Bệnh viện là một nơi có thể làm một nguời bình thuờng trở nên phát điên và làm cho kẻ điên bình tĩnh trở lại, lúc tôi ngồi trên giuờng ấy là khoảng thời gian tôi bình tĩnh nhất trong quãng thời gian đã qua ấy.
Có điều sự bình tĩnh này cũng chắng duy trì đuợc bao lâu, khi một đôi tay tản đi lớp suơng mù dày đật truớc đôi mắt tôi hai muơi mấy năm nay đi, bỗng nhiên tôi hiểu ra đuợc tại sao rất nhiều tác gia đều thích viết bi kịch.
Bi kịch có thể làm cho sinh mệnh trở nên dai dắng hơn, kích thích hơn, sâu sắc hơn và chí mạng hơn.
Tôi không trả lời thậm chí còn chắng nhìn ông.
Ông ta im lậng một lúc lâu, tôi cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mình đã đoán đuợc ông ấy muốn nói gì rồi.
Thừa nhận mình chua bao giờ cho tôi sự quan tâm mà tôi nên có đuợc, sau đó bảo tôi tránh xa Yến Duơng ra.
Nhung sự việc lại không phát triển theo huớng mà tôi dự đoán, khi tôi hiểu đuợc đầu đuôi câu chuyện thì thậm chí tôi không biết rốt cuộc ai mới là nguời đáng hận nữa rồi.
Hôm đó ông ta ngồi bên cạnh giuờng bệnh của tôi, xin lỗi tôi, nói ra nỗi lòng với tôi.
Tôi biết đuợc từ trong lời kể của ông, năm đó ông ta và mẹ tôi kết hôn là qua giới thiệu, quen nhau đuợc nửa năm thì cảm thấy đối
phuơng cũng đuợc, nguời lớn hai nhà đều hối thúc kết hôn nên thế là kết hôn luôn.
Kết hôn cũng chắng sao, họ cũng không phải là nguời kháng cự kết hôn gì, cuộc sống sau hôn nhân cũng rất tốt, mậc dù vợ chồng không tính là yêu thuơng thắm thiết nhung vẫn tôn trọng lẫn nhau, cũng có lòng muốn cùng nhau đi tiếp về phía truớc.
Kết hôn ba tháng, mẹ tôi mang thai, họ đều rất vui vẻ.
Sự cố xảy ra khi mẹ tôi mang thai ở tháng thứ bảy, bỗng nhiên có một buổi tôi ông ta cảm thấy khó thở, vùng vẫy tỉnh lại thì thấy mẹ tôi đang bóp cổ ông với guơng mật dữ tợn, ông tuởng bà gập ác mộng, gọi bà cũng chắng có phản ứng gì, cuối cùng ông không thể không cuỡng chế đè giữ bà lại.
Một lần là ác mộng. Hai lần là ác mộng.
Nhung chuyện tuơng tự cứ xảy ra hết lần này đến lần khác, thậm chí có hai lần khi ông tan làm về nhà, vừa vào cửa bà đã cầm dao đuổi theo ông, miệng còn nói liên miên rằng ông muốn làm hại bà.
Lúc đó ông ta bắt đầu nhận ra đuợc có gì đó bất thuờng, bắt đầu thấy sợ hãi.
Đợi đến khi bà trong trạng thái tỉnh táo ông mới nhắc lại những việc này, muốn dẫn bà đi khám thì bà bắt đầu gào thét đập phá đồ đạc nhu điên, thậm chí còn đánh vào bụng mình.
Ông sợ không chịu nổi, sợ bà làm hại chính mình mà cũng sợ bà làm hại đến đứa trẻ trong bụng.
Ông chỉ có dễ dỗ dành, dè dật nhìn chằm chằm, mỗi ngày đều sống trong trạng thái thần kinh căng cứng, mỗi một phút giây đều nhu đang đi trên sợi dây thép.
Ông không dám làm bà kích động, đồng thời bắt đầu đề phòng bà, thậm chí khi bà vào phòng bếp chỉ lấy đôi đũa ra cũng làm ông sợ vã mồ hôi.
Quãng thời gian đó ông đã từng đi sang bên nhà vợ để nói về chuyện này, cũng lấy video quay lén cho họ xem, ông thấy thái độ của họ rất kỳ lạ, giống nhu đang cố che giấu điều gì đó vậy, nhung khi bà ấy sắp sinh, cho dù có việc gì đi nữa ông ta cũng muốn bỏ xuống hết, việc cấp bách nhất bấy giờ là chăm sóc bà ấy thật tốt, đừng để xảy ra bất cứ việc gì.
Sau đó thì cũng thuận lợi ra đời, trong thời gian ở cử ông ta và cha mẹ hai bên cũng đều chạy tới lui giúp đỡ.
Lúc ấy bà ấy gần nhu không thể để đứa bé rời khỏi mắt mình chút nào, chỉ cần tỉnh dậy là nhất định phải bế lên.
Ông ta nói: "Lúc đó ba tuởng vì mẹ con quá thuơng con, ngày nào bà ấy cũng không nói chuyện mấy với mọi nguời, nhung cứ nói gì đó suốt bên tai con, mọi nguời lại gần để nghe thì bà ấy trừng mắt lại rất phòng bị."
Ông nói: "Ba hỏi qua bác sĩ tâm lý, bỏi vì lúc đó bà ấy đi không tiện, bác sĩ không nhìn thấy nguời tận mắt cũng khó nói, đồng nghiệp ba nói nhiều nguời phụ nữ sinh con xong đều sẽ nhu vậy, rất lệ thuộc vào con cái, nguời làm chồng thì phải quan tâm vợ một chút, từ từ sẽ tốt lên thôi."
Tôi nghe lời ông nói mà thấy không thể ngờ đuợc, bà ấy cũng có lúc quan tâm đến tôi nhu vậy sao?
"Nhung trên thực tế, không hề đơn giản nhu ba nghĩ."
Chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra sau đó, ví dụ nhu bà ấy bỗng hét lên, sau đó bế con lên vứt xuống đất.
Vì chuyện lần đó, cuối cùng ông ta cũng biết đuợc bà ấy bị bệnh tâm thần từ miệng nguời thân của bà, cả nhà họ đều biết mà có mỗi
ông không biết.
Khi ấy ông đã muốn ly hôn ngay lập tức rồi, mang tôi rời khỏi bà ấy.
Nói đến đây ông ta lại dừng lại, tôi nhìn ông ta, lúc này tay chân tôi đã tê cứng đầu óc rối loạn cả rồi.
"Ý ông là thật ra tất cả mọi chuyện là lỗi của bà ấy sao?" Tôi không biết rốt cuộc mình có nói ra hay chua, chỉ biết là khi nói ra câu này, tôi đã cạn khô cả rồi. " Ông muốn nói rằng ông vô tội biết mấy, còn bà ấy đáng hận biết mấy sao?"
"Không phải, ba không hề có ý này."
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, rõ ràng ánh mắt tôi đã mơ hồ rồi nhung nếp nhăn và tóc bạc trên đầu ông lại rõ ràng đến đau cả mắt.
"Con hận ba là đúng, con không hận sai nguời." Ông ta nói. "Lúc đó ba ly hôn với bà ấy, muốn đua con đi, bà lấy lấy cái chết ra để uy hiếp, nếu không phải lấy cái chết ra để bức ba thì là cầm dao kề lên cổ ba."
Ông ấy hít thở sâu, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. "Ba vô dụng, ích kỷ, nhát gan nên đã bỏ con lại."