này gần như cả trăm người, đang xông thẳng đến chỗ nàng. Trông dáng vẻ không giống như là dân chạy nạn, cũng không giống đám thương nhân tới vận chuyển nước buôn bán kia. Nhìn vào khí thế kia, càng giống như người của quan phủ.

Đám người bắt đầu xôn xao lên, tất cả mọi người bị hấp dẫn ánh mắt, châu đầu ghé tai vào nhau, ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Khương Mạc kinh sợ cảm thấy không đúng.

Nàng tranh thủ lúc không ai chú ý tới, chui vào trong xe, thu dọn đồ vật vào trong ba lô rồi đưa cho Hi Phù Ẩn, vội vàng nói: “Mau, mau xuống xe. Bên ngoài có người tới đây, ta không biết có phải là người của Triệu gia hay không, nhưng ta cứ luôn cảm thấy không đúng, chúng ta xuống xe trước đã.”

Thời gian gấp gáp, nàng cũng không thể giải thích gì nhiều, chỉ kéo Hi Phù Ẩn chậm rãi rời khỏi xe.

Đội nhân mã càng lúc càng gần, ngay cả đám dân chạy nạn vẫn luôn sợ Khương Mạc và Hi Phù Ẩn chỉ lặng lẽ rời đi cũng không thèm chú ý tới bọn họ.

Đây là thời cơ tốt, Khương Mạc nhảy xuống xe, lại để Hi Phù Ẩn vòng tay ra trước ngực nàng, sau đó dùng sức một cái, cõng người lên trên lưng.

Bởi vì hoảng loạn, động tác của Khương Mạc có chút vội vàng, thậm chí còn khiến Hi Phù Ẩn bị đau.

Hi Phù Ẩn hơi cau mày, nhưng lại không nói một lời, ngoan ngoãn nằm sấp trên người Khương Mạc.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bụi đất dày đặc chắn đi ánh mắt của hắn, nhưng hắn vẫn mơ hồ nhận ra kẻ cầm đầu. Lòng bàn tay hắn căng thằng, lập tức vùi đầu giấu mặt vào cổ vai Khương Mạc. Sau đó nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Là gia thần của Triệu gia, chỉ huy sứ Tín Dương, Lê Phàn.”

Nói xong, hắn tạm dừng một chút: “Hắn biết ta, lúc ta bị nhốt lại, chính hắn đã phụng mệnh bảo vệ ta.”

Khương Mạc nghe vậy, bước chân lại dừng lại, sắc mặt tái nhợt, cơ thể cứng đờ. Thâm chí Hi Phù Ẩn có thể cảm nhận được cơ bắp căng chặt trên người nàng.

Khương Mạc theo bản năng cảm thấy không thể để người khác nhìn thấy mặt của Hi Phù Ẩn nữa. Nghĩ đến đây, nàng lập tức ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay chà đất dưới mặt đất, sau đó bôi lên mặt Hi Phù Ẩn cho đen bẩn lại, lại làm rối bời mái tóc được búi chỉnh tề của hắn, mãi đến khi khiến hắn giống như đúc đám dân chạy nạn kia mới bỏ qua.

Do dự một lát, Khương Mạc cũng biến mình thành như vậy.

Sau khi làm xong mọi chuyện, nàng chống người đứng lên một lần nữa. Bởi vì trọng tâm không vững, nàng dừng bước lại, thiếu chút nữa đã té ngã. Nhưng cũng đúng là vì một chút chậm trễ này mà khiến đội nhân mã của Lê Phàn tới gần, lúc bọn chúng gần trong gang tấc thì dừng lại.

Mà đường đi của Khương Mạc đã bị lấp kín, không thể đi được nữa.

Khương Mạc không còn lựa chọn nào khác, nàng giương mắt nhìn kẻ cao to đang cưỡi ngựa kia, chậm rãi lui về phía sau, không chút biến sắc, cố gắng hết sức khiến mình không để bất cứ ai chú ý đến. May là việc đám người Lê Phàn đến đây đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mãi đến khi hoàn toàn ẩn giấu bóng dáng mình vào trong đám người, Khương Mạc cõng Hi Phù Ẩn trực tiếp đi đến bờ sông.

