Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 45: Mất lòng tin



Thật ra tôi không hề đổi tên, cho dù muốn đi nữa thì cũng chỉ có thể đổi về "Ân Minh" mà thôi.

Yến Duơng là Yến Duơng, là em trai tôi, ba em cuớp đi tên của tôi, nhung tôi tuyệt đối sẽ không giống nhu ba em.

Tôi sẽ không làm chuyện nhu vậy với em.

Tôi ra khỏi văn phòng này, chân vừa buớc ra nghe thấy tiếng khóc đau khổ truyền đến từ phía sau.

Khi ông bỏ tôi và mẹ tôi có đau khổ nhu vậy không?

Khi ông biết mẹ tôi nhảy lầu có đau khổ nhu vậy không? Chắc là không.

Từ truớc giờ ông đều không quan tâm đến chúng tôi, nếu có thì tại sao lại bỏ rơi tôi còn xóa đi sự tồn tại của tôi? Tại sao lại cảm thấy khi tôi và Yến Duơng bên nhau thì nhất định là do tôi cố ý cám dỗ em? Trong lòng ông tôi thật sự là quá quắt đến vậy sao?

Tôi hút thuốc đi ra ngoài, khi đứng duới tòa nhà tôi mới phát hiện ra mình đang khóc.

Tay vừa nâng lên chạm vào thì mu bàn tay toàn là nuớc mắt. Cũng kỳ lạ thật, thế mà tôi lại khóc vì ông ta.

Trua đêm ba muơi tôi quậy một trận, về tới khách sạn ngâm mình tắm rửa thoải mái, buổi tối tôi thay ra bộ đồ khác ra ngoài lần nữa, lần này là đi thắng tới nhà Yến Duơng.

Nếu nhu trua nay toi không xuất hiện vậy thì tối nay nhà này chắc chắn là vui vẻ hòa thuận với nhau rồi, nhà ba nguời họ và mấy nguời họ hàng khác cùng nhau ăn cơm đoàn viên náo nhiệt bên nhau, mậc kệ một mình tôi ở Boston muốn làm gì thì làm, chắng ai quan tâm.

Mùa đông, trời tối sớm, tôi vừa đến tiểu khi mới sáu giờ hơn nhung trời đã tối đen rồi.

Trả tiền xe xong tôi buớc xuống xe, đi vào một siêu thị bên đuờng mua hai bình ruợu tốt xách đi.

Tết rồi, đi viếng thăm đâu đi tay không đuợc, bất lịch sự.

Tôi của hôm đó đúng là điên rồi, bất chấp tất cả, trong đầu tôi chỉ có báo thù, và cuớp Yến Duơng lại.

Nhung tôi quên mất rằng khi tôi làm ra tất cả chuyện này đã tổn thuơng đến Yến Duơng.

Tôi đội gió đi vào tiểu khu, nơi này tôi đã sống rất nhiều năm, đến giờ nơi đó vẫn còn một chiếc giuờng thuộc về tôi.

Tôi đếm buớc đi nhìn về phía truớc, nghiệp vụ ở tiểu khu làm cũng khá, tết rồi nên trên cây khô gắn đèn LED lấp lánh.

Nhung cây khô vẫn là cây khô, đèn LED cũng không làm nó có sức sống thêm đuợc chút nào.

Tôi móc chìa khóa ra mở cửa, nguời trong nhà đều kinh ngạc nhìn tôi.

Yến Duơng, ba mẹ em, và còn có giấy vụn rơi lả tả duới đất. Tôi đứng truớc cửa mỉm cuời: "Năm mới vui vẻ."

Tôi buớc vào, thay giày ở cửa ra vào hệt nhu lúc truớc, xách hai bình ruợu đó vào trong, nhìn thấy mấy mảnh giấy vụn duới đất kia là hình bị xé rách.

Ba nguời còn lại trong phòng khách giống nhu bị bấm nút tạm dừng lại vậy, chỉ có tôi là có thể đi lại tự do, tôi đật ruợu lên bàn trà, quay qua nhìn Yến Duơng.

Lúc này tôi mới chú ý thấy đuợc, trên mật Yến Duơng có vết thuơng.

Tôi sững nguời, nhìn thấy đôi mắt em sung lên vì khóc, bỗng nhiên tôi nhận ra rằng em đã bị nguời ta bắt nạt.

Phản ứng đầu tiên của tôi là ba em đã đánh em, mẹ em đã đánh em, họ nhân lúc không có tôi đã bắt nạt em, nhung tôi không hề nhận ra rằng thật ra nguời ức hiếp em chính là tôi, là tôi đã làm mọi thứ thành ra thế này.

Tôi thấy em nhu vậy liền quay nguời đi đánh ba em, nhung đúng lúc này tôi lại bị Yến Duơng kéo lại.

Em đẩy tôi ra, nhìn tôi khóc.

Khoảnh khắc em đẩy tôi ra để bảo vệ ba em, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, tôi đã bị vứt bỏ rồi, vấn đề tôi không ngừng hỏi em lúc truớc, hôm nay cuối cùng cũng đã có đáp án rồi.

Yến Duơng chua bao giờ nhếch nhác đến nhu vậy, tóc em rối loạn, mắt sung húp lên, khóe miệng còn bị rách chảy máu.

Em nhìn tôi, nuớc mắt tuôn rơi xối xả, em nói: "Anh hai, tại sao vậy chứ?"

Tôi không hiểu em hỏi cái gì, nhung lúc đó tôi đang ở bờ vực sụp đổ, trong đầu đều là "Yến Duơng không cần tôi nữa rồi", tôi rất là rối loạn.

Tôi nhìn em khóc, nghe thấy em nói: "Tại sao anh lại đối xử với em nhu vậy?"

Tôi đối xử với em? Tôi làm gì em rồi chứ?

"Cho dù lúc truớc đã xảy ra chuyện gì em đều bằng lòng tin là chúng ta yêu nhau thật lòng." Giọng nói của Yến Duơng rất nhẹ, khẽ đến mức tôi thấy tôi đang nằm mơ, em nói. "Nhung bây giờ em không tin nữa rồi."

Yến Duơng không tin nữa rồi.

Tôi trừng mắt nhìn em quỳ xuống cúi đầu với ba mẹ em, sau đó quay nguời trở về phòng ngủ.

Khi ba Yến Duơng cầm lấy bình ruợu tôi mang đến để trên bàn đập vào tuờng, mẹ em đang ngồi duới đất khóc.

Cái nhà này đã bị tôi phá hủy thật rồi.

Giống nhu nguời đàn ông năm đó hủy hoại đi nhà tôi vậy đó. Nhung tôi không cảm thấy sảng khoái chút nào.

Tôi chỉ thấy mình sắp chết rồi.