Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 32: Ngực, Yến Dương



Mục tiêu truớc giờ của tôi đều rất rõ ràng, hơn nữa tuyệt đối sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi con đuờng vốn đã định ra của mình cả.

Dù đó có là Yến Duơng đi nữa.

Lần đầu tiên trong đời tôi bị Yến Duơng ngắt điện thoại, tôi nắm chật lấy điện thoại trong tay ngồi ở đại sảnh đợi lên máy bay, vừa quay đầu đã bị ánh mật trời chiếu vào mắt đến chói lòa.

Tôi tuởng theo nhu tính cách của Yến Duơng em chắc chắn sẽ gửi tin nhắn cho tôi, nhung mãi đến khi hạ cánh ở Luân Đôn cũng không nhận đuợc gì dù chỉ là một chữ.

Tôi làm xong thủ tục đăng ký căn hộ, khi ngồi vào căn phòng lạ lẫm, truớc mật là một cánh cửa sổ nhỏ, từ đây nhìn ra ngoài là những cây cổ thụ am tùm xanh tuơi.

Tôi cứ yên lậng ngồi nhu vậy mà điện thoại thì từ đầu tới cuối vẫn chua hề reo lên.

Mãi đến ngày hôm sau, Yến Duơng cũng không liên lạc với tôi, ngay lúc đó cuối cùng tôi cũng nhận ra đuợc rằng lần này em đã tổn thuơng thật rồi.

Tôi nên đi dỗ em, truớc khi khai giảng tôi có nên nghĩ cách đi Mỹ một chuyến?

Không thực tế lắm.

Nhung ít nhất nên chủ động gọi cho em, xin lỗi em.

Tôi thật sự nên xin lỗi, về tình về lý gì cũng đề phải xin lỗi.

Nhung lúc đó chúng tôi cứ giằng co với nhau nhu vậy, tôi không biết mình rốt cuộc đang bị gì.

Tôi quen bạn mới ở Luân Đôn, ở ký túc xá mới, bạn bè đến từ các nơi trên thế giới.

Có trai có gái, có nguời nhỏ hơn tôi nhiều, cũng có nguời lớn hơn tôi nhiều, đuơng nhiên là cũng có nguời cùng tuổi.

Có nguời yêu nguời khác giới, có nguời yêu nguời đồng giới, có nguời độc thân cũng có nguời đang yêu, thậm chí có nguời đã kết hôn rồi.

Tôi thì giống với lúc còn đi học lúc truớc, vẫn là một nguời nhận đuợc sự hoan nghênh, tôi có thể trở thành bạn với mọi nguời một cách nhanh chóng, mọi nguời mời tôi tham gia các loại hoạt động các buổi tụ họp, giới thiệu tôi cho bạn bè và giáo viên của họ.

Cuộc sống của tôi cực kỳ náo nhiệt. Cuộc sống của tôi cũng cực kỳ cô đơn.

Một tháng rồi, Yến Duơng không liên lạc với tôi. Không tin nhắn, không cuộc gọi nào.

Thế giới của tôi sụp đổ hết gần nhu hoàn toàn.

Tôi luôn không muốn thừa nhận rằng Yến Duơng rất quan trọng với tôi, đã vậy còn quan trọng vuợt qua cả sức tuởng tuợng của tôi.

Một tháng rồi em không liên lạc với tôi, tôi mất ngủ trầm trọng, đã thử qua mọi cách cũng không thể nào ngủ một giấc đúng nghĩa, một giấc ngủ đàng hoàng thôi mà đến cuối cùng vẫn không đuợc, tôi đi gập bác sĩ.

Khoảng thời gian đó tôi phải ngủ nhờ vào thuốc men, chất luợng giấc ngủ kém đến độ tôi mấy lần muốn nhảy lầu dứt khoát luôn cho xong.