“Bản quan chính là chỉ huy sứ Tín Dương, phụng mệnh triều đình đến đây đuổi bắt phản tặc, trước khi phản tặc bị bắt, tất cả mọi người không được rời khỏi nơi này. Người vi phạm giết không tha!”

Khí thế của Lê Phàn còn hơn cả Tôn Chiêu lúc trước, lời gã vừa nói ra, mọi người im như ve sầu mùa đông, sắc mặt sợ hãi.

Càng đáng sợ hơn là, thuyền bồng và thuyền lớn vốn dĩ đang đi đến giữa sông toàn bộ đều quay về, người chèo thuyền đuổi toàn bộ người trên thuyền xuống. Trong lúc đó, có mấy kẻ cực kỳ bất mãn với chuyện này, thậm chí nói năng lỗ mãng, nào ngờ người chèo thuyền kia lại móc ra một thanh chủy thủ trong ngực, trực tiếp giết chết mấy người đó. Động tác của người chèo thuyền cực nhanh, chỉ phất tay một cái là mấy người kia đã bị cắt đứt yết hầu, một đao mất mạng.

Sắc mặt người chèo thuyền lạnh lẽo như hung thần, khí thế trên người giống đám người Lê Phàn như đúc, vừa nhìn vào đã biết ngay đám người này căn bản không phải là người chèo thuyền bình thường.

Hi Phù Ẩn nhắm mắt lại, trong lòng đã hoàn toàn rõ ràng, không ngờ cảnh tượng bây giờ đều là cái bẫy mà Triệu Túc tạo dựng. Y cắt đứt con đường đến với Bình Giang, khiến hiện giờ Hi Phù Ẩn như một con thú nhốt trong lồng, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay y. Cho nên, đây cũng là lý do vì sao mà người của Hi gia đến tận bây giờ vẫn không thể qua sông Liêu được.

Khương Mạc nhìn mà trong lòng phát run, cũng rõ ràng mọi chuyện.

Lúc này, tất cả mọi người xung quanh vẫn không nhúc nhích, Khương Mạc cũng không dám nhúc nhích theo, chỉ có thể trà trộn trong đám người, tạm thời bảo đảm chu toàn.

Lê Phàn mặt không biểu cảm nhìn lướt qua đám người, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một quyển trục, mở nó ra nói: “Đây là dáng hình của phản tặc, tất cả mọi người nhìn xem, có ai từng gặp chưa?”

Trong quyển trục là một người bán thân, họa sĩ vẽ tranh bút pháp thâm hậu, nhân vật được vẽ ra giống y như người thật. Thế nhưng trong tranh dung mạo tuyệt thế, vẽ giống đến mấy cũng thiếu đi mấy phần phong thái. Bá tánh bình thường nào ai gặp được người như vậy, chỉ nhìn sơ qua đã nhìn đến mức sững sờ.

Khương Mạc vừa thấy bức tranh kia được mở ra, khuôn mặt được giấu dưới lớp cát bụi càng trở nên trắng hơn.

Nơi này có người từng nhìn thấy chân dung của Hi Phù Ẩn, mấy chục tên dân chạy nạn lúc trước bọn họ dẫn theo đều đã thấy.

“Ta đã nhìn thấy hắn, đại nhân.”

“Ta cũng đã thấy hắn.”

“Đại nhân, ta cũng thấy rồi.”

“Đại nhân, hắn ở ngay nơi này.”



Khương Mạc không thể kiềm chế nổi cơn run cả người, chuyện mà nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra. Tiếng nói truyền đến từ bốn phương tám hướng phía trước đã khiến bọn họ bại lộ.

Vào giây phút này, đám dân chạy nạn kia không chút do dự bán đứng bọn họ.

Theo chuyện càng ngày càng có nhiều người duỗi tay muốn cung cấp tin tức cho Lê Phàn, những người khác cũng bắt đầu xôn xao.

Nơi nào có âm thanh thì bọn họ sẽ nhìn về phía bên kia, duỗi dài cổ xem náo nhiệt. Thậm chí đám người đã bắt đầu chen nhau về phía trước.

Khương Mạc lẫn trong dòng người, lại không tự giác lui về phía sau. Nàng sợ bị bại lộ, người ở đây quá nhiều, nàng sợ mình không còn cách để đưa Hi Phù Ẩn rời đi. Nàng sợ bị Lê Phàn giết chết.

Quá nhiều yếu tố khiến trong lòng Khương Mạc ngập tràn những điều không chắc chắn và nỗi hoài nghi.

“Câm miệng!” Lê Phàn lạnh giọng nói.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếp theo, bộ hạ Lê Phàn đồng loạt rút trường đao ra, âm thanh vốn ầm ĩ lập tức biến mất.

Dưới ánh mặt trời nóng nực, lưỡi đao bóng loáng lóe ánh sáng lạnh khiến người ta sợ hãi.

Đôi mắt như chim ưng của gã tập trung nhìn vào kẻ cách gã gần nhất, cũng chính là người kích động nhất lúc nãy. Lê Phàn dùng roi dài chỉ vào người đó, nói: “Ngươi nói.”

Một gã đàn ông trên trán có một vết thương rất to bước ra, gã cúi đầu khom lưng với Lê Phàn, cái miệng trên khuôn mặt dơ bẩn cong lớn không kìm nổi, lộ ra một hàm răng vàng khè. Gã đàn ông này chính là người lúc trước leo lên xe bị Khương Mạc đánh dập đầu, rõ ràng vết thương nghiêm trọng như vậy nhưng gã vẫn bình yên sống sót.

“Đại nhân, người này tiểu nhân có biết, hắn còn lừa gạt tiểu nhân rằng muốn đưa tiểu nhân đến Bình Giang, sắp xếp cuộc sống yên ổn cho tiểu nhân.”

“Bây giờ hắn ở đâu?”

“Người đang ở ngay đây. Đúng rồi, bên cạnh hắn còn dẫn theo một nữ tử, hắn là một tên tàn phế không thể đi đường, nữ tử kia đã lấy xe ngựa chở hắn.”

Nói xong, gã đàn ông kia nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng thấy được chiếc xe ngựa quen thuộc cách đó không xa, mặt mày vui vẻ chỉ vào chiếc xe ngựa kia nói: “Chính là chiếc xe kia, đó chính là xe ngựa của bọn họ.”

Lê Phàn đột nhiên quay đầu nhìn sang. Gã híp mắt nhìn hồi lâu, mày càng nhăn càng chặt, sau đó kẹp nhẹ bụng ngựa đến gần một chút, khi nhìn thấy trên vách xe ngựa có khắc ký hiệu quen thuộc, sắc mặt Lê Phàn chợt biến đổi. Sau đó, lông mày gã nhướng lên: “Xem ra Tôn Chiêu đã chết trong tay ngươi.”

Trên chiếc xe có ký hiệu của Triệu gia.

Ký hiệu của Triệu gia vốn dĩ sẽ không xuất hiện ở nơi này, mà chỉ xuất hiện trong những vật mà Triệu Túc và nữ quyến Triệu gia sử dụng ở kinh thành. Nhưng Tôn Chiêu vốn quen vuốt mông ngựa, lúc trước được Triệu Túc mời chào đến dưới trướng, bèn tự xưng là gia phó của Triệu gia. Chỉ cần là chuyện Triệu Túc phái gã làm, gã đều sẽ dùng ký hiệu của Triệu gia, thậm chí trên người của Tôn Chiêu đều có xăm ký hiệu của Triệu gia, thật sự rất quán triệt thân phận gia phó của Triệu gia. Cho nên người này mới có thể nhảy vọt trở thành tâm phúc của Triệu Túc trong vòng mấy năm ngắn ngủi. Ngoại trừ chuyện năng lực của gã mạnh ra, thứ quan trọng hơn chính là gã cứ mãi nằm sấp trước mặt Triệu Túc không khác gì một con chó cả.

Lê Phàn cảnh giác trong lòng, võ công Tôn Chiêu không tệ, mà lại chết trong tay Hi Phù Ẩn, gã càng không dám tới gần.

Lê Phàn cầm roi, sắc mặt bén nhọn, lớn tiếng với xe ngựa kia: “Phản tặc, còn không mau bó tay chịu trói, nếu không đừng trách bản quan không khách sáo.”

Khương Mạc nhìn tình thế đang phát triển giống với những người khác, nhưng cơ bắp cả người căng cứng đến mức tận cùng của nàng đã bán đứng nàng.

“Đừng sợ.” Hi Phù Ẩn thở dài bên tai nàng, ý muốn trấn an tinh thần nàng.