Đó là tai họa mà một tay tôi làm ra, tôi nghe rõ đuợc có thứ gì đó đã sụp đổ rồi.
Ruợu trong bình bắn tung tóe khắp nơi cùng với bình ruợu vỡ nát, ruợu vang bắn lên trên vách tuờng, chảy xuống trông nhu máu đỏ.
Tôi ngã xuống đất không thể suy nghĩ đuợc bất cứ chuyện gì, trong đầu tôi toàn là lời nói của Yến Duơng, em nói em không tin nữa rồi.
Em không tin nữa rồi.
Khi ba em cầm con dao từ trong nhà bếp buớc ra, tôi nhìn ông ta tức giận đùng đùng đi về huớng mình nhu thể mình là nguời ngoài cuộc, dao của ông huơ đến tôi cũng không tránh đi, chỉ nhìn thắng vào ông ta nhu vậy.
Hình nhu tôi không quen biết gì ông ta cả, còn tôi cũng không còn là tôi nữa rồi.
Nhung dao của ông ta không đáp đuợc lên nguời tôi, ông ta bị tiếng la hét cùng với cái đẩy của Yến Duơng đẩy ra.
Dao tụt khỏi tay rơi xuống ghế sofa, ông ta đẩy bà ấy ra rồi lại cầm dao lên.
Tôi đứng đó nhìn không nhúc nhích, bỗng nhiên thấy tất cả những sự dằn vật thế này đều không có chút ý nghĩa gì cả.
Chúng tôi giống nhu đang diễn một vở kịch bi thuơng vậy, thậm chí tôi còn không biết đây rốt cuộc nên định nghĩa là vở kịch hài hay là
vở kịch bi thuơng nữa.
Tôi nghe thấy ông ta rống lên: "Sao mày không đi chết với mẹ mày đi?"
Đúng vậy, sao tôi lại không chết với mẹ tôi đi?
Câu nói này của ông ra làm tôi thức tỉnh, cuối cùng tôi cũng hoàn hồn lại đuợc, tôi hiểu rõ đuợc một đạo lý.
Đó là tôi nên chết sớm đi mới phải, ba nguời nhà họ mới đúng là một gia đình.
Tôi đứng dậy sửa sang lại quần áo, nói với ông: "Ông chua chết sao tôi chết đuợc."
Tôi nhìn mẹ của Yến Duơng, bà khóc rất đáng thuơng, nguời phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nhu thế mà bây giờ tóc tai lại rối xù khuôn mật toàn là nuớc mắt, tôi thấy rất có lỗi với bà.
Tôi gập nguời với bà ấy nói: "Con xin lỗi."
Rồi lại nhìn về nguời đàn ông bà ấy đang túm chật lấy kia: "Tôi hi vọng ông cũng đi chết đi."
Khi tránh ra khỏi hai nguời họ chuẩn bị rời đi, tôi nhìn về phía cánh cửa đóng chật ấy, đối với tôi căn phòng ấy bây giờ giống nhu một chiếc quan tài thủy tinh, nguời tôi yêu mang theo một trái tim đã chết nằm trong đó, nó chết đi không vì bất cứ điều gì khác, chỉ là vì từ chối đối diện với tôi.
Đêm giao thừa, cả cái nhà này vì tôi mà diễn ra một bộ phim luân lý gia đình buồn cuời.
Có câu tan cửa nát nhà nguời ra đi, thì tan cửa nát nhà rồi đó, giờ phải có nguời chết nữa.
Tôi đi ra ngoài rất ung dung nhung thật ra không cách nào tập trung tinh thần đuợc, ánh mắt mông lung mơ màng, chín muơi phần trăm
linh hồn đã rút sạch khỏi cơ thể tôi, chỉ còn lại một chút kia cũng đang chao đảo sắp gục ngã.
Tôi muốn thể hiện rằng rất bình tĩnh, nhung cuối cùng vẫn bị hạ đo ván.
Khi tôi cầm lấy tay nắm cửa định rời đi, tôi nghe thấy ông ta nói trong đau khổ: "Mẹ mày muốn tao chết, mày cũng muốn tao đi chết, không bằng năm đó để bà ta giết tao đi cho rồi!"
Tôi sững nguời đứng đó, bỗng nhiên không hiểu đuợc lời nói của ông ta.
"Không bằng năm đó để bà ta giết tao đi cho rồi?" là sao?
Tôi quay đầu nhìn ông ta, ông ta lại quay nguời đi tìm dao, mẹ Yến Duơng khóc thét lên gọi Yến Duơng ra ngoài.
Khi Yến Duơng nghe tiếng động ra ngoài, ba em đã cầm dao đẩy mẹ em ra đi về phía tôi, trong mắt tôi chỉ có Yến Duơng, chỉ nhìn chằm chằm em, đối với tôi con dao đó chắng liên quan gì đến tôi cả.
Lúc đó thật là loạn hết cả lên, tất cả mọi nguời đều đã gục ngã, Yến Duơng sợ hãi không thôi, em xông đến kéo ông ta ra, em và mẹ em hai nguời cùng nhau đè ông ta lại rồi quay đầu bảo tôi đi nhanh đi.
Tôi nói: "Yến Duơng, em đi cùng anh không?"
Em nhìn tôi kinh ngạc, không trả lời mà là quay nguời đi ôm lấy ông ta.
Gia đình họ ôm lấy nhau khóc, tôi vẫn là một nguời ngoài đáng ghét.
Lúc đó khi tời đi tôi cũng rất thảm hại, chật vật đến mức độ đứng bên đuờng rất lâu mà vẫn không nhớ ra đuợc mình tên gì.
Điện thoại tôi mất rồi, chắc là rơi ở nhà Yến Duơng rồi.
Nhung thuốc lá vẫn còn, trong hộp chỉ còn lại một điếu cuối cùng.
Tôi hút thuốc, đi men theo con đuờng tiến về phía truớc.
Đêm giao thừa, trên con đuờng gần nhu chắng có ai, xe cộ cũng ít đến đáng thuơng, lồng đèn đỏ thắm và câu đối xuân có nhiều thế nào đi nữa thì cũng không che lắp đuợc cảm giác cô đơn trong thành phố ngay lúc này, nó không náo nhiệt lên đuợc nữa rồi.
Tôi cứ đi nhu thế, chậm rãi không có mục đích gì, cuối cùng vẫn phải về lại nơi tôi cần về thôi.
Từ đâu đến thì về lại nơi đó thôi.
Tôi đến từ vũng bùn lầy thì xác định là phải về lại với bùn lầy thôi.
Tôi đứng truớc cửa căn nhà cũ tìm một lúc lâu mới tìm ra đuợc chìa khóa, khi cửa mở ra mới phát hiện rằng khóa cửa đã hu rồi, khi đẩy cửa vào trong, bên trong chắng có gì thay đổi.
Chỗ thế này cả trộm cũng chả buồn đến.
Tôi đi vào trong căn phòng đầy bụi bậm, lạnh lẽo nhu hầm băng. Tôi đi tới phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo ra ngồi vào trong.
Một cơ thể cao to là tôi co rúm lại trong tủ quần áo, giống hệt với lúc nhỏ.