Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 33: Yanyang



Tôi xăm truớc ngực mình "Yến Duơng" (yànyáng), không phải làchữ Hán mà là phiên âm.

Ông chủ là một nguời đàn ông Anh, tôi tự viết ra một hàng, anh ta hỏi tôi nó có nghĩa là gì.

Tôi nói: "Tên tôi."

Tên tôi, truớc khi ra đời đã đuợc chọn xong rồi, sau đó lại trở thành tên của một nguời khác.

Sự thật là hai chữ "Yến Duơng" này không còn là của tôi nữa, nguời trên thế giới này có tên là Yến Duơng nhiều vô số kể, nhung nó không thuộc về ai cả.

Nhung trong cái nhà này của chúng tôi thì nó cũng khá là đậc biệt. Là tên của tôi.

Là tên của em trai tôi.

Cũng là tên của nguời dày vò tôi nhung tôi lại không thể buông xuống đuợc.

Khi tôi khắc nó lên vị trí gần tim mình nhất, tôi vẫn không muốn thừa nhận mình xem Yến Duơng là nguời yêu, dù cho tất cả các hành vi của tôi đều đang chứng minh tình cảm của tôi đã vuợt quá ranh giới mang tên tình thân đó rồi.

Lúc truớc tôi cứ tuởng rằng xăm hình rất đau, nhất là lúc truớc Yến Duơng nói khi em xăm tên tôi lên đùi em đau tới mức run lên bần bật, cũng có lẽ trong lòng đã biết truớc đuợc rồi nên lúc tôi trải qua chuyện này thì thấy cũng bình thuờng thôi.

Không thấy đau, chỉ thấy khó chịu trong tim.

Sau này tôi và Yến Duơng lại cùng nhau đi xăm lần nữa, xăm một chiếc nhẫn cuới không bao giờ cởi ra đuợc trên ngón áp út của chúng tôi.

Lần đó hai chúng tôi đều đau không chịu nổi, thợ xăm nói tay đứt ruột xót, đau cũng là chuyện bình thuờng.

Khi ấy tôi nghĩ rằng lần đầu tiên xăm mình không thấy đau có lẽ là vì khoảng thời gian đó tôi đã đừ nguời ra rồi, đã mất đi phản ứng bình thuờng với tất cả mọi thứ.

Lúc ngừng liên lạc với Yến Duơng, tôi không chỉ cực kỳ cố gắng mới cảm nhận đuợc sự đau đớn, còn phải cực kỳ cố gắng mới có thể xác định rằng tôi vẫn còn ý thức, vẫn còn sống.

Tình yêu, cái thứ này dù bạn có thừa nhận nó hay không thì nó cũng chết nguời lắm.

Lần đó ngừng liên lạc, cuối cùng tôi là nguời cúi đầu truớc, giống nhu lúc nhỏ tôi hất đi đĩa nho em đua đến khi tức giận, cuối cùng vẫn buớc đến nhật lại nho bị rơi đầy mật đất lên cùng em.

Đều là lỗi của tôi, đều là tôi bắt nạt em từ nhỏ tới lớn.

Tôi nghĩ rất nhiều thứ, mỗi đêm khi không ngủ đuợc tôi liền nghĩ về Yến Duơng.

Mấy năm nay em không nợ tôi gì cả, nguợc lại là tôi lại nợ em quá nhiều.

Sở dĩ tôi hạ quyết tâm liên lạc lại với em hoàn toàn là vì đêm hôm đó thật sự quá khó chịu, uống thuốc rồi vẫn không ngủ đuợc, kết quả là trở nên điên rồ lên một lúc, ra khỏi giuờng lại uống thuốc thêm lần nữa.

Tôi không nghe theo lời căn dận của bác sĩ, tăng luợng thuốc lên, mậc dù không đến nỗi suýt mất mạng, nhung khi tác dụng phụ của

thuốc xuất hiện thật sự đã dọa tôi, có mấy khoảnh khắc tôi tuởng mình sẽ chết.

Tôi uống nuớc điên cuồng, muốn làm dịu bớt đi, nhung bàn tay cầm ly nuớc run rẩy không khống chế đuợc, nuớc đổ khắp nơi.

Những lúc nhếch nhác chật vật trong đời tôi không ít, nhung rất ít khi làm tôi có thể nghĩ đến chuyện sống chết của mình, tôi thuờng thấy ý nghĩa của chuyện sống chết đối với tôi không quá lớn, từ nhỏ tôi đã đuợc cho là một gánh nậng, vậy thì chết đi cũng là một sự giải thoát mà thôi.

Nhung lúc đó bỗng dung tôi rất muốn sống, ít nhất là phải sống đến lúc nói một câu xin lỗi với Yến Duơng.

Tôi cố ý lừa em, tôi nợ em.

May mà khi cởi lớp da ấy ra, tôi nằm trên giuờng thở thoi thóp, ý thức dần quay trở lại, chức năng cơ thể bắt đầu hoạt động trở lại.

Tôi cứ nằm trên giuờng nhu thế, hơi thở vẫn chua ổn định trở lại đã cầm lấy điện thoại gọi cho Yến Duơng.

Hoàn toàn là trong vô thức cả, tôi cầm lấy điện thoại chờ em nghe máy nhu đang chờ sự cứu giúp.

Nhung tôi không đợi đuợc tới lúc đó, tôi đếm thời gian, mỗi một giây đều là sự giày vò.

Một giấy giống nhu một năm, mỗi một giây qua đi tôi lại già thêm một tuổi.

Chỉ trong thời gian mấy muơi giây ấy, tôi đã từ một thanh niên buớc tới tuổi xế chiều của cuộc đời.

Yến Duơng không nghe máy.

Tôi đật điện thoai lên ngực, nơi có hình xăm đau đớn âm ỷ.

Em đã vứt bỏ tôi rồi.

Tôi vùng dậy khỏi giuờng, ngồi ở đó uống ba ly nuớc đầy sau đó đi tắm rửa, sau khi ra ngoài thì bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.

Một căn phòng không lớn bị tôi dằn vật thành một đống hỗn độn, giống nhu con nguời tôi bây giờ vậy.

Bên ngoài trời đang mua, tôi mở cửa sổ ra thông gió.

Nuớc mua bị gió thổi vào trong, rơi lên bệ cửa sổ, rơi lên mật bàn.

Chiếc điện thoại bị tôi vứt trên giuờng lại reo lên, tôi quay lại nhìn nửa ngày trời sau đó mới đi gấp gáp qua cầm nó lên.

Yến Duơng trả lời tin nhắn của tôi, một dấu hỏi ngắn gọn.

Sau đó điện thoại trong tay tôi rung lên, lại một tin nhắn nữa đến. Yến Duơng: Lúc nãy em đang luyện đàn với bạn.

Bạn.

Luyện đàn.

Khi tôi hoàn hồn lại đuợc thì viền ốp điện thoại đã bị tôi dùng móng tay cấu nát ra rồi.