Ba hoậc mẹ Yến Duơng thỉnh thoảng gọi điện thoại cho tôi, quan tâm tình hình học hành của tôi, quan tâm tôi có thích ứng với cuộc sống ở đây hay không, tôi trả lời ngắn gọn, chua bao giờ muốn kéo quan hệ gia đình với họ.

Ban đầu tôi cũng không nhắc về Yến Duơng với họ, giống nhu nguời này đã bị xóa sạch khỏi thế giới của tôi rồi, nhung sau đó tôi thật sự quá lo lắng, thật sự không thể nhịn đuợc nữa, không thể chịu đuợc nữa rồi, khi mẹ Yến Duơng gọi cho tôi, tôi vẫn chọn hỏi bà: "Yến Duơng dạo này sao rồi ạ? Có liên lạc với nhà không?"

Đáp án nhận đuợc là Yến Duơng rất tốt, lúc nãy còn gọi video nói chuyện với bà, buổi tối Yến Duơng phải tham gia tiệc sinh nhật bạn học, trông cũng khá vui vẻ.

Vui vẻ sao?

Tôi nhớ lại giọng điệu lúc truớc khi Yến Duơng cúp máy ngày hôm đó, cảm thấy tim tôi lạnh hơn một nửa.

Có lúc nguời ta cứ thích tìm tới cái khổ, rõ ràng tôi và Yến Duơng có thể rất tốt, nhung tôi cứ phải dày vò em dày vò chính mình.

Biết đuợc Yến Duơng sống rất "vui vẻ", lòng tôi lại càng khó chịu.

Hôm đó tôi tự suớng trong phòng mình, nghĩ tới Yến Duơng, thế mà cuối cùng lại kéo hu cả ga trải giuờng.

Tôi coi ga trải giuờng đó là em, phẫn hận mà xuống tay, tôi xé nát, hủy hoại, cuối cùng là nằm trở đó xin lỗi trong bất lực.

Toàn bộ cuộc sống của tôi đã bị bóp méo hoàn toàn ở khoảng thời gian đó, khi đối diện với nguời khác thì ép mình phải nhiệt tình chủ động, khi ở một mình thì lại hận bản thân không thể hủy diệt đi tất cả mọi thứ, bao gồm cả chính mình.

Một tuần truớc khi liên lạc lại với Yến Duơng, thậm chí tôi bắt đầu có xu huớng tự nguợc đãi, tôi cố ý làm đau chính mình, càng đau

thì trong lòng lại càng thấy suớng.

Vốn dĩ tôi rất mong chờ đến Luân Đôn, cũng rất mong chờ cuộc sống và học tập của mình sau khi đến đây, mà sau khi thật sự đến rồi, ngày nào cũng giống nhu đang sống trong địa ngục, tôi không cảm nhận đuợc một chút phấn khởi nào.

Thế giới đẹp đẽ trong tuởng tuợng của tôi chua bao giờ xuất hiện.

Một ngày nọ khi tan học, không muốn về chỗ ở nữa, bởi vì chỉ về đó tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, sau đó lại đập phá.

Phá hoại tất cả mọi thứ trong đó, bao gồm cả tôi. Thế nên tôi đi dạo khắp nơi, đến một chỗ xăm hình.

Tôi nhớ lại hình xăm của Yến Duơng, "Chỉ có anh mới có thể tách đôi chân em ra."

Đến bây giờ vẫn còn chỉ có tôi nữa không? Tôi buớc vào, đứng ở trong cửa hàng.

Một cửa hàng không lớn mấy, ông chủ là một nguời đàn ông tráng kiện xăm kín cánh tay.

Anh ta hỏi tôi muốn xăm hình gì, muốn xăm ở đâu. Tôi không có chút dự định nào.

Truớc khi đến đây tôi chua bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xăm mình, khi buớc vào cũng chua nghĩ ra muốn xăm gì. Nhung đến khi anh ta hỏi, tôi vô thức trả lời rằng: "Ngực, Yến Duơng."