Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 27: Rời khỏi Manila



Châu Mặc Lâm nói vậy là có ý gì?

Tôi hoang mang nhìn anh ta, hai bàn tay đau đớn vì siết quá chặt.

Anh ta không tiếp tục nhìn tôi, tay bấm một dãy số điện thoại gọi cho ai đó.

"Chuẩn bị đi, mười phút nữa chúng ta có mặt ở bến cảng."

Vậy là hắn tính về nước bằng đường biển?

"Bố tôi đã chặn đường hàng không, dĩ nhiên tôi phải chọn một con đường khác để trở về chứ." Châu Mặc Lâm mở miệng.

"Anh thì không sao, nhưng tôi bị say sóng." Tôi thật thà nói cho hắn biết.

Thế mà hắn lại thản nhiên nói một câu thế này: "Say sóng? Không có vấn đề, ngồi tàu quen thì sẽ hết say."

Tôi mím môi, nín nhịn không nổi nóng với anh ta, khó chịu quay mặt sang hướng khác.

Đúng mười phút sau, con xe Limousine thân dài từ từ tiến vào một bến cảng.

Con tàu chúng tôi lên là một tàu siêu tốc phục vụ những những vị khách thuộc giới siêu giàu.

Để tránh người ngoài chú ý, Trung Thông vịn vào vai tôi và bọn tôi đành giả làm một đôi tình nhân đi lên tàu.

Tôi ôm thắt lưng anh ta mà cứ giật mình thon thót...

Tôi biết ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt đó là của ai.

Haizzz! Biết làm sao được, để hai người đàn ông đỡ anh ta dễ bị nhòm ngó lắm. Không muốn làm tâm điểm của sự chú ý thì chỉ còn cách này thôi.

Xem xét lại các vết thương trên người Trung Thông, tôi mới yên tâm trở về phòng.

Đây là một căn phòng đôi hướng nhìn ra ngoài biển.

Lúc đăng ký thuê phòng, mặc kệ tôi cực lực phản đối chọn phòng đôi Châu Mặc Lâm vẫn chọn lựa căn phòng kiểu đó. Tôi hết nói nổi, ngồi phịch xuống ghế ngồi quan sát vẻ đẹp của biển cả.

Lúc này tàu tuy chưa khởi hành nhưng tôi đã thấy nôn nao ở trong người.

Ngày trước hồi còn ở trại trẻ mồ côi, tôi có ngồi chơi thuyền trên một bãi biển. Mọi chuyện hết sức bình thường cho tới lúc một con sóng lớn xô mạnh vào mạn thuyền. Tất cả mọi người đều bị chao đảo, không nghĩ biển êm sóng lặng lại có một con sóng dữ đánh tạt vào. Còn tôi của khi ấy mặt mày tái nhợt, ôm lan can nôn thuốc nôn tháo.

Từ đó cạch luôn nhảy lên tàu thuyền chơi.

Chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi, không biết tình trạng say sóng của tôi có còn nghiêm trọng giống hồi đó không nữa.

Khi tôi đang sầu não về vấn đề sức khỏe, Châu Mặc Lâm mở cửa đi vào phòng, trên tay anh ta là một túi thuốc.

"Thuốc chống say sóng, em mau uống đi." Anh ta đặt túi thuốc vào tay tôi.

Ra là lúc tôi nói mình bị say sóng anh ta cứ khăng khăng là vì đã có sự chuẩn bị.

Đợi tôi uống thuốc xong, hắn ngồi xổm xuống cầm lấy tay tôi. "Còn giờ, hãy nhớ kĩ những lời tôi nói. Bất kể ngoài kia xảy ra chuyện gì, em không được phép chạy ra mở cửa. Nhớ chưa?"

"Vẫn chưa hết nguy hiểm ạ?" Vì lo lắng, tôi vô thức đáp lại cái nắm tay của hắn.

Hắn lắc đầu an ủi tôi. "Để đề phòng có bất trắc xảy ra thôi. Nhớ, tuyệt đối không được phép mở cửa. Cũng không được phép đi ra ngoài."

"Anh tính làm gì?"

"Cái đó em không cần quan tâm, em chỉ cần giữ cho mình an toàn là được."

Dặn dò một thôi một hồi, Châu Mặc Lâm liền nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài.

Tôi làm theo lời hắn khóa cửa phòng cẩn thận. Tôi hiểu rằng trong lúc không rõ tình hình, tốt nhất mình nên nghe lời dặn của hắn.

Châu Mặc Lâm là người trong giới xã hội đen, và xã hội đen thì có thể xảy ra những chuyện phi lý tới cỡ nào? Giết người, cướp của, buôn bán hàng cấm, thanh toán băng nhóm lẫn nhau... không việc xấu nào là không làm. Nói vậy, hắn đã từng giết một ai đó... đúng vậy không?

Nghe hắn kể về ông bố tôi khó mà tin nổi. Sống trong một gia đình như thế, hai bố con suốt ngày chơi trò ám toán nhau thì cũng không có gì lạ đâu ha?

Một cô gái ngoài sáng như tôi tự dưng bị kéo vào một thế giới mình chưa từng đặt chân vào... cảm giác không mấy dễ chịu gì.

Tôi nhiều lần muốn vùng thoát ra khỏi đó... người đàn ông tên Châu Mặc Lâm không cho phép tôi làm vậy.

Chẳng có lẽ, cuộc đời tôi không thể tách rời với thế giới đen tối đó, buộc phải gắn liền với nó mãi ư?

Đúng vậy chăng?

Tôi quá đau đầu về tương lai mù mịt không thấy ánh sáng lắm rồi. Thôi, không nghĩ tới nó nữa, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu thêm...

Hiện thời khi chưa xảy ra tình huống nghiêm trọng nào giống lời nói của Châu Mặc Lâm, tôi mở cửa sổ cho gió biển mát rượi lùa vào trong phòng.

Con tàu bắt đầu khởi động và nhổ neo, hành trình vượt biển Đông chính thức xuất phát từ đây.

Trời sớm tối mịt, lúc này mới qua 9 giờ tối không lâu... thế mà tôi lại có cảm giác đang là giữa đêm vậy. Thời gian trôi từng giây từng phút, lâu thật là lâu...

Tôi ngồi ngắm nhìn vịnh Manila hoa lệ dưới ánh sáng nhân tạo đang ngày một xa dần. Đất nước Philippines - đất nước của những chiến binh hùng mạnh, cũng là một trong những đất nước khó xâm phạm nhất thế giới... Mới có một ngày trôi qua mà tôi cứ ngỡ mình đã sống chục năm trên mảnh đất đó rồi